"Quãng đời còn lại không còn danh lợi trói buộc, cũng chẳng nguyện lòng để hận thù ngáng chân."
...
Lâm Kinh Phác được ôm trong lòng cả đêm, hun ra một thân mồ hôi mỏng, cũng là thuốc nổi lên hiệu lực, sáng nay cảm thấy toàn thân thư thái hơn rất nhiều.
Trời tuyết trắng xóa sáng lên mấy phần, Ngụy Dịch xuống giường mang giày, nội thị đi theo cũng bưng chậu rửa mặt tới.
Biên Châu chẳng thể so được với Hoàng cung, mọi việc đều được giản lược, Ngụy Dịch cũng tự thân tự tại hơn rất nhiều.
Lúc này, chủ bộ Lan Chiêu điện đã bước đến bên ngoài bức bình phong, tên là Biện Mậu Đức, tuổi tác gần sáu mươi, là người đúng đắn trung thực. Từ khi toàn bộ công văn, tấu chương của triều đình được dời từ Tướng phủ về Lan Chiêu điện quản lý, vị quan như ông mới là danh xứng với thực.
"Đông đảo quan chức trong triều đã phái người tới đưa lời, khi nào Hoàng Thượng sẽ động thân hồi kinh?"
Ngụy Dịch súc miệng, dư quang liếc qua người trên giường, nổi lên tâm tư lười nhác, nói: "Lại hai ngày nữa đi, quan chức Nghiệp Kinh hưu mộc, Trung Nguyên không có chiến sự, nghi thức tế lễ mùng một Tết cũng qua rồi, trong cung cũng đừng bày trò yến hội hay cái gì khác nữa, đừng phiền tài thương dân."
Biện Mậu Đức: "Những tấu chương kia cũng gửi tại Lan Chiêu điện trước, chờ Hoàng Thượng hồi kinh rồi phê duyệt sau?"
"Cũng được." Ngụy Dịch mặc xong ngoại bào, lại nói: "Cửa ái cuối năm qua rồi, sổ con đưa tới cũng chỉ là kết tội nha phủ Biên Châu, không cần phải để ý tới, có gì quan trọng thì phát thẳng tới Biên Châu."
"Vâng." Biện Mậu Đức lĩnh mệnh, lại chần chừ trong chốc lát.
Ông vốn là phái cổ hủ, kiêng kỵ một người khác trong nhà này, cuối cùng lại chẳng dám nói rõ, chỉ vuốt râu mép nói: "Hoàng Thượng, Biên Châu không có hành cung, ngài ở lại phủ thứ sử, e là không hợp thể thống."
Ngụy Dịch biết ông muốn khuyên can điều gì, cũng không phản đối, chỉ dặn dò người hầu hai bên đi mở bức bình phong ra, cười như không cười: "Này đã tính là gì, còn có những chuyện khác càng không ra thể thống hơn."
Biện Mậu Đức lập tức hoảng sợ, chỉ lo sẽ nhìn thấy cái gì không nên nhìn, vội thì thầm mấy tiếng "không được", quay đầu đi ra bên ngoài, đến bên bậc cửa mới dám nói "vi thần xin cáo lui".
Ông lão này khiến Ngụy Dịch vô cùng tức cười, Lâm Kinh Phác nằm trên giường lại ho khan một tiếng.
Ngụy Dịch quay đầu lại nhìn y, ngữ khí thấp đi mấy phần: "Trẫm ồn đến ngươi?"
Hai mắt Lâm Kinh Phác lim dim, ánh nhìn dần tụ lại, đánh giá một thân trang phục bừa bãi mà anh tuấn của hắn: "Ngươi cũng không hồi Nghiệp Kinh, đã tính toán đến đâu rồi?"
Ngụy Dịch ngồi xuống bên giường: "Trẫm hạ chút thủ đoạn với việc kinh doan súng đạn, Ngô Kỳ không chịu nổi, mấy ngày trước vừa nhận tội với trẫm. Hỏa Môn Thương gã chế tạo cho Yến Hồng vẫn chưa chuyển toàn bộ về phía Nam, trong tay Yến Hồng còn để lại một chút, tám phần mười là chảy vào Biên Châu, những manh mối còn lại phải điều tra tiếp."
Lâm Kinh Phác nhớ tới ánh lửa mỏng manh trên núi Bạc Nhẫn ngày hôm ấy, đầu ngón tay không khỏi hãm sâu vào trong đệm chăn.
Y khẽ rũ mi, giấu tâm tình ở nơi người khác không nhìn thấy, nói: "Khi còn sống, Yến Hồng giữ lại đám Hỏa Môn Thương này là để chuyên môn đối phó với ta. Ông ta biết đến sự tồn tại của hoàng tự Đại Ân, sớm đã dự liệu sẽ có một ngày như thế, mới có thể mượn Hỏa Môn Thương để Liễu Hữu trợ giúp ông ta hành sự."
Trong bàn cờ này quá nhiều quan hệ chồng chéo, bây giờ Lâm Kinh Phác mới minh bạch, đáng tiếc là đã quá muộn.
Yến Hồng tiêu tốn tâm huyết nhiều năm làm ra Hỏa Môn Thượng lại không thể mượn hành động của cướp biển mà lật đổ thế lực tiền triều, bèn lựa chọn đồng thời bảo đảm tân Đế Đại Ân thượng vị cùng Liễu Hữu, bức Lâm Kinh Phác vào tuyệt lộ.
Dưới lập trường của Yến Hồng, động tác này chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Từ nhỏ Ngụy Dịch đã không phải quý tộc thiên hoàng, thời niên thiếu còn thấp kém như giun dế, đăng lâm ngôi vị Hoàng Đế cũng chỉ vì mạng sống. Hắn còn lâu mới hiểu thế nào là gông xiềng trầm trọng như Lâm Kinh Phác, người như hắn nếu làm Hoàng Đế, một là trở thành kiêu Đế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hai là trở thành bạo quân hành động theo cảm tính. Hai mươi năm qua, hắn sống sót trong cô độc, chẳng động tâm hay chỉ một tia tình d.ục, người thân có thể giết, triều thần có thể giết, nhưng hắn lại đặt tâm tư lên người Lâm Kinh Phác.
Đây chính là mầm họa quá lớn của tân triều!
Cựu triều chỉ có thể đổi một vị tân chủ, Ngụy Dịch mới có thể thoải mái tay chân, không kiêng dè gì mà ra tay với bọn họ, mở ra sự nghiệp to lớn!
Đáng tiếc, Yến Hồng có chết cũng phải thay Đại Khải mưu tính. Ông ta là quyền gian ngông cuồng tự đại, cũng là trung thần, có gian trá cũng là vì trung tâm mà sinh. Có điều ông ta chưa bao giờ trung với vị Quân Vương ấy, mà là trung với ước ao một tương lai hùng vĩ của vương triều.
"A Phác, chờ thân thể ngươi dưỡng tốt hơn một chút, có thêm chút thịt." Ngụy Dịch cúi người, tầm mắt bồi hồi dán sát lên mặt y, do dự nửa phần, cuối cùng chỉ hôn lên hai gò má như ngọc ấy: "Rồi đôi ta sẽ hồi Nghiệp Kinh."
Lâm Kinh Phác còn đang mơ màng buồn ngủ, không phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
...
Khí trời bắt đầu thay đổi, tuyết cũng tan đi.
Hôm nay Lâm Kinh Phác uống thuốc đúng hạn, đến trưa còn uống thêm nửa bát cháo, ăn một đĩa dưa muối chấm tương đặc sản Biên Châu. Ngày đông mệt rã rời, sau giờ Ngọ y ngủ thêm được hai canh giờ nữa, tinh thần khá hơn một chút, đã có thể xuống giường đi lại mấy bước.
Ngụy Dịch còn chưa quay trở lại. Lâm Kinh Phác thấy sắc trời còn sớm, liền để hạ nhân phủ thứ sử tùy tùng, tản bộ đến chuồng ngựa không xa nội viện.
Đạp Hỏa còn đang dưỡng thương ở chỗ này.
Nó là danh mã chiến công hiển hách, từ khi vẫn còn là ngựa đầu đàn đã theo Ngũ Tu Hiền đánh đông dẹp tây, bảo vệ quốc gia. Những chiến địa có máu thịt chiến sĩ Đại Ân liều mình vì tổ quốc, cũng đều có dấu móng của Đạp Hỏa.
Giả Mãn cũng biết ngựa này đáng quý, bèn trải rộng chuồng ngựa sáng ngời cho nó, gọi bác sỹ thú y tốt nhất của phủ binh tới đây chăm sóc.
Có điều tình hình của Đạp Hỏa vẫn chưa chuyển biến tốt.
Khi Lâm Kinh Phác đi tới xoa xoa nó, Đạp Hỏa mới miễn cưỡng mở mi mắt trầm trọng ra, như lấy lòng mà dùng mặt cọ vào lòng bàn tay y.
"Nhị gia, ngựa này lớn tuổi rồi, có thể sống được đến ngần này tuổi đã là hiếm thấy trên thế gian. Nó chạy chẳng ngừng vó giữa mưa to đuổi gấp, còn bị đao chém, chỉ sợ là..."
Sắc mặt Lâm Kinh Phác âm u, chỉ hỏi một câu: "Còn có thể cứu không?"
"Người Biên Châu coi trọng nhất là tình nghĩa một người một ngựa, phủ binh không cứu được, Hoàng Mạc cũng có nhiều người có kinh nghiệm cứu giá ngựa, hẳn là sẽ có biện pháp cứu." Bác sỹ thú y kia lộ vẻ mặt khó xử: "Chỉ có điều Đạp Hỏa là ngựa tốt, sâu trong máu thịt còn có linh khí, chỉ sợ nó không còn chủ nhân, chính mình sống dở chết dở cũng không muốn khỏe lại nữa."
Lâm Kinh Phác dịu dàng vuốt lông bờm màu đỏ của Đạp Hỏa, vai hơi trầm xuống, hồi lâu mới nói: "Không cần ép cứu, đến lúc ấy cứ để nó đi thôi."
"Nhị gia, chuyện này..."
"Vong hồn á phụ ở lại Biên Châu, Đạp Hỏa không thấy ông, cũng không muốn đi chỗ khác nữa. Huống hồ nơi này không phải cố hương của á phụ, có người bạn cũ này thay ta bồi ông ở đây, cũng là rất tốt."
Lâm Kinh Phác một mình ngồi một bên đống cỏ khô với Đạp Hỏa rất lâu, mãi đến tận khi sắc trời tối sầm, từ đầu đến cuối mặt mày y đều chẳng có thương cảm.
Đêm qua nước mắt y đã chảy khô trong lồng ngực Ngụy Dịch rồi, giờ đã có thể chôn sâu bi thống dưới đáy lòng. Y không tê liệt, sẽ không quên đi bất cứ điều gì đã xảy ra tại Biên Châu, càng không quên đi những gì á phụ đã nói trước lúc lâm chung.
Quãng đời còn lại không còn danh lợi trói buộc, cũng chẳng nguyện lòng để hận thù ngáng chân. Từ nay về sau, y muốn tự do sống sót, làm chuyện mình chân chính muốn làm.
...
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện A Phác chân chính muốn làm từng được nhắc đến trong chương 31.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...