Dịch: Tồ Đảm Đang
Trên con đường Sài Đông Đông về nhà được ánh nắng chiếu rọi khiến cả thế giới đều là một mảng sáng trưng, nhất định là bởi vì thời tiết quá nóng, vì thời tiết quá nóng nên cậu bước đi rất vội vàng, vội vàng muốn đến một căn phòng đã mở sẵn máy lạnh.
Vì vậy dường như cậu vội vã bước vào cửa nhà Lục Cửu, bước lên cầu thang, tùy ý trực tiếp đẩy cửa mở ra.
Làn gió máy lạnh thổi lên gương mặt của Sài Đông Đông, cậu mở miệng gọi tên của Lục Cửu, lời vừa mới vang ra một nửa đã ngừng lại một cách đột xuất.
Hơi thở của Lục Cửu hơi nặng nề, nghe thấy tiếng động ở phía cửa, cậu ấy thở nhẹ ra một tiếng, một lúc sau giống như đang cười, lại giống như không biết phải làm sao mà nói: "Sài Đông Đông, cậu không được như vậy, tùy tiện mở cửa phòng của tôi."
Sài Đông Đông chỉ cảm nhận được sự cứng đờ từ bàn tay đang chạm vào khung cửa đang truyền dần đến khắp cơ thể, Lục Cửu đang nằm trên giường nghiêng đầu qua nhìn về hướng cậu, dường như đang cực kỳ bất đắc dĩ: "Cậu không cảm thấy rằng nên đóng cửa lại sao?" Vừa nói vừa lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên thân dưới mình.
Sài Đông Đông xoay người đóng cửa lại, im lặng một lúc lâu, giống như mới điều chỉnh lại được tâm trạng của mình, lúc quay người lại cậu vỗ lên đầu mình: "Lần sau tôi sẽ nhớ gõ cửa." Ngừng một lúc, cậu ho một tiếng rồi nói với Lục Cửu đang nằm biếng nhác trên giường kia.
"Vậy bây giờ tôi ra ngoài một lát, cậu giải quyết tiếp đi nhé...?"
Lục Cửu cười rộ lên một tiếng, đôi mắt cậu khẽ cong lên, gương mặt hơi ửng hồng, giọng nói lúc nói chuyện hơi chậm chạp, cực giống với đang làm nũng: "Gì thế, chẳng lẽ cậu không tuốt sao?"
Sài Đông Đông ho khẽ: "Vậy nên bây giờ tôi mới phải ra ngoài đây!"
Lục Cửu cười híp mắt: "Đừng mà, cậu qua đây ngồi đi." Cậu ấy vỗ lên chiếc giường của mình, chống thân người biếng nhác của mình ngồi dậy tựa vào đầu giường.
Sài Đông Đông do dự bước qua.
Càng đến gần cậu càng ngửi được một mùi vị mà trong lòng của một thằng con trai sẽ biết rất rõ, cậu đứng bên cạnh giường của Lục Cửu, nhìn Lục Cửu đang hơi nghiêng đầu, như đang cố gắng nhận biết vị trí của cậu, lúc cậu vừa đứng lại, Lục Cửu ngẩng đầu lên, khóe mắt có một chút ửng đỏ không tự nhiên, cậu ấy nhẹ giọng nói: "Sài Đông Đông, cậu có lên giường với người khác lần nào chưa?"
Sài Đông Đông sửng sốt một lúc: "Nói gì vậy!" Cậu hô lên một tiếng, đối với chủ đề này, cậu có một cảm giác mất tự nhiên một cách vô lý, khác hẳn với những nam sinh cùng tuổi.
Ngay sau đó cậu phủ định: "Không có!"
Lục Cửu vẫn duy trì gương mặt mỉm cười ấy như cũ, cậu ấy cười tít mắt nói: "Cũng là tự tuốt để giải quyết sao?"
Cậu ấy như đang cực kỳ tò mò: "Vậy bình thường cậu xem phim phải không?"
Lục Cửu nói: "Tôi chỉ có thể nghe tiếng, aiz..." Cậu ấy nhỏ giọng than thở.
"Chán chết."
Dường như Sài Đông Đông hơi kinh ngạc: "Cậu lấy đâu ra mấy thứ này vậy Tiểu Cửu?"
Lục Cửu không nói gì, tay đưa vào bên dưới lớp chăn mỏng trên thân mình, cậu ấy cúi đầu, hơi hơi híp mắt lại: "Tôi chỉ có thể tự tưởng tượng con gái là như thế nào thôi." Giọng nói cậu ấy bắt đầu hơi nặng nề, dường như đang cố gắng giữ cho giọng mình ổn định lại.
"Cậu nói xem cảm giác sướng khi lên đỉnh của chúng ta có giống nhau không?"
Gương mặt Sài Đông Đông nóng lên một cách kỳ là, giống như cậu chưa bao giờ nghe câu nói nào trắng trợn đến như vậy, mặc dù cậu và bạn cùng lớp cũng từng trao đổi không ít phim "vận động" tình cảm, cũng từng xem một số tiểu thuyết người lớn, bọn họ chia sẻ thảo luận vấn đề này với nhau, nhưng chưa có ai thảo luận mấy thứ này với cậu.
Huống hồ gì người này là Lục Cửu.
Cậu ấy là Lục Cửu.
Lục Cửu thì khác.
Hô hấp của Lục Cửu càng lúc càng nặng nề, động tác dưới chăn của cậu ấy gần như chẳng khống chế gì nữa mà còn mạnh mẽ hơn.
Chân của Sài Đông Đông giống bị đóng đinh ngay tại chỗ, giọng nói trong đầu đều đang nói với cậu rằng: "Đi đi, mày đang làm gì vậy!", nhưng cậu căn bản không thể nào bước đi được, như đang lúc không phòng bị gì mà còn bị dọa cho cứng đờ cả người.
Lý trí và cơ thể của cậu trở nên căng thẳng gấp gáp.
Lục Cửu nửa khép mắt lại, hai bên má ửng hồng, cậu ấy mím môi, sau đó lại từ từ thả lỏng đôi môi đang mím chặt ấy ra, mặt cậu ấy hơi hơi hướng về phía của Sài Đông Đông, lưỡi liếm qua bờ môi, giọng nói nhẹ nhàng phát ra: "Sài Đông Đông."
Cậu ấy rút một tay ra khỏi chăn đưa về phía trước, nắm lấy cánh tay của Sài Đông Đông một cách chuẩn xác không sai lệch đi đâu.
Cậu ấy nói: "Cậu giúp tôi đi."
Lục Cửu chậm rãi nhẹ nhàng nói: "Cậu giúp tôi đi có được không, Sài Đông Đông."
Sài Đông Đông không biết vấn đề xảy ra ở đâu, cậu giống như một thuyền viên bị giọng hát của hải yêu mê hoặc, đầu óc không khống chế được cử chỉ của cơ thể.
Cậu để mặc Lục Cửu bắt lấy cánh tay của mình, mặc cho Lục Cửu nắm lấy bàn tay mình đưa vào trong chăn, tay cậu chạm vào một nơi nào đó nóng hầm hập, thậm chí lông ở phần gốc còn cọ vào tay cậu khiến cậu hơi ngưa ngứa.
Giống như bị vật nóng ấy làm cho bị bỏng, cậu run mạnh một cái, cậu thử rút tay ra, cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh giống như khi bình thường, cậu nói: "Tiểu Cửu, đừng như vậy."
Lục Cửu ngẩng đầu lên nhìn về phía giọng nói truyền đến, gương mặt còn mang theo chút ngây thơ mù mịt: "Sài Đông Đông."
Ngón tay cậu ấy nắm chặt lấy tay Sài Đông Đông, khẽ nói tiếp: "Cậu giúp tôi đi mà."
Sài Đông Đông nhìn cậu ấy rất lâu, tay cậu nhẹ nhàng nắm lấy vật kia.
Giọng mũi của Lục Cửu phát ra, cậu ấy "hm" nhẹ ra một tiếng, tay của Sài Đông Đông từ từ chuyển động, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi trong căn phòng đã mở sẵn máy lạnh, cậu liếm môi mình và gần như nói trong vô thức: "Như vậy không được đâu, Tiểu Cửu."
Lục Cửu khép hờ đôi mắt, không đáp lại, mấy phút sau đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Sài Đông Đông, khuôn ngực phập phồng càng lúc càng gấp, tiếng hít thở rất thô, cậu ấy đè nén giọng mình nói: "Sắp rồi, Sài Đông Đông."
Tay Sài Đông Đông nắm lấy một chất dính sền sệt ngay trong giọng nói ấy, những thứ kia dính lên bàn tay cậu, bắn lên mu bàn tay cậu.
Cậu không rút bàn tay dính đầy dịch thể của người khác ấy ra, cậu ngồi bên giường của Lục Cửu, tiếng hít thở cũng nhẹ đi.
Dường như cậu từ một nơi xa xăm cảm thấy mình đang bước chân vào một vực sâu muôn trùng, chỉ còn có một con đường muôn kiếp không thể quay về này đang chờ đợi bản thân bước đến mà thôi.
Không chút đạo lý gì cả, cậu khịt mũi.
Lục Cửu đang nằm trên giường sau cao trào, lúc đó cậu chẳng nghĩ gì cả, cậu chỉ đang chờ mùa hè đang lặng lẽ trôi qua mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...