Còng tay tình yêu

Chương 55: Manh mối
Editor: Pepsi
 
Hai người quấn lấy nhau trên giường đến xế chiều, không làm tình mà chỉ hôn nhau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Hiền tự nhận mình là người không thích hôn hít cho lắm, triền miên khá lâu, nước bọt quá nhiều khiến cô hơi buồn nôn.
 
Sau cơn điên cuồng, Phó Thành càng dịu dàng và trầm lặng hơn, vậy nên cô càng sẵn lòng chiều anh thêm chút ít.
 
Đến khi bụng kêu ục ục vì đói, Anh Hiền lúng túng nằm yên ở đó.
 
Phó Thành cũng sửng sốt rồi sau đó nhướng môi.
 
Họ mặt kề mặt, môi chạm môi. Vì thế khi hơi thở anh biến đổi, Anh Hiền lập tức phát hiện ra.
 
Cô buồn bực và tức giận nói: “Cười gì mà cười.”
 
Chỉ một câu nói bình thường thôi nhưng lại làm anh vui hơn bất cứ lời trêu đùa nào.
 
Phó Thành ôm cô, im lặng một hồi, chỉ nghĩ ra được một câu dỗ dành giấu đầu hở đuôi: “Tôi không cười mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh Hiền ấm ức, giọng nói nghe có vẻ càng bực bội hơn: “Không biết nói dối thì đừng có nói.”
 
Ngón tay Phó Thành đang vuốt ve sau lưng cô chợt khựng lại, một hồi lâu, anh vẫn không lên tiếng.
 
Bầu không khí dần cứng lại.
 
“Em,” Anh hỏi, hô hấp của Anh Hiền theo đó chậm xuống, “Muốn ăn gì?”
 
Lẽ ra nên nhẹ nhõm mới đúng nhưng Anh Hiền lại đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
 

Cô thở dài khe khẽ, hỏi: “Phó Thành, anh muốn hỏi chuyện khác đúng không?”
 
Anh Hiền nằm trong lòng anh, không nhìn thấy được đôi đồng tử của anh đang căng thẳng.
 
Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Phó Thành mới trả lời: “Nếu đúng vậy thì sao.”
 
Chuyện gì tới cũng phải tới. Cô thẳng thắn hỏi ngược lại: “Anh muốn nghe tôi nói gì?”
 
Trái tim Phó Thành bỗng trở nên nặng trĩu, giọng anh nhạt hẳn đi: “Tôi muốn nghe chuyện gì thì em sẽ nói chuyện đó sao?”
 
Ngữ điệu pha chút giễu cợt, không rõ anh đang mỉa mai cô hay đang mỉa mai chính mình đây.
 
“Không.”
 
Cô đáp lại một cách nhẹ bỗng và chát chúa, giết người không thấy máu.
 
Anh định đẩy cô ra, nhưng cô cứ dính lấy anh như sam, đôi môi vuốt ve quai hàm lạnh lùng của anh, vừa khẽ hỏi: “Giận nữa à?”
 
Môi mỏng mím lại thành một đường cong lạnh nhạt, anh nói: “Tôi có tư cách để giận sao.”
 
Câu trả lời nghe cực kì quái gở, chẳng giống anh chút nào.
 
Vì vậy, Anh Hiền mềm lòng hơn. Ngẩng đầu đón lấy ánh mắt nghiêm nghị của anh không e dè, cô trả lời: “Có chứ, anh có thể tra tấn tôi, ngày đêm sex với tôi, sử dụng hết mấy thứ trong ngăn kéo đó lên người tôi.”
 
“Tưởng Anh Hiền!”
 
“Ừm.” Anh Hiền hôn chụt lên môi anh, bật cười: “Xin lỗi nha, tôi suýt không nhịn được, tại anh dễ thương quá mà.”
 
Dễ thương?!
 
Điều đáng phẫn nộ hơn bị đối xử qua loa, chính là bị coi thường.
 
Dường như biết anh muốn đi, Anh Hiền ôm ghì lấy anh. Như quyến luyến vô hạn, cô không ngừng hôn cổ, xương quai xanh, lồng ngực anh. Hôn dần xuống dưới, cuối cùng dừng ở bụng, cô tỉ mỉ hôn lên những múi cơ đang căng cứng của anh.

 
“Không thích thì cứ đẩy tôi ra.”
 
Phó Thành vừa đặt tay lên vai cô thì bị cô nghiêng người né tránh: “Lừa anh thôi.”
 
Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sáng trong: “Là do anh dối gạt trước, rõ ràng anh cũng rất thích mà.”
 
Ngón tay cô búng vào dương vật đang cương cứng, cơ thịt bên dưới môi anh thít chặt hơn, yết hầu không có nơi để giải toả dục vọng.
 
Anh Hiền cười: “Phó Thành, anh thật sự không biết nói dối đâu, sau này đừng nói thì hơn.”
 
Dứt lời, cô nghiêng đầu liếm tinh hoàn của anh, ngậm phần da non rồi dùng miệng mút lấy.
 
Phó Thành gồng người dậy, căm tức nhìn cô. Nhưng anh chỉ thấy hai má ửng hồng của cô hơi hõm xuống, cô đang cụp mắt mút nơi riêng tư nhất của anh. Càng nhìn, anh càng động tình.
 
Phó Thành chán nản nằm lại xuống giường, một tay vắt lên trán, hết sức kiềm chế tiếng thở dốc.
 
Chẳng còn cách nào khác cả.
 
Anh hết cách với cô rồi.
 
Đến khi môi cô lại quay về môi anh, Phó Thành lật người chặn lại, cáu giận hôn cô.
 
Anh Hiền vòng chân kẹp chặt eo anh, hai tay ve vuốt lưng anh như đang xoa lông cho một chú mèo đang nổi cơn thịnh nộ. Thừa lúc anh cắn cằm cô, cô rên rỉ: “Phó Thành, tôi muốn uống nước...”
 
Tối qua chảy nước cả đêm, sau khi rời giường họ lại một mực hôn nhau, dù cô nuốt khá nhiều nước bọt của anh nhưng đa phần là bị anh cướp đoạt, cô sắp chết khô rồi.
 
“Ừm!” Cằm cô bị đau, người đàn ông đang đè trên người cô mau mắn trở mình xuống giường, cô chỉ kịp giữ được cổ tay anh.
 
Trong đôi mắt ươn ướt chứa đôi phần tỉnh táo, tay cô hơi run rẩy đến nỗi không thể dồn hết sức, ngón tay đang cố gắng níu chặt.
 

Phó Thành nhìn tay cô. Hồi lâu sau, gương mặt anh dịu dàng hẳn: “Lấy nước.”
 
Cô không phản ứng kịp, nghi hoặc nhíu mày, và tay vẫn đang nắm cổ tay anh.
 
Phó Thành: “Tôi lấy nước cho em.”
 
Anh Hiền ngớ người, buông tay ra. Ngón tay cô vừa rời khỏi sự ấm áp của anh, bất chợt được bàn tay anh nắm chặt lại.
 
Xúc cảm mạnh mẽ và vững vàng bao bọc lấy cô từ mọi hướng.
 
“Em nghĩ tôi định đi đâu?” Anh hỏi.
 
Anh Hiền cụp mắt, che giấu sự bối rối của mình.
 
Phó Thành hiền lành hơn cô rất nhiều nên không gặng hỏi, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của cô: “Tôi đi lấy nước nhé.”
 
Giọng anh êm ái hơn vừa nãy, nghe có vẻ tâm trạng của anh không tồi.
 
Anh Hiền “ừ” xem như đáp lại.
 
Mới đây bầu không khí còn đang giương cung bạt kiếm, vậy mà bây giờ đã dịu hơn nhiều.
 
Biết cô khát, Phó Thành cầm về một ly nước ấm đầy, nhiệt độ rất vừa miệng.
 
Ly thủy tinh cạn đáy, bàn tay màu đồng lại chìa ra đón lấy cái ly một cách tự nhiên. Anh Hiền ngẩng đầu nhìn anh, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh, hiện rõ gương mặt sắc nét và quai hàm góc cạnh.
 
Hai người lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt nhau chốc lát. Bầu không khí đúng lúc trở nên mập mờ.
 
Anh Hiền cúi nhìn xuống trước tiên. Cô chỉ ôm eo anh mà không nói gì.
 
Họ hiểu sâu sắc lý lẽ không cần hỏi những câu không có đáp án. Thế nên, Phó Thành không hỏi cô có yêu hay không, và Anh Hiền cũng không hỏi anh có ở lại hay không.
 
*
 
Đến thứ sáu, Phó Thành đưa Anh Hiền trở về nhà chính.
 
Anh Hiền mải nghĩ về văn kiện, xem đến giữa chừng thì có một con số thống kê cứ liên tục quanh quẩn trong đầu cô. Tuy nhiên, cô không thể đến muộn bữa ăn gia đình vào mỗi thứ sáu này, vậy nên cô đành phải bỏ văn kiện xuống rồi tan làm đúng giờ.
 

Phó Thành chú ý thấy cô đang mất tập trung, lúc bước giày cao gót lên bậc cầu thang thì rõ là cô nhấc chân không đủ cao, vì thế anh vội đỡ lấy cánh tay cô.
 
Đợi cô đứng vững, anh thuận tay lấy dép ra đặt trước mặt cô.
 
Anh Hiền hoàn hồn, nhìn sang người đàn ông vừa lấy dép cho mình rồi nhỏ giọng cảm ơn. Bám vào cánh tay anh thay giày, sau đó cô cúi người bỏ giày cao gót vào tủ giày.
 
Từ xa, Anh Thận chứng kiến cảnh này, sâu trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khác thường.
 
“Chị ba, chị về rồi ạ.”
 
“Ừ, Anh Thận, những người khác đến rồi à?”
 
“Anh tư đang trên đường đi.”
 
Anh Hiền gật đầu, quay lại nói: “Phó Thành, anh về đi.”
 
Anh Thận chú ý thấy người đàn ông kiệm lời này cứ nhìn Anh Hiền suốt, dù là trong lúc đang nói chuyện.
 
Anh là vệ sĩ, có vẻ anh nên như thế.
 
Anh Thận không nói gì.
 
Đến khi bữa ăn tối kết thúc, mọi người tụ tập ở sảnh bên uống trà. Anh Hiền ra chiều thảnh thơi, ngồi bắt chéo chân, dép đang xỏ ở mũi chân cứ lắc la lắc lư. Anh Thận nhìn vài lần, chợt nhận ra có chỗ không đúng.
 
Vừa nãy ở trước cửa đổi giày, tự cô đã bỏ giày cao gót vào tủ.
 
Tại sao?
 
Cậu biết chị mình không phải là kiểu người được nuông chiều quen thói chỉ tay năm ngón, nhưng trước đây chị ba từng như vậy ư? Cậu cố gắng nhớ lại hành động của Anh Hiền mỗi lần vào nhà, chị ấy sẽ nói cảm ơn người giúp việc đang cầm giày, thỉnh thoảng sẽ chủ động tự lấy dép, tuy vậy chị ấy chưa bao giờ đích thân bỏ giày cao gót mình cởi ra vào tủ đựng giày cả.
 
Vậy sao hôm nay chị ấy lại không để cho anh vệ sĩ kia làm?
 
Cậu chỉ có thể nghĩ ra được một lý do —— bởi chị ấy không muốn anh ta trông giống với những người giúp việc kia.
 
Anh Thận nheo mắt, không thể tin nổi suy nghĩ trong đầu mình. Hơi thở chợt run run vì sợ.

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận