Chương 28: Lẩu tê cay (H)
Trans: Cam Đá
Ngày hôm sau, Phó Thành đã biết vì sao cô bảo có thể bắn vào trong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ kinh của cô đã đến.
Sốt cộng thêm tới kỳ kinh nguyệt, đủ để đánh gục bất kỳ người cứng rắn nào.
Anh Hiền hoa mắt chóng mặt, bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Kha Nhụy, nói là hôm nay mình sẽ không đến công ty, nhưng có việc cần thiết thì cứ liên lạc với cô bất kể thời gian. Sau khi căn dặn công việc xong, cô ngã xuống giường, đối lưng với Phó Thành, nói: "Anh đi đi, cửa sẽ tự động khóa."
Cô cảm thấy không dễ chịu cho lắm, vì tối hôm qua đã ỷ vào anh như vậy.
Phó Thành không nói gì cả, rời khỏi phòng ngủ, đóng kín cửa, anh gọi điện thoại cho ông Lý trước, sau đó lại gọi cho Từ Chính Hải xin nghỉ phép. từ Chính Hải rất thoải mái cho phép anh nghỉ, còn nói rằng khoảng thời gian này đã khiến anh vất vả, nếu như trong người thấy không khỏe thì cứ nghỉ phép hai ngày.
Từ Chính Hải là một nhà kinh doanh hào phóng có học thức, chỉ tiếc mẹ hiền làm con hư, bố hiền cũng như vậy, con của ông đứa này lại càng khiến lo lắng hơn đứa kia.
Trái lại với Tưởng Chấn, con trai con gái đấu đá ngầm với nhau, nhưng lại không quá tệ hại, tới cả Tưởng Anh Tề lỗ mãng bốc đồng cũng tự dựa vào sức lực của mình mà thi đậu một trường đại học khá tốt. Anh Thận càng giống cô hơn, nhận được offer của Harvard, nhưng không biết vì sao, sau cùng cậu ta lại không đi, chọn ở lại học một trường đại học trong nước.
Về loại chuyện duyên phận của con cái thì không có đạo lý nào có thể bàn tới được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ được một lúc, không nghe thấy âm thanh, Anh Hiền tưởng Phó Thành đã đi rồi, lê lết thân xác đau nhức vì bệnh xuống giường đi uống thuốc, kết quả vừa đẩy cửa đã nhìn thấy anh ở trong nhà bếp.
Anh Hiền nhìn nhìn anh, im lặng bước tới, tự mình rót nước.
Viên thuốc rơi vào lòng bàn tay, bị người đàn ông giữ cổ tay chặn lại: "Ăn cơm xong rồi hãy uống."
Anh Hiền khẽ đẩy anh: "Không sao."
Phó Thành lấy thẳng thuốc khỏi lòng bàn tay cọ, "Nghe lời, ăn cơm xong rồi hãy uống."
Sức khỏe Phó Chi không tốt, từ bé đã bị không ít bệnh tật. Cô ấy đổ bệnh còn ầm ĩ gấp trăm lần so với Anh Hiền, vừa khóc vừa la không chịu uống thuốc. Lúc đó anh cũng mới là cậu thiếu niên, không biết phải dỗ dành người khác như thế nào, câu hay nói nhất là "Nghe lời". Nhìn thấy cô bụng rỗng đã muốn uống thuốc nên cứ nói ra câu đó một cách tự nhiện.
Nói xong cũng thấy bản thân không đúng lắm, xoay người khuấy nồi cháo, nhưng thuốc vẫn giữ trong tay chứ không có ý định đưa cho cô.
Anh Hiền bị giật mình vì nghe anh dỗ dành bằng giọng điệu dỗ trẻ con, nhìn người đàn ông bóng dáng cao lớn, hơi mím môi, không cố chấp thêm nữa, cô quay về phòng ngủ nằm.
Đồ trong tủ lạnh của cô không nhiều, Phó Thành nấu cháo trắng, ngoài ra luộc thêm quả trứng. Chờ cô ăn xong mới đưa nước và thuốc.
Sau khi thuốc phát huy tác dụng, Anh Hiền tiếp tục ngủ đến xế chiều, nếu không phải trong lúc đó phải thức dậy xử lý chuyện kinh nguyệt thì cô có thể nằm suốt cả ngày không trở mình.
Trong khoảng thời gian đó, Phó Thành có đo nhiệt độ cho cô hai lần, xác định nhiệt độ cơ thể đang từ từ giảm xuống anh mới thấy yên tâm.
Nói cho cùng, là anh không đúng, tối hôm qua không nên làm loạn cùng với cô.
Ngủ qua một ngày, tinh thần Anh Hiền tốt hơn nhiều, nhưng nhìn thấy Phó Thành bưng cháo và trứng luộc qua, cô lại cau mày.
Lúc còn bé cô ao ước lúc bệnh được mẹ luộc trứng cho ăn, nhưng bây giờ cô đã biết, ăn món gì cũng không thể hơn ba bữa cơm.
Ăn được hai miếng, Anh Hiền đặt muỗng xuống: "Tôi không muốn ăn."
Cô nhìn anh, không chỉ có ưu sầu mà còn có chút tức giận, cực kỳ ngây thơ, nhìn tới độ Phó Thành muốn bật cười.
Nhưng anh không thể hiện ra ngoài mặt, bình tĩnh hỏi: "Vậy cô muốn ăn món gì?"
Anh Hiền ngẫm nghĩ rồi nói: "Lẩu tê cay." Miệng lưỡi cô nhạt nhẽo không có hứng thú gì, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang gào thét muốn ăn món gì đó có khẩu vị đậm đà.
"Không được."
Anh Hiền muốn nói "tại sao không được", lời đến bên miệng, cảm thấy câu nói này quả thật quá ấu trĩ, cho dù bị bệnh cũng không được ấu trĩ như thế này, cho nên đành gắng gượng nuốt câu nói xuống.
Cầm muỗng lên khuấy cháo một chút rồi lại ngừng, ý chính là không muốn ăn, một hồi sau, cô nói: "Vậy anh đút tôi."
Phó Thành nhướng mắt nhìn cô, chìa tay cầm lấy muỗng, đưa muỗng cháo đến bên miệng cô.
Anh hiền hơi nghiêng đầu tránh né, ánh mắt nhìn anh với vẻ nặng nề: "Không phải đút như thế này."
Vậy đút kiểu nào, anh suy nghĩ một chút lập tức hiểu rõ.
Hai người đối mắt nhìn nhau một hồi, tay Phó Thành thay đổi phương hướng, đưa cháo vào miệng mình, còn Anh Hiền cũng ngoan ngoãn ngửa đầu lên.
Hai bờ môi tiếp xúc với nhau, Phó Thành há to miệng, đút cháo qua cho cô. Phía dưới, bờ môi người kia khẽ hé ra như chú chim non đón lấy, đón cháo xong cũng không rời đi, cánh môi dán sát vào anh, chậm rì rì nhấm nuốt, sau khi nuốt xong, vươn đầu lưỡi ra liếm kẽ môi anh, tỏa ra mùi hương hạt gạo thoang thoảng.
Anh Hiền hé mặt nhấm nháp dư vị, nói thì thầm: "Ăn ngon." Cô há to miệng, nhỏ giọng bật ra một tiếng "A" thúc giục anh tiếp tục.
Phó Thành nuốt xuống một ngụm khí.
Với cách đút cháo như này, cọ củi bùng cháy là điều đương nhiên. Chuyện ăn uống trở thành thứ yếu, còn hôn môi nhau trở thành việc chính. Anh Hiền vội vã nuốt cháo anh đưa đến, ngậm giữ dây dưa quấn quít đầu lưỡi còn vương vị cháo của anh, thậm chí còn đẩy nửa ngụm cháo quy ngược trở về, nghe thấy tiếng nuốt cháo không chút đề phòng của anh, tâm tình cô trở nên hào hứng hơn nhiều.
Phó Thành nhanh chóng đảo khách thành chủ, anh bóp cằm cô, đầu lưỡi liếm mút từng ngóc ngách trong khoang miệng cô, cuộn lấy đầu lưỡi cô mút mát. Bàn tay anh cũng trở nên không biết điều, rành rẽ lần mò chui vào bên trong quần áo cô vuốt ve, nắn bóp bầu ngực sữa nặng trình trịch của cô một cách mạnh bạo, kẽ ngón tay kẹp đỉnh nhũ hoa.
"Ưm..."
Nghe thấy tiếng ngâm nga của cô, Phó Thành thoáng tỉnh táo lại, căng mặt rụt tay về, anh đứng dậy, liếc nhìn bờ môi bị mình hôn trở nên sưng tấy, rồi sau đó vội vàng thu hồi ánh mặt.
Trầm mặc vài phần, anh nói: "Tôi đi mua lẩu tê cay."
Nói xong, cất nhanh bước chân ra khỏi phòng ngủ.
Anh Hiền ngồi trên giường, ngón tay vuốt ve tấm chăn còn lưu giữ hơi ấm của anh, vào khoảnh khắc nghe thấy tiếng đóng cửa, rốt cuộc cũng không nhịn được, ngã bổ nhào xuống giường, bật cười thành tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...