Editor: zjtya_nguyen
*
Khi Mạnh Thành Duyệt đến, Thẩm Diễm Lễ đã chờ ở cửa khu.
Thời tiết thật đẹp, ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp, Mạnh Thành Duyệt cởi áo khoác vắt trên cánh tay, lấy bình nước ấm trong ba lô ra, đi đến trước mặt Thẩm Diễm Lễ.
Cô ngồi xổm xuống, hỏi: "Thẩm tiên sinh, anh uống nước không?"
Thẩm Diễm Lễ ngồi trên xe lăn, nhìn bình giữ nhiệt màu đen trong tay cô: "Đây là?"
"Chuẩn bị cho anh."
"Cho tôi?"
"Đúng." Mạnh Thành Duyệt mở ba lô ra, bên trong có khăn dùng một lần, thuốc chống muỗi, thuốc trị cảm, ô che mưa, cục sạc dự phòng.
"Mấy thứ này đều là tôi mang theo, nếu anh có nhu cầu có thể hỏi mượn tôi."
Thẩm Diễm Lễ cười nói: "Cô rất giống người chuyên nghiệp."
"Không, tôi cũng là lần đầu tiên làm hướng dẫn viên du lịch cho người khác." Cô đầu tiên đã nghiên cứu qua.
Mạnh Thành Duyệt rất kiên nhẫn, hơn nữa giải thích rất chuyên nghiệp. Thẩm Diễm Lễ thỉnh thoảng đặt câu hỏi, hầu hết là yên lặng mà nghe.
Cô tuy rằng rất tinh tế, vẫn cùng anh giữ khoảng cách, là cô gái rất đúng mực.
Thẩm Diễm Lễ cảm thấy, tính cách Mạnh Thành Duyệt rất giống anh.
Anh nghĩ thầm, vốn dĩ là nên giống.
*
Tạ Chấp Châu không nghĩ tới anh cũng có ngày bị chặn.
Nơi tồi tệ này muốn vào cửa còn phải đặt hẹn trước!
Vẻ mặt anh đen xì mà lái xe đi.
Đi đến nửa đường, anh tức giận quá, lại quay đầu trở lại.
Cấp dưới gọi điện thoại tới: "Thiếu gia, tất cả tư liệu ngài yêu cầu đã được sắp xếp xong, giờ chuyển qua cho ngài đúng không?"
Sau khi cùng Thẩm Diễm Lễ hợp tác, Tạ Chấp Châu đã tìm người điều tra anh ta, nhưng đã đánh giá quá cao năng lực của mình tư liệu kia không được đầy đủ.
"Chuyển về nhà, tôi bây giờ trở về."
"Vâng."
*
Sau khi ngồi cáp treo lên đỉnh núi, Mạnh Thành Duyệt hỏi: "Có cần giúp anh chụp ảnh không?Kiến trúc phía sau kia là tháp Phật, đi đến nơi này mọi người sẽ chụp ảnh kỷ niệm với cảnh này."
Thẩm Diễm Lễ: "Được."
Mạnh Thành Duyệt chọn chỗ ánh sáng tốt nhất rồi gửi qua Wechat cho anh.
Thẩm Diễm Lễ phóng to ảnh lên, bức ảnh bố cục rất tốt, gần như không nhìn thấy chân anh có vấn đề gì.
Anh nhìn về phía cô gái đứng đón gió, trong đầu hiện lên biểu tình nghiêm khắc của mẹ, thu hồi tầm mắt.
Mạnh Thành Duyệt rõ ràng cảm giác sau khi chụp ảnh xong, thái độ Thẩm Diễm Lễ trở nên lạnh lùng.
Khi đi lên núi cô đã giới thiệu cảnh vật qua một lần, cho nên khi xuống núi trở nên an tĩnh.
Trợ lý đem xe lăn của anh xuống chân núi.
Mạnh Thành Duyệt muốn đẩy anh đi, bị anh từ chối: "Không cần."
Anh đột nhiên lạnh lùng, Mạnh Thành Duyệt có chút khó hiểu, nhưng vẫn tôn trọng anh.
So với tâm trạng bất thường của Tạ Chấp Châu, cảm xúc biến hóa rõ ràng này dễ đối phó hơn.
Lúc vừa rồi ở đỉnh núi, Thẩm Diễm Lễ nhìn chằm chằm cô vài giây, hẳn là mặt cô làm anh liên tưởng đến việc gì không thoải mái.
Buổi chiều còn muốn đi 3 điểm tham quan khác, Mạnh Thành Duyệt tìm chỗ ăn cơm cách nơi này không quá xa. Sở dĩ chọn chỗ kia, là bởi vì năm ngoái cô cùng Tạ Chấp Châu đến đã làm thẻ hội viên và có chiết khấu.
Sau khi đồ ăn lên, người phục vụ mỉm cười bê hộp bánh sinh nhật tới: "Mạnh tiểu thư, sinh nhật vui vẻ!"
Mạnh Thành Duyệt sửng sốt hai giây.
"Sinh nhật tôi?"
"Đúng rồi, Mạnh tiểu thư đã đăng ký hội viên với ngày sinh nhật hôm nay mà."
Mạnh Thành Duyệt chần chừ cúi đầu nhìn lịch trên điện thoại.
Ngày 22 tháng 10, thật đúng là sinh nhật.
Thẩm Diễm Lễ ngước mắt: "Hôm nay sinh nhật cô?"
"Đúng."
"Sinh nhật vui vẻ" sắc mặt Thẩm Diễm Lễ phức tạp.
Mạnh Thành Duyệt không chú ý tới: "Cảm ơn."
"Xin lỗi, là tôi trì hoãn việc đón sinh nhật của cô."
Mạnh Thành Duyệt lắc đầu: "Không có gì."
Bởi vì nhiều công việc, mỗi năm sinh nhật buổi tối mẹ cô đều nấu mì trường thọ cho cô. Chính cô còn thường xuyên quên, nhưng mẹ cô năm nào cũng nhớ.
Tới điểm tham quan cuối cùng, xe lăn Thẩm Diễm Lễ hết điện.
Lần này anh không từ chối sự giúp đỡ của Mạnh Thành Duyệt.
Đẩy được một đoạn, người đàn ông trên xe lăn thấp giọng hỏi: "Mệt không? Muốn nghỉ một lúc không?"
"Không cần." Mạnh Thành Duyệt đi theo Tạ Chấp Châu học qua võ, thể lực từ nhỏ đã tốt hơn so với con gái bình thường.
Thẩm Diễm Lễ hỏi cô muốn uống nước.
Cô dừng lại, ngồi xổm trước mặt anh, rót nước ấm từ bình ra đưa cho anh.
Thẩm Diễm Lễ cầm ly nước, rũ mắt hỏi: "Mấy năm nay, cô đều sống như vậy sao?"
"Chăm sóc người khác sao? Không, thiếu gia không thích tôi thân thiết quá với anh ấy." Nói nhiều lời với anh, thiếu gia sẽ chê cô phiền. Cô sở dĩ chăm sóc người khác thuần thục như vậy, là bởi vì trong lúc mẹ cô phẫu thuật hai lần, cô thường đi theo y tá học hỏi.
Thẩm Diễm Lễ cảm thấy bất ngờ, thất thần nhìn cô hai giây.
"Tôi cho rằng, hai người là loại quan hệ này."
Anh tưởng loại quan hệ này, hẳn là giống suy nghĩ của các nữ sinh hội Ngô Mạn Mạn. Tuy nhiên mỗi ngày cô cùng Tạ Chấp Châu cùng đến cùng đi, anh lại không nói gì, ôm ấp không coi cô là con gái, trong mắt người ngoài đúng là có điều đáng nghi.
"Thẩm tiên sinh, tôi có chút tò mò."
Thẩm Diễm Lễ: "Muốn xem ảnh chụp mẹ tôi?"
"Đúng."
"Trong điện thoại tôi không có."
".........."
Điện thoại Mạnh Thành Duyệt có rất nhiều ảnh chụp của bố mẹ, ngay cả phú nhị đại ăn chơi trác táng Tạ Chấp Châu cũng có ảnh mẹ anh. Trực giác nói cho cô, quan hệ Thẩm Diễm Lễ cùng mẹ không tốt lắm.
Cô gật gật đầu, không hỏi lại nhiều.
"Nếu cô muốn xem, hôm nào tôi tìm cho cô."
Mạnh Thành Duyệt biết anh nói "hôm nào" chính là "không hẹn", lời khách sáo thôi, Tạ Chấp Châu thường xuyên lừa gạt cô như vậy.
"Được."
Cô nắm chặt bình nước, ngồi xổm hơi lâu, đứng dậy chân có chút tê, cô đỡ lấy tay vịn xe lăn muốn mượn lực đứng lên.
Không biết đụng phải chốt mở nào đó, xe lăn nhanh chóng lùi lại, phía sau là dốc nhỏ, thân thể Thẩm Diễm Lễ ngả về phía sau, xe lăn trượt rất nhanh, chớp mắt đã đụng vào cục đá bên hồ nước.
"Phanh" --
Xe lăn rơi vào hồ nước.
......
Du khách đi ngang qua thấy có người rơi xuống nước, sôi nổi xuống cứu người.
Mạnh Thành Duyệt phát hiện Thẩm Diễm Lễ rất sợ nước.
Sau khi lên bờ, mồ hôi lạnh chảy ra, hai tay nắm chặt, thần sắc không giấu được hoảng sợ. Nhưng anh cố gắng kiềm chế, chỉ có thân thể ướt đẫm là không ngừng run rẩy.
Hít thở không thông, cảm giác suýt chết bao trùm khiến anh suy sụp, hô hấp khó khăn, móng tay sắp cắm vào thịt.
Mạnh Thành Duyệt vội vàng nhặt áo khoác trên đất, nhào qua bọc trên người anh: "Đừng sợ."
Ấm áp vây quanh người, tóc đuôi ngựa của cô gái rơi trên vai, Thẩm Diễm Lễ nghiêng mắt, nội tâm hoảng sợ bị cô gái trước mặt xua tan.
Anh nhắm mắt lại, ổn định tinh thần.
"Xe cứu thương tới, tôi đi lấy ba lô."
Nháy mắt đứng dậy, Thẩm Diễm Lễ bắt được cổ tay cô, hô hấp dồn dập: "Đừng đi."
Mạnh Thành Duyệt giật mình, ngồi xổm bên cạnh anh: "Tôi không đi."
*
May mà Thẩm Diễm Lễ chỉ bị nước vào chân giả, không có vết thương bên ngoài.
Mạnh Thành Duyệt tự trách: "Rất xin lỗi."
Thẩm Diễm Lễ đã khôi phục sự bình tĩnh: "Cô đã cứu tôi, không cần xin lỗi. Về nhà thay quần áo đi, đừng để bị cảm."
"Vậy anh..."
"Trợ lý tôi đã đến rồi."
Mạnh Thành Duyệt thấy hai người đàn ông mặc tây trang đen đi tới, gật gật đầu, đem áo khoác để trên đầu gối Thẩm Diễm Lễ: "Tôi về trước."
Thẩm Diễm Lễ chăm chú nhìn mặt cô: "Ừ."
Mới đi vài bước: "Duyệt Duyệt." Thanh âm dịu dàng phía sau cô vang lên.
Mạnh Thành Duyệt sững sờ, quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông trên xe lăn.
Lần đầu tiên Thẩm Diễm Lễ gọi cô như vậy.
"9 giờ sáng cuối tuần sau, đừng đến muộn."
Mạnh Thành Duyệt cho rằng sau việc ngày hôm nay, anh sẽ không tìm cô làm hướng dẫn du lịch nữa.
"Được."
Đi ra khỏi bệnh viện, điện thoại hiện cuộc gọi của "mẹ".
Mạnh Thành Duyệt nghe máy, giọng nói dịu dàng vang lên: "Duyệt Duyệt, con đang bận việc gì, sao còn chưa về nhà?"
"Con vừa làm hướng dẫn viên du lịch xong."
"Ra vậy, nhanh trở về đi, bố đang chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon cho con, thiếu gia cũng cho người gửi bánh sinh nhật cùng quà tới."
Tạ Chấp Châu nhớ rõ sinh nhật cô không kỳ lạ, anh đã nói, ngày sinh nhật cô chính là ngày đau khổ của anh, cô chuyên môn làm phiền anh, cho nên anh luôn bày trò chơi khăm cô trong ngày sinh nhật.
Tạ Chấp Châu tặng quà, trước khi mở ra phải chắc chắn bên trong không có đồ vật kỳ quái mới được.
"Con biết rồi mẹ, quà tặng hai người đừng động vào, để con trở về sẽ mở."
Từ Tuệ Chân cười nói: "Không động vào không động vào."
*
Lần này Tạ Chấp Châu đưa quà tặng sinh nhật cô rất bình thường.
Mạnh Thành Duyệt không yên tâm, kiểm tra một lần nữa.
Không bình thường.
Có thể bánh kem hạ thuốc xổ hay không?
Ăn xong mì trường thọ, Tạ Chấp Châu đúng lúc gọi tới: "Đi xuống dưới."
Người tới không có ý tốt.
Trước khi xuống lầu, Mạnh Thành Duyệt cũng đem bánh kem theo.
Xe Tạ Chấp Châu đỗ dưới lầu, thân xe bóng loáng không hợp với khu chung cư cũ kỹ.
"Cùng nhau ra ngoài chơi, mà lại không lên xe?"
Tính tình đại thiếu gia lại tới nữa.
Mạnh Thành Duyệt không cãi vã với anh, đem bánh kem bỏ vào trong cốp xe thể thao, yên lặng ngồi vào trong xe.
Tạ Chấp Châu rất tức giận: "Bị câm? Nói chuyện."
Mạnh Thành Duyệt: "Nói cái gì?"
Anh sát vào người cô, ngửi ngửi: "Tắm rửa?"
"Ừ." Mạnh Thành Duyệt đè lại cổ áo.
Vẻ mặt anh ghét bỏ: "Bao tuổi rồi, ăn bánh kem còn dính vào người."
"Không ăn, giữ lại cho anh."
Tạ Chấp Châu nhìn chằm chằm cô hai giây: "Hạ độc?"
Vừa ăn cướp vừa la làng.
"Áo khoác cô đâu?" Anh lại hỏi.
"Rơi xuống nước, bị ướt rồi."
Tạ Chấp Châu nhíu mày: "Thẩm Diễm Lễ thấy cô thế nào?"
Cô đi xe của Tạ Chấp Châu, anh biết lịch trình cũng không kỳ lạ.
Mạnh Thành Duyệt: "Là tôi không cẩn thận để anh ấy rơi xuống nước." Tạ Chấp Châu không thích cô giúp người khác, sợ anh không vui, cô chỉnh sửa lại chút sự việc: "Tôi là tự mình ngã xuống."
Tạ Chấp Châu tức giận nói: "Cứu người chính là cứu người, lại còn nói kỳ lạ như vậy."
"......Anh đều đã biết, còn hỏi làm gì."
Tạ Chấp Châu "hừ" một tiếng: "Xem cô có thành thật không?"
"Ồ."
"Mạnh Thành Duyệt" Tạ Chấp Châu hơi nhíu mi, thu liễm cảm xúc: "Mặc kệ cô tiếp cận anh ta có mục đích gì, nhưng nếu cô dám phản bội tôi, tôi sẽ khiến anh ta chết rất khó nhìn."
Anh buông lời hung ác cùng bộ dáng nham hiểm lạnh lùng, khi Mạnh Thành Duyệt nhìn vào mắt anh, trái tim run rẩy.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Tạ Chấp Châu nâng cằm cô lên, bất mãn nói: "Đây là biểu tình gì? Cô phạm sai lầm, tôi tìm dã nam nhân tính sổ, đối với cô còn chưa đủ tốt sao?"
Những đàn ông khác trừ anh, Tạ Chấp Châu gọi chung là "dã nam nhân".
"Thiếu gia đối với ta thật tốt."
"Dối trá." Tạ Chấp Châu vỗ nhẹ mặt cô: "Cô đừng phạm sai lầm, tôi lười động thủ."
Biểu tình Mạnh Thành Duyệt hờ hững: "Được."
Đúng lúc đi ngang qua khách sạn, Tạ Chấp Châu đột nhiên hứng lên: "Mạnh Thành Duyệt, hai ta thuê phòng đi, dù sao cô cũng qua 18 rồi."
Đại thiếu gia chuyện gì cũng muốn trải nghiệm, Mạnh Thành Duyệt tập mãi mới quen, bình tĩnh nói: "Tôi không mang theo chứng minh nhân dân."
Tạ Chấp Châu hiển nhiên không tin: "Vậy cô làm sao vào được khu ngắm cảnh?"
"........"
"Thuê cái phòng mà thôi, tôi lại không ngủ với cô." Tạ Chấp Châu dừng xe ở cửa khách sạn, "Xuống xe, đừng lằng nhằng."
Mạnh Thành Duyệt không chịu xuống: "Tôi không muốn đi theo anh thuê phòng."
Tạ Chấp Châu khom lưng cúi người, khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mặt cô, một tay anh cởi dây an toàn, một tay siết trặt cổ tay cô, kéo cô vào lồng ngực: "Tự mình xuống xe, tôi ôm cô, chọn đi."
Mạnh Thành Duyệt trầm mặc hai giây.
"Tôi chọn về nhà."
Tạ Chấp Châu dùng sức kéo cô ra khỏi xe, cánh tay vòng qua chân, đem cô bế ngang lên.
"Nơi nào có tôi chính là nhà của cô."
"........."
Thật không biết xấu hổ.
Trước 18 tuổi chưa làm qua việc gì mới mẻ, sau khi thành niên anh muốn trải nghiệm tất cả một lần. Nếu cô phản kháng, anh có thể ôm cô thêm mười lần.
Mệt mỏi cả ngày, Mạnh Thành Duyệt lười tranh cãi với anh.
Dù sao thẩm mỹ của Tạ Chấp Châu rất cao, cả ngày chê cô xấu không vừa mắt, sẽ không làm gì thật với cô.
Cô xách theo bánh kem, cùng anh đi vào khách sạn.
Tạ Chấp Châu thuê phòng có phòng làm việc, nguyên nhân là có mạng, có cả bộ máy tính.
Mạnh Thành Duyệt cảm giác anh đến chỗ này để làm việc.
Cô quá mệt mỏi, ngồi trên sô pha đợi nửa tiếng, nhịn không được hỏi: "Thiếu gia, tôi ngủ đâu?"
Tạ Chấp Châu: "Giường."
Mạnh Thành Duyệt nhíu mắt nhìn trong phòng có một cái giường duy nhất: "Vậy còn anh?"
Tạ Chấp Châu: "Giường."
Tác giả có lời muốn nói: Tin tưởng anh, tôi sẽ đi ngủ sô pha:(
Editor: Năng suất chưa hehehe, nhắc lại lần nữa là vào wattpad chính chủ để đọc ủng hộ tui nha mọi người ơi!!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...