“Anh Phó, anh ổn chứ, rất xin lỗi vì quấy rầy anh vào lúc này, nhưng chuyện của em gái anh nên xử lý càng sớm sẽ càng tốt cho tất cả chúng ta ——”
Kha Nhụy bước lên giải thích rõ tình hình, không hề đề cập đến tên của Lục Hiên và không thuật lại nguyên do gây ra tai nạn xe, mà chỉ nói bây giờ nên làm gì.
Phó Thành không ngốc, anh hiểu được ẩn ý qua những gì Kha Nhụy nói. Cô ấy đang uyển chuyển khuyên bảo anh rằng: Tai nạn xe không liên quan đến chủ xe, mà nếu anh đã không tìm được người tài xế kia thì chi bằng ngoan ngoãn ngậm miệng đổi tiền, có thể lấy được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Phó Thành mím chặt môi mỏng, không nói một lời, sự tủi nhục và lửa giận bùng cháy trong lồng ngực anh. Chờ đối phương nói xong, anh lạnh lùng đáp: “Mời về cho.”
Kha Nhụy sửng sốt, nhất thời không biết nên giải quyết thế nào, mình khuyên hết nước hết cái cả buổi trời mà chỉ đổi lấy được ba từ đó. Cô ấy định khuyên nữa, nhưng khi đối diện với mắt của anh, cô ấy bỗng nghẹn lời, khí thế lập tức yếu đi hẳn.
Thấy vậy, Anh Hiền lên tiếng: “Anh Phó, hành động theo cảm tính sẽ không có bất kỳ lợi ích gì với em gái anh đâu. Theo tôi được biết, tình trạng của cô ấy không khả quan cho lắm, vả lại cô ấy cần phải nằm viện thời gian dài sau khi phẫu thuật, rồi dùng thuốc và phục hồi chức năng, không có một thứ nào miễn phí cả đâu.”
Anh mím chặt môi hơn, nhìn thẳng vào cô với đôi mắt đầy tơ máu: “Tự tôi sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho em ấy.”
Anh Hiền cầm lấy hợp đồng từ tay Kha Nhụy, chìa ra trước mặt anh và nói một cách hoà nhã: “Anh Phó, chúng tôi tuyệt nhiên không hề có ý sỉ nhục em ấy, chỉ muốn cố gắng bù đắp lại thôi.”
Cô giơ ra một hồi, thấy anh thật sự không định nhận, cô bèn rút tay lại rồi lấy một tấm danh thiếp đặt trước mặt anh.
“Anh Phó, đây là danh thiếp của tôi, cần gì thì xin cứ liên lạc với tôi. Chỉ có điều, bây giờ tôi muốn cầu cạnh anh nên quyền chủ động đang nằm trên tay anh, đợi đến khi anh tìm tôi thì thân phận và lập trường của chúng ta sẽ thay đổi. Anh thật sự không suy nghĩ thêm sao?”
Cô hiếm khi khuyên ai, tiếc thay lại có tác dụng ngược, Phó Thành vứt mạnh danh thiếp xem như câu trả lời.
Anh Hiền không nói thêm gì nữa, chào tạm biệt rồi quay người rời đi.
Bên trong xe, Kha Nhụy tỏ vẻ rầu rĩ: “Sếp, sao giờ ạ.”
Nếu đổi lập trường, cô ấy sẽ bội phục Phó Thành nghèo hèn không đổi, không bị cám dỗ bởi giàu sang. Thế nhưng, bây giờ cô ấy là thư ký của Tưởng Anh Hiền nên chỉ biết phiền muộn vì anh quá cứng đầu.
Anh Hiền cúi đầu lật xem giấy tờ lát nữa sẽ dùng cho cuộc họp, vừa khẽ đáp: “Không vội.”
*
Phó Thành đứng trước toà nhà trụ sở của Tưởng thị, ngẩng đầu nhìn lên toà nhà cao vút ẩn trong mây rồi nhấc chân bước vào.
Anh vẫn phải đến tìm cô.
Nhận được điện thoại của tiếp tân, Kha Nhụy đích thân xuống lầu đón người và sắp xếp cho anh nghỉ ngơi trong phòng họp, rồi nói sếp sẽ gặp anh ngay sau khi kết thúc cuộc họp.
Phó Thành ngồi chờ tới tối, mãi đến khi đèn đóm ngoài cửa sổ đã sáng rực thì Kha Nhụy mới lại xuất hiện.
Hai người kẻ trước người sau đi tới phòng làm việc cuối hành lang. Kha Nhụy đẩy cửa ra, ý bảo anh vào trong, rồi sau đó đóng kín cửa và rời đi.
Trong văn phòng, cô gái trẻ đang ký tên, cất bút máy xong cô mới ngẩng đầu nhìn anh, chào hỏi như bạn bè: “Anh Phó, đã lâu không gặp.”
Phó Thành không đoán được thái độ của cô, vì vậy anh quyết định im lặng.
“Mời ngồi, anh uống gì không, trà Kim Tuấn Mi được chứ?”
“Không cần phiền đâu.”
Anh Hiền quyết định thay anh, nhấc ống nghe của điện thoại riêng và dặn dò: “Kha Nhụy, đưa hai ly nước vào.” Linh cảm mách bảo cô, anh sẽ thích nước trắng hơn là cà phê hoặc trà.
Kha Nhụy nhanh chóng gõ cửa vào trong, đặt một ly nước trước mặt Phó Thành.
Đợi khi cửa văn phòng lại đóng lại, Anh Hiền đứng dậy, đi tới ngồi xuống ghế sofa đối diện anh, không trốn không tránh đón nhận ánh nhìn của anh.
Cô có một gương mặt cổ điển, mày lá liễu, mắt phượng, mũi và môi đều rất xinh xắn, vẻ đẹp trông dịu dàng và thanh nhã, không hề có bất cứ tính xâm lược nào.
Phó Thành là người từng kinh qua mưa bom bão đạn, sự nhạy bén với nguy hiểm đã biến thành trực giác. Anh không hiểu tại sao người phụ nữ nhẹ nhàng trước mặt này lại khiến trực giác của anh bùng phát.
“Cô Tưởng, cô biết lý do tôi tới đây chứ.”
Anh Hiền gật đầu.
Tai nạn xe đã xảy ra cách đây gần nửa năm nhưng Phó Chi vẫn còn trong tình trạng hôn mê, thế nên chi phí cho ICU hạng nhất đã đủ để hạ gục anh rồi. Anh Hiền cho rằng quá lắm anh chỉ kiên trì được một tháng, ngờ đâu anh lại có thể kéo dài lâu đến vậy.
Thấy cô không nói gì, Phó Thành khó nhọc mở lời: “Tôi cần tiền.”
Anh Hiền cười: “Anh Phó, có vẻ anh không biết nhờ vả người khác lắm nhỉ.”
Thoáng thấy bàn tay nổi rõ khớp xương của anh chợt siết chặt, cô vội nói: “Xin lỗi, cách biểu đạt của tôi hơi khác lạ.” Cô không giải thích dư thừa, sửa miệng: “Đề nghị lần trước ở bệnh viện vẫn còn hiệu lực, tiền thuốc thang, phí tổn thất tinh thần ——”
“Không cần,” Anh cắt ngang lời cô: “Tiểu Chi không cần bố thí. Hôm nay, tôi chỉ muốn mượn tiền thuốc, số tiền này tôi nhất định sẽ trả lại cho cô.”
Anh Hiền hơi khựng lại rồi tiếp lời: “Anh Phó, nói miệng không bằng chứng.” Cô vốn không cần anh trả tiền lại, nhưng cô sẽ không làm người tốt trong các cuộc đàm phán.
Mà người từng trải qua chiến trường kia dường như không hiểu giới kinh doanh, chẳng những không biết cậy cục, mà còn không giỏi thương lượng cho lắm.
“Chúng ta viết biên nhận đi, tính theo lợi tức.”
Anh Hiền nhìn anh một cách hứng thú: “Nhưng mà anh Phó à, tôi không thiếu tiền, tôi chỉ cần anh giữ kín miệng mà thôi.”
“Tôi sẽ không ——”
Lần này người cắt lời anh là cô: “Nói miệng không bằng chứng, phải vậy không?”
Phó Thành lập tức khẽ nheo mắt lại, thấp giọng hỏi: “Cô muốn tôi làm gì.”
“Anh có thể làm gì cho tôi?”
“Chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được.”
“Vậy —— giúp tôi giết một người thì sao?”
Hơi thở của anh trở nên rét căm.
Anh Hiền chỉ nói thuận miệng nói vậy thôi, thấy anh thế, cô không khỏi bật cười: “Chỉ đùa thôi. Tôi cần sự bảo đảm, ví dụ như, một nhược điểm nhỏ của anh.”
Nhược điểm?
“Anh có nhược điểm nào có giá trị ngang với tiền thuốc men không?”
Đương nhiên không có.
Anh Hiền sớm đoán được anh không có, bèn tiện tay cầm điện thoại di động lên và nhắm ống kính vào ngay anh: “Anh Phó, xin hãy cởi tất cả quần áo trên người anh ra.”
Phó Thành mím môi, lần đầu tiên trong đời anh hoài nghi tai mình: “Cô nói gì?”
“Tôi nói, xin anh hãy cởi hết quần áo ra.” Cô lắc lắc điện thoại di động, vẻ mặt không thay đổi: “Một nhược điểm nhỏ ấy mà, yên tâm đi, chỉ cần tôi không nghe thấy bất kỳ lời đồn đại quái lạ nào thì người thưởng thức đoạn video này chỉ có mình tôi mà thôi.”
Phó Thành lờ mờ đoán ra cô muốn làm gì, bèn học theo lời cô: “Nói miệng không bằng chứng.”
“Bây giờ anh muốn cầu cạnh tôi. Dĩ nhiên, chúng ta có thể tiếp tục thương thảo phương án khác, nhưng Phó Chi có lẽ không thể chờ lâu được đâu.”
Một câu nói gắt gao chặn bảy tấc của anh.
Anh chợt nhớ tới những gì cô đã nói ở bệnh viện, đến khi anh tìm cô thì thân phận và lập trường của họ sẽ đổi khác.
Đè nén tất cả cảm xúc xuống, Phó Thành như thờ ơ nói: “Tôi là đàn ông, dù đoạn video này bị lan truyền trên mạng thì cũng không có bất kỳ tổn thất nào.”
“Đã vậy, xin mời cởi cho.”
Anh dần nghiến chặt răng, đường viền hàm dưới vốn đã rõ ràng nay ngày càng trở nên sắc nét hơn.
Anh càng vậy thì Anh Hiền càng vững tin vào suy nghĩ của bản thân. So với tiền, anh coi trọng tôn nghiêm hơn, vậy so với tiền vi phạm hợp đồng thì đoạn video loã thể này sẽ càng có tác dụng kiềm hãm hơn hẳn.
Cô rất kiên nhẫn, lẳng lặng chờ đợi.
Đấu tranh một hồi lâu, Phó Thành đứng dậy, đưa tay cởi áo ra, để lộ nửa thân trên ngay trước mắt và ống kính của cô.
Cơ bắp của anh rất đẹp, săn chắc và thon dài, vừa nhìn đã biết không phải nhờ tập gym nhiều mà có được. Trước ngực và bụng hằn vài vết thương cũ dài ngắn không đồng đều, trên cánh tay còn có một vết sẹo hình tròn, hình như là vết thương do đạn bắn.
Anh Hiền cảm thấy khá mới lạ, không ngờ cô có thể thấy được những vết thương do đạn bắn trong thời bình thế này.
Không biết vì lạnh, căng thẳng hay tức giận, hai hạt đậu trước ngực anh bỗng nhiên nhanh chóng co rút và trở nên cứng rắn dưới cái nhìn săm soi của cô.
Còn cô lại thật sự thích thú với phản ứng của anh, video tống tiền vì công việc này đột nhiên dần thú vị hơn rồi.
Anh Hiền ngước lên nhìn thẳng vào anh.
Phó Thành hiểu được, sắc mặt càng lạnh lùng, hai tay đưa xuống tháo thắt lưng.
Chẳng bao lâu, tất cả những gì còn lại trên cơ thể anh chỉ là một chiếc quần lót, với đường nét mơ hồ của thứ gì đó đang nhô lên giữa hai chân anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...