Đến bữa tối, quả nhiên mọi người nói đến chuyện kết hôn của Lục Bắc Danh và Lâm Tư Dư.
Chuyện hai người họ hẹn hò đã công khai rõ ràng ngay từ đầu, mặc dù không ai đặc biệt thông báo với gia đình, nhưng ngoài người mù như Lâm Hữu, hai nhà đều nhận ra hai người họ qua lại với nhau.
Ban đầu, Liễu Triêm và Tưởng Niệm vẫn còn hơi lo lắng, cũng không phải không vui vì hai người họ yêu nhau, chẳng qua người trẻ tuổi không có sức bền, nếu như yêu đương một hồi rồi chia tay, vậy không phải khi hai nhà gặp mặt sẽ ngượng ngùng lắm sao?
May mà Lục Bắc Danh và Lâm Tư Dư không “ra đề khó” cho hai cô, thấy cũng sắp tốt nghiệp đại học, hai người định bụng ra trường sẽ kết hôn luôn.
Ăn bữa tối xong, người lớn hai nhà ngồi lại với nhau tiếp tục tán gẫu, tiện thể nhớ lại kỷ niệm hồi còn trẻ của mình.
Mấy người trẻ ngồi trên sô pha, Lâm Tư Dư vô cùng nhìn ra trông rộng tách Lâm Tư Triết và Lục Bắc Danh ra, sợ hai người họ lại lao vào choảng nhau.
Lâm Hữu nhai táo rôm rốp, hỏi anh mình: “Tại sao hai anh lại yêu nhau vậy?”
Cậu hơi hơi bất mãn nhìn Lục Bắc Danh, “Người ta nói thỏ không ăn cỏ gần hang, anh Bắc Danh còn không bằng con thỏ nữa.”
Lục Bắc Danh vui vẻ, hắn ôm Lâm Tư Dư, vẻ mặt vừa vô tư vừa đắc chí, “Thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng anh thì có.”
Lâm Hữu ghét bỏ ra mặt.
“Thật ra anh còn hối hận vì mình ra tay chậm nữa.” Lục Bắc Danh nhớ lại chuyện cũ, bỗng thấy thổn thức, “Biết trước anh đã tỏ tình với anh em từ hồi cấp ba rồi.
Nhưng khi đó anh lại cứ lo được lo mất, nghĩ là anh em không thích anh nên mới rề rà đến tận đại học.”
Nói tới đây, Lục Thanh Nham cũng nhớ lại, “Có phải anh tỏ tình với anh Tư Dư vào năm hai không? Em nhớ có một hôm đang ngủ thì tỉnh dậy, thấy anh đang ngồi lẩm bẩm với tường, nói anh thích em gì đó.
Em còn tưởng là anh bị mộng du.”
Lúc đó anh chỉ xuống uống cốc nước thôi, không ngờ lại thấy anh trai mình mặc áo ngủ đứng trước bức tường như đang đứng phạt, miệng còn lẩm bẩm gì đó, đã vậy còn không bật đèn phòng khách, làm anh giật thót tim.
Nhưng khi cẩn thận lắng nghe, anh nghe thấy hình như anh trai mình đang nói anh thích em, em ở bên anh nhé, anh hứa chuyện gì cũng sẽ nghe lời em.
Lục Thanh Nham đứng trên cầu thang nghe ngóng một lát, mãi vẫn không xác định anh trai mình có bị mộng du thật không, nghe nói người mộng du rất khó đánh thức, thấy vậy anh bèn mặc kệ luôn, cực kỳ “anh em cây khế” mà xoay người về phòng.
Đến hôm sau khi ăn sáng, Lục Thanh Nham đã cố ý quan sát, thấy Lục Bắc Danh vẫn rất bình thường, ngoại trừ có vẻ hơi có quầng thâm thì dường như không có gì khác thường.
Vậy nên anh cũng không để bụng nữa.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, rõ ràng lúc đó Lục Bắc Danh đang luyện tập tỏ tình.
Lục Thanh Nham bật cười, chọc ghẹo anh trai mình, “Anh nhát quá đấy, tỏ tình thôi mà, lại còn phải tập luyện.”
Lục Bắc Danh lườm em trai mình một cái, “Mày đứng nói chuyện thì đâu thấy đau lưng, đến lúc mày gặp được người mình thích, biết đâu còn rén hơn cả anh.”
Lục Thanh Nham nhướn mày, không nói gì.
“Nhưng mà anh cũng không hiểu, ít nhiều gì hai đứa cũng đẹp trai ngời ngời, tại sao đến cấp ba rồi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai thế?” Lục Bắc Danh hất cằm, “Nếu có thích người nào thì cứ nói cho anh, anh nghĩ cách giúp hai đứa.
Anh không ngăn cản mấy đứa yêu sớm như bố mẹ đâu.
Theo anh thì cấp ba mà không có ai để thích thì quá phí.”
Ví dụ như Lâm Tư Triết.
Bản thân cô đã không yêu đương còn muốn ngăn cản hắn cua vợ, đúng là biến thái.
Nhưng Lục Bắc Danh không nói mấy câu này, hắn suy nghĩ một lúc rồi quyết định nuốt xuống.
Lâm Tư Dư huých Lục Bắc Danh, “Anh dạy hai đứa nó cái gì hay ho được không?”
Lục Bắc Danh vòng tay ôm eo Lâm Tư Dư, “Anh thấy anh dạy hay lắm mà.”
Họ nói chuyện với nhau một lát, thấy phụ huynh hai nhà vẫn chưa có ý định giải tán, lại bắt đầu mở sới đánh bài.
Họ vừa đánh bài, vừa nói về kế hoạch đón lễ Quốc khánh.
Lục Bắc Danh đã lên kế hoạch đưa Lâm Tư Dư đi chơi, không phải đến mấy khu thắng cảnh ồn ã đông đúc, mà họ chuẩn bị đến một làng nghỉ mát, do gia đình bạn Lục Bắc Danh mở.
Lâm Hữu vừa nghe anh nói đã phấn chấn hẳn lên, cậu lập tức giơ tay, “Em với lão Lục cũng muốn đi.”
Thấy Lâm Hữu phát biểu thay mình, Lục Thanh Nham cũng không có ý kiến, anh tiện tay tung một bộ tứ quý, chặt bay năm cây liền chất của Lâm Hữu.
Lục Bắc Danh không muốn mang theo hai bóng đèn này, “Bọn anh đi du lịch đôi, đưa thêm hai đứa theo không phải càng phiền à? Mấy đứa tự tìm chỗ chơi đi.”
Lâm Hữu ngó lơ hắn, quay đầu làm nũng với anh trai mình, “Anh, em muốn đi với anh cơ.”
Lâm Tư Dư đánh một cây Át, không hề do dự đồng ý: “Được rồi, ngày kia bọn anh sẽ lên đường, em nhớ xếp đồ sẵn đấy.”
Lục Bắc Danh lập tức suy sụp ra mặt, hắn vô cùng đáng thương cọ vào người Lâm Tư Dư, tỏ vẻ kháng nghị.
Nhưng Lâm Tư Dư vừa nhướn mày nhìn hắn, hắn đã biết chuyện này không thay đổi được nữa rồi.
Hắn xót xa thở dài, thầm nghĩ sao ai cũng có em trai, tại sao nhà họ Lâm toàn là hội cuồng em trai thế.
Tại sao không thể học tập hắn, đó giờ chưa bao giờ chiều ý Lục Thanh Nham.
“Được rồi, cho hai đứa đi cùng, mấy đứa có bạn bè gì thì rủ theo cũng được.” Lục Bắc Danh nói: “Nhưng làng du lịch kia có những khu ở khác nhau, hai đứa ở khu A tự chơi một mình, anh với Tư Dư ở bên khu B, không có việc gì thì đừng đến tìm bọn anh, biết chưa?”
Lâm Hữu chẳng tốn công sức đã đánh bại được Lục Bắc Danh, cậu hí hửng nói: “Em với lão Lục tự chơi được, ai thèm tìm anh.”
Nhưng cậu còn chưa vui mừng được bao lâu, đã phát hiện Lục Thanh Nham đã đánh hết bài trên tay rồi.
Lục Thanh Nham xòe bàn tay trống trơn, nói ít hiểu nhiều: “Trả tiền.”
Lâm Hữu đau lòng mở ví tiền của mình ta.
Cậu bỗng nhiên nhận ra, vì cậu mua máy tính nên đã không còn bao nhiêu tiền tiêu vặt nữa rồi, tất cả mọi người ở đây đều nhiều tiền hơn cậu.
Đi chơi Quốc khánh, cậu còn phải xin thêm tiền mẹ nữa.
Nghĩ vậy, cậu lén lút nhìn miss Tưởng Niệm đang mặt tươi như hoa nói chuyện với mọi người, không biết bài thi hạng nhất cả lớp của cậu có đổi được một khoản trợ cấp nghỉ lễ không.
Đánh bài xong, cuối cùng người lớn hai nhà cũng đã nói chuyện đã đời, chuẩn bị về nhà.
Sau một hồi cờ bạc, hai anh em Lục Thanh Nham và Lục Bắc Danh thắng được nhiều nhất, Lâm Tư Dư thua nhiều nhất, Lâm Hữu thứ hai, Lâm Tư Triết thứ ba.
Nhưng Lục Bắc Danh đưa hết tiền mình thắng được cho bạn đời tương lai của mình, Lâm Hữu bấm tay tính thử, phát hiện người bỏ ra nhiều tiền nhất vẫn là cậu!
May mà cậu vốn lạc quan, vững tin rằng sẽ có ngày nào đó mình thẳng lại được số tiền này.
Mặc dù số lần cậu thắng bài trong mười mấy năm quá có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cậu tựa lên vai Lục Thanh Nham, gửi tin nhắn cho bạn bè trong nhóm lớp, hỏi có ai muốn đến làng nghỉ mát ở thành phố bên cạnh chơi với cậu và Lục Thanh Nham không.
Vừa mới gửi tin nhắn, hồi âm trong nhóm chat đã vang lên liên tục.
Bạch Lộ: “Không đi được, không ngờ mẹ lại đăng ký lớp học thêm cho tôi.”
Diệp Nam Sơn: “Tui muốn đi lắm chớ, nhưng anh Lâm nhìn 48 đề toán của tui kìa, ông đoán tui có đi nổi không?”
Mấy người khác cũng nói mình làm bài tập còn không kịp, lấy đâu ra thời gian đi chơi.
Lâm Hữu thở dài, không thể hiểu nổi nỗi đau của những kẻ “học ngu” này.
Lâm Hữu: “Vậy Hầu Tử Thành thì sao? Đi không? Hầu Tử Thành.”
Lần này kết quả thi của Hầu Tử Thành có tiến bộ, xếp hạng thứ mười tám trong lớp, lý ra là cậu ta có thể đi được.
Hết nửa ngày Hầu Tử Thành mới trồi lên.
Nhưng nhìn cậu ta hoàn toàn khác với mấy người vừa rồi, trông cậu ta phơi phới tình yêu.
“Tui cũng không đi được, tui phải đi học thêm ớ ~~”
Lâm Hữu không hiểu nổi: “Đi học thêm mà sao trông ông như mùa xuân tới rồi vậy?”
Do áp lực học tập nặng nền quá nên cậu ta tâm lý biên thái rồi sao?
Hầu Tử Thành chỉ chờ cậu hỏi vậy.
“Bởi vì tui đi học cùng em người yêu!”
Hầu Tử Thành có một cô bạn gái trường khác, mọi người đều biết chuyện này, có điều bạn gái cậu ta học hành bận rộn, bình thường không có thời gian hẹn hò.
“Nhìn đi, cậu ta học thêm vì tình yêu này, vĩ đại quá.” Lâm Hữu kêu ca với Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham cũng biết Hầu Từ Thành có bạn gái, nhưng anh không ngờ cậu ta lại có thể đi học thêm chỉ để hẹn hò với bạn gái, không có thời gian yêu đương thì đi học thêm cùng nhau.
“Không phải vừa đâu.” Lục Thanh Nham bình luận.
“Vậy tôi đi chơi với lão Lục, các ông ở nhà chăm chỉ học tập tiến bước về tương lai nhé.”
Bạch Lộ: “Lượn! Người học giỏi lượn khỏi nhóm đi.”
Diệp Nam Sơn: “+1.”
Bên dưới, các bạn học khác cũng xếp hàng “+1.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...