Cộng Sinh - Tử Liễm

Đêm thu gió mát thổi nhè nhẹ, tóc Mạnh Thành Duyệt ướt xõa sau lưng, gió đêm thổi qua những giọt nước còn dính trên tóc làm lạnh lẽo hơn.

Trời quá lạnh, cô cười không nổi...

Ánh sáng trước mắt bị cản chở, thân hình thiếu niên cao lớn vẫn đứng yên, bộ dáng không đạt được mục đích quyết không bỏ qua.

Cho tới bây giờ, Mạnh Thành Duyệt ở trước mặt Tạ Chấp Châu đều rất cảnh giác, cô muốn đề phòng anh lừa rồi trêu đùa cô, còn phải đề phòng anh bắt được nhược điểm rồi đuổi cô đi. Tạ Chấp Châu có bao nhiêu ghét cô Mạnh Thành Duyệt đều biết, cho nên cô không dám cợt nhả trước mặt anh.

Anh muốn nhìn cô cười, là bởi vì tò mò.

Để thỏa mãn sự tò mò của anh, cô không thể không gượng cười.

Tầm mắt Tạ Chấp Châu dán chặt vào khuôn mặt cô.

Sắc mặt cô gái mờ mịt, lông mi còn đọng nước, run run giống đóa hoa nhài trong gió, yếu ớt không thể tả.

Cô hơi cong khóe miệng, đường cong biến mất trong nháy mắt.

"Cười xong." Cô nhắc nhở.

Tạ Chấp Châu tiếp tục nhìn chằm chằm cô hai giây, cười nhạo một tiếng: "Đẹp chỗ nào?"

"Cái gì." Lời nói đột ngột của anh khiến Mạnh Thành Duyệt không hiểu gì.

"Tôi nói..." Anh cúi đầu, mùi hương mát lạnh bay xuống, anh dùng đầu ngón tay kéo khóe miệng cô xuống.

Có thể là đầu ngón tay anh quá lạnh, hoặc là động tác anh quá thân mật, Mạnh Thành Duyệt giật mình, cảm giác toàn thân nổi da gà.

Như sợ hãi, cô xoay người, lùi hai bước sang bên cạnh.

"Tôi đã nói xấu mà." Giọng nói Tạ Chấp Châu ở đỉnh đầu vang lên không cảm xúc trả lời, "Về sau không được ở mọi nơi cười với người khác, mất mặt tôi."

"....Được"

Cô vốn dĩ không muốn cười, là anh bắt làm, lại ngại mất mặt.

"Trong lòng nói thầm cái gì đấy? Cho rằng tôi không nghe thấy sao?"

"Anh nghe lầm."

Một trận gió thổi tới, Mạnh Thành Duyệt rùng mình một cái, ám chỉ nói: "Thiếu gia, anh không lạnh sao?"

Tầm mắt Tạ Chấp Châu dừng trên vai cô, không biết nhìn cái gì, qua hai giây, lại dịch đến trên cổ cô, đôi mắt tối sầm, cũng không biết liên tưởng đến cái gì.

Ánh mắt này của anh...

Mạnh Thành Duyệt hoài nghi, anh lại muốn nhét giấy vào quần áo cô.

Giây tiếp theo, Tạ Chấp Châu dời mắt như vừa tỉnh mộng, hơi thở hơi loạn: "Phiền."

Cô chỉ đứng đây chưa làm cái gì, anh đột nhiên dở tính đại thiếu gia, xoay người liền đi.

Mạnh Thành Duyệt thấy anh đi về phía cổng lớn, đuổi theo: "Thiếu gia, anh muốn đi đâu?" Cô không thể để anh đi, anh đã nghỉ học hai ngày.

Tạ Chấp Châu không quay đầu, phiền muộn nói: "Cách xa tôi một chút!"


"Muộn thế này, đêm nay anh có trở về ngủ không? Tôi sợ sáng mai anh không dậy nổi. Tiết thầy Trương rất nghiêm, sẽ điểm danh ----- hắt xì!"

"......"

Có thể là bị cô chọc tức, Tạ Chấp Châu dừng lại, xoay người giơ cánh tay đem cô kẹp dưới nách, ném về sân hướng phòng, hung dữ nói: "Đi về sấy tóc!"

"Thiếu gia ----"

"Câm miệng."

Tính tình anh luôn cổ quái thất thường, Mạnh Thành Duyệt không sợ chết hỏi: "Anh còn đi sao?"

Tạ Chấp Châu nhìn cô một cái, sau đó nhíu mày, ghét bỏ mà quay mặt đi. Hai giây sau, anh lại nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi yên lặng.

Mạnh Thành Duyệt khó hiểu nhìn anh.

"Mạnh Thành Duyệt." Tạ Chấp Châu đột nhiên khoác vai cô, cùng cô thương lượng: "Đêm nay cô ngủ cùng tôi." Sắc mặt anh nghi hoặc, như chuẩn bị làm thí nghiệm gì đó.

Mạnh Thành Duyệt rất quen thuộc với những suy nghĩ hứng lên của anh, hầu hết chỉ là anh thuận miệng nói, một lát sau sẽ quên, nhưng nếu là loại vẻ mặt này.

Hơn phân nửa là nghiêm túc.

"Tôi không đi, đêm nay ngủ cùng cô, tôi tự chui đầu vào lưới, đưa tới cửa để cô canh."

"....."

Cô sợ trong lúc ngủ mơ bị anh bóp chết.

Tạ Chấp Châu rũ mắt nhìn cô chằm chằm: "Như thế nào, không muốn? Khi còn nhỏ cô lại chưa phải chưa nằm lên giường tôi."

"Thiếu gia, anh đã thành niên."

"Cô không phải chưa thành niên sao?"

"......."

"Chỉ là đắp chăn đi ngủ, tôi không chạm vào cô."

Mạnh Thành Duyệt không biết anh lại chơi trò gì, nhưng cô chỉ cần tượng tưởng đến thân hình đẹp ẩn dưới lớp quần áo anh mặt liền nóng lên.

Bọn họ đều trưởng thành, làm sao còn có thể giống khi còn nhỏ ngủ cùng nhau như vậy.

Mạnh Thành Duyệt tránh ánh mắt trực tiếp của anh: "Không được."

Tạ Chấp Châu: "Cô có hành kinh sớm à?"

"........"

Anh sao lại còn nhớ tấm ga giường bị cô làm nhiễm đỏ! Đã là việc rất lâu rồi!

Mạnh Thành Duyệt im lặng hai giây: "Không có!" Cô ngẩng đầu, ra vẻ bình tĩnh: "Tôi không muốn ngủ cùng anh."

Như không đoán được cô sẽ từ chối, Tạ Chấp Châu sửng sốt một chút, thu hồi tay, tức muốn hộc máu đóng sập cửa lại.


Anh đêm nay nóng nảy không tả.

Sợ anh phạm tội đi tìm nữ sinh khác ngủ, Mạnh Thành Duyệt sấy khô tóc xong, kê ghế canh ở cửa phòng anh.

Canh đến khi bên trong tắt đèn mới rời đi.

*

Khi sắp ngủ, Mạnh Thành Duyệt nhận được điện thoại của Tạ Thanh Hãn: "Duyệt Duyệt, Chấp Châu không ở nhà sao, sao bác gọi điện thoại lại tắt máy?"

"Thiếu gia hôm nay tâm trạng không tốt, đã về phòng ngủ sớm ạ."

Tạ Thanh Hãn nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi. Cháu phải canh chừng nó, đừng để nó ra ngoài làm loạn."

"Vâng cháu biết ạ."

Trong thời kỳ phản nghịch Tạ Chấp Châu phá kinh người, năm 15 tuổi suýt chút nữa dính đến chết người, may mắn có Mạnh Thành Duyệt ở cạnh lôi kéo anh.

Sự việc đó luôn đè trong lòng Tạ Thanh Hãn, đến nay nhớ lại vẫn sợ không thôi.

Mạnh Thành Duyệt rất may mắn đêm nay kêu được Tạ Chấp Châu trở về, nếu không sẽ thất trách làm bác Tạ thất vọng. Cô cố gắng làm tốt việc bác Tạ giao, nội tâm cũng sẽ bớt áy náy.

Tiền tiêu vặt tháng này chuyển đến, Mạnh Thành Duyệt lập tức chuyển cho bác. Trước đó mẹ cô làm phẫu thuật nợ người thân mười mấy vạ. Trả nợ tháng này xong, cô không xu dính túi.

Trong thẻ ăn còn 85 nghìn 8 xu.

Buổi sáng với buổi tối đều ăn ở nhà cùng Tạ Chấp Châu, không cần tiêu tiền, chỉ cần giải quyết bữa trưa là được. Tháng này còn 26 ngày, không tính cuối tuần nghỉ, mỗi ngày có thể ăn 4 nghìn.

Vậy là đủ rồi.

*

Giữa trưa nhà ăn rất đông, Ngô Mạn Mạn xếp hàng sau Mạnh Thành Duyệt, nhìn cô chỉ lấy một phần cơm trắng với rau xanh, nhớ đến cô đã liên tục hai ngày chỉ ăn cơm trắng với rau, vốn định mua cái đùi gà chia cho cô, nhìn đến số dư trong thẻ.

Hóa ra không phải không có tiền, mà là giảm béo...

Mạnh Thành Duyệt cũng phát hiện số dư trong thẻ cô tăng lên, hai số thành bốn số.

Là ai nhầm rồi sao? Cô nghi hoặc mà bưng đĩa đồ ăn tìm vị trí ngồi xuống.

"Không cần quá cảm động, tôi chỉ là không muốn cô ăn không đủ no, gầy thành con khỉ làm cay mắt tôi." Tạ Chấp Châu bưng đĩa đồ ăn ngồi vào bên cạnh cô.

Khi anh đến, hai bàn bên cạnh đều trống.

Hóa ra là Tạ Chấp Châu thêm vào cho cô.

Mạnh Thành Duyệt không dám cảm động, Tạ thiếu gia làm bất cứ điều gì đều không có quy tắc, anh chính là nhất thời hứng lên.

"Tháng sau tôi trả cho anh."

Tạ thiếu gia không để số tiền nhỏ này vào mắt: "Tôi cũng nạp tiền cho Trần nhị cẩu, không phải chỉ cho mình cô."


Mạnh Thành Duyệt giật mình: "Anh Minh Huyễn cũng ăn ở nhà ăn sao?"

"Sao tôi biết được."

"Vậy anh..."

"Cô đừng quản việc tôi." Tạ Chấp Châu vẫn bộ dạng kiêu ngạo.

".......Không quản, tôi chỉ hỏi một chút."

Tạ Chấp Châu cầm lấy một chiếc đũa, khó chịu mà chọc chọc đùi gà và ngỗng nướng, vẻ mặt ghét bỏ: "Cái này có thể ăn?" Anh đứng dậy, chuẩn bị cầm đĩa đi vứt.

"Thiếu gia!" Mạnh Thành Duyệt vội đoạt lấy đĩa đồ ăn: "Vứt đi quá lãng phí, nếu anh không muốn ăn....vậy cho tôi đi."

Tạ Chấp Châu buông đĩa đồ ăn, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tiết buổi chiều tôi đã biết, không có việc gì thì đừng tìm tôi. Nghe thấy không?"

Mạnh Thành Duyệt biết anh gần đây giúp đỡ xử lý việc: "Nghe thấy được."

Đi về phía trước, Tạ Chấp Châu hơi do dự, hỏi cô: "Gia đình còn thiếu nợ nhiều hay ít? Có muốn..."

"Không cần." Mạnh Thành Duyệt đánh gẫy lời nói anh: "Bác Tạ mỗi tháng cho tôi hai vạn, đã rất nhiều. Hơn nữa ngày thường đồ ăn đồ dùng đều là anh mua, tôi tích góp nửa năm nữa tôi có thể trả xong rồi."

Tạ Chấp Châu nhìn cô, không nói gì nữa, xoay người đi.

Mạnh Thành Duyệt nếm miếng ngỗng nướng, nước sốt cùng da giòn rất thơm, cô thích nhất. Rõ ràng ăn rất ngon, vị đại thiếu gia này miệng thật kén chọn.

Quay đầu lại thấy, Tôn Mẫn Nhi vừa tiến vào gặp Tạ Chấp Châu vừa đi ra. Tôn Mẫn Nhi gọi anh một tiếng, tiếp theo lại nói câu gì, nhà ăn quá ồn, Mạnh Thành Duyệt không nghe rõ hai người ở cửa nói gì đó, chỉ thấy Tôn Mẫn Nhi khóc lóc chạy đi.

Ngô Mạn Mạn cùng nữ sinh khác đuổi theo an ủi.

Ăn cơm xong đi ra ngoài, mấy nữ sinh còn ở cửa.

Nhìn thấy cô, ánh mắt Tôn Mẫn Nhi oán hận, một bộ dáng giận mà không dám nói gì. Loại ánh mắt này Mạnh Thành Duyệt thấy nhiều ở Tống Mỹ Hàm trước kia, rất rõ ràng là bởi vì gì.

Các cô đều thích Tạ Chấp Châu.

Hơn nữa đều coi cô là tình địch.

*

Buổi chiều sau khi tan học, Mạnh Thành Duyệt lại gặp Thẩm Diễm Lễ.

Thẩm Diễm Lễ nói anh muốn ở bên này khảo sát hai tháng, muốn tìm một người địa phương hướng dẫn du lịch Bắc thành, cảm thấy cô thích hợp nhất, nguyện ý chi trả gấp đôi phí hướng dẫn du lịch.

Mạnh Thành Duyệt từ chối.

Thẩm Diễm Lễ cho cô cảm giác quá kỳ lạ, cô cảm thấy anh cất giấu bí mật gì đó, là người rất nguy hiểm.

Kết quả chiều tối ngày hôm sau, Mạnh Thành Duyệt lại gặp anh ở chỗ cũ.

Lần này Thẩm Diễm Lễ không quanh co lòng vòng: "Cô lớn lên rất giống một người, tôi muốn biết hai người có quan hệ gì không." Anh ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn cô: "Mạnh tiểu thư, chúng ta nói chuyện được không?"

Mạnh Thành Duyệt sớm đoán được có khả năng cô lớn lên giống người anh quen, nhưng nhiều lần anh tìm cô cũng chính miệng nói ra, trái tim cô đột nhiên run lên, đột nhiên dự cảm sự tình không đơn giản giống như nhận sai người như vậy.

Người đàn ông trước mặt này, có thể có quan hệ với bố mẹ đẻ của cô hay không?

Suy nghĩ của cô đột nhiên rơi vào hỗn loạn.

Nếu bố mẹ đẻ cô tìm tới, cô nên làm gì bây giờ, bố mẹ lại nên làm cái gì bây giờ?

Bố mẹ đẻ là cái dạng người gì, bọn họ còn định nhận lại cô sao? Hoặc là, bọn họ căn bản không tính toán nhận lại cô, lúc trước bởi vì không muốn cô, mới đem cô ném ở cửa cô nhi viện.


Mạnh Thành Duyệt chỉ nghe họ hàng nói cô bị bố mẹ nhận nuôi, nhưng không rõ cô là bị vứt bỏ hay là bị đi lạc.

Cô hoàn toàn không nhớ rõ việc hồi nhỏ.

Không thể nói ra gia đình chính mình ở đâu cùng tên bố mẹ, có nghĩa là cô bị lạc trước 3 tuổi, có thể là từ khi còn bé. Nếu không phải bị vứt bỏ, cô bé như thế, sao có thể chạy xa như vậy.

Nghĩ đến đây, Mạnh Thành Duyệt đột nhiên bình tĩnh trở lạ.

*

Thẩm Diễm Lễ dẫn cô đến chỗ quán ăn nông trại lần trước.

Phòng rất an tĩnh, có thể nghe thấy tiếng suối bên ngoài, trên bàn có mấy chén trà nóng bay khói trắng.

Ngón tay tái nhạt của nam nhân đặt trên chén trà: "Người Lâm thành thích uống trà vào bữa sáng, 6 giờ sáng quán cafe đã đông người ngồi." Anh đem chén trà cho cô: "Vừa rồi ly kia là ly trà Ô Long, có thể tỉnh táo tinh thần. Đây là ly trà Hoa nhài, các nữ sinh rất thích."

"Cảm ơn." Mạnh Thành Duyệt cúi đầu nhấp một ngụm: "Rất thơm."

"Thích ly nào nào?"

Mạnh Thành Duyệt bưng lên ly màu nâu hồng: "Cái này. Là phổ nhị sao?"

"Đúng." ánh mắt Thẩm Diễm Lễ xẹt qua một tia khác thường, "Tôi cho rằng cô sẽ chọn trà hoa."

"Mẹ tôi thích."

"Nhìn ra được, quan hệ của Mạnh tiểu thư với bố mẹ rất tốt." Lời này anh có ý tứ thử.

Mạnh Thành Duyệt gật đầu: "Đúng"

Thẩm Diễm Lễ dừng một chút: "Mạo nguội hỏi một câu, Mạnh tiểu thư sinh ra ở bệnh viện nào?"

Anh không giấu giếm, Mạnh Thành Duyệt cũng không lảng tránh: "Tôi không phải con ruột của bố mẹ. Thẩm tiên sinh, anh nói tôi lớn lên giống một người, không biết người kia năm nay bao nhiêu tuổi, người ở nơi nào."

Đối phương dường như ngoài ý muốn thấy cô trực tiếp hỏi, sửng sốt một chút, mới nói: "Là mẹ tôi."

Mạnh Thành Duyệt ngạc nhiên.

Mẹ Thẩm Diễm Lễ là vợ của nhà giàu số một Lâm thành Thẩm Lương Tung.

Nghe nói vị phu nhân này tinh thần không tốt, hiếm khi lộ diện, trên mạng cư nhiên không thấy ảnh chụp bà.

"Thẩm tiên sinh, có thuận tiện hay không cho tôi xem ảnh chụp mẹ anh?"

"Duyệt Duyệt! Thật trùng hợp, em cũng tới chỗ này ăn?"

Mạnh Thành Duyệt quay đầu, đột nhiên thấy Trần Minh Huyễn xuất hiện ở cửa phòng, phía sau anh là khuôn mặt tuấn tú Tạ Chấp Châu lúc này đang tối sầm.

Tạ Chấp Châu ưu thế thân hình cao, cao nhất trong đám thiếu niên, cho nên Mạnh Thành Duyệt dễ dàng nhìn thấy anh.

Nhưng Tạ Chấp Châu không nhìn cô.

Tầm mắt anh dừng ở người ngồi đối diện cô, trên người Thẩm Diễm Lễ, ánh mắt lạnh thấu xương.

Tác giả có lời muốn nói: Tạ Chấp Châu: Nga, không ngủ cùng tôi, tới chỗ này cùng dã nam nhân* ăn cơm.

Mạnh Thành Duyệt: Thật ra.... Anh mới là dã nam nhân

Tạ Chấp Châu:???

*là người hoang dại, thô lỗ, không văn minh, hung bạo, hiếu chiến.

Editor: Chìm hơi sâu mọi ngừi thông cảm, muốn em chăm edit thì mn cmt nhiều vào nhaa~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui