"Vì sao ngươi muốn giết trẫm?"
...
Gió lạnh như đao sắc, mây đen sền sệt, Hoàng thành lạnh lẽo như sương, khí tức xơ xác vẫn chưa tiêu tan.
Nội thị Diễn Khánh điện đã đi vào nhỏ giọng thông báo, Phùng Ngọa chỉ có thể chờ đợi bên ngoài điện, sốt ruột đi qua đi lại.
Đợi sau khi Thường Nhạc bẩm báo trước ngự tiền, vài ngự y cũng lui ra bên ngoài, Lâm Kinh Phác mới có thể tiến vào điện. Trừ hai cung tỳ hầu hạ thiếp thân, trong điện chỉ còn hai người bọn họ.
Cấm quân tinh nhuệ đã cầm kiếm chờ đợi sẵn bên ngoài điện, giáp sắt lạnh băng. Từ sau án Bắc Lâm tự, bọn họ đã đóng quân ở chỗ này, không rời nửa bước.
Lâm Kinh Phác tháo đấu bồng màu đen xuống, nhàn nhạt nhìn về phía mành giường sáng mờ kia, sắc mặt trầm lắng, bèn ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Nhìn quanh trong điện, mới chỉ có ba, bốn ngày, giá quạt và bàn cờ đã chẳng còn bên bàn sách, đến quả khô trên khay trà cũng bị đổi thành trái cây mới mẻ, không có huân hương, lư hương cửu đỉnh cũng bị dẹp bỏ, chỉ còn lại một cái lò sưởi đang nghi ngút khói.
Ngồi còn chưa ấm ghế, thanh âm nham hiểm của Ngụy Dịch đã truyền tới từ đằng sau: "Trẫm cho ngươi ngồi sao?"
Lâm Kinh Phác liếc mắt nhìn lại, thấy Ngụy Dịch mặc áo lót màu minh hoàng đứng trước tấm bình phong. Hắn đã gầy đi trông thấy, khí sắc sa sút, trước ngực và trên đùi còn có thương tổn chưa lành, có điều đã có thể đứng dậy đi lại.
Lâm Kinh Phác sửng sốt không quá nửa khắc, mi tâm lơ đãng giãn ra chút, nhân tiện nói: "Làm sao, chẳng lẽ còn phải quỳ với ngươi?"
"Lạy Thiên tử không phải chuyện đương nhiên sao?" Ngụy Dịch hành động chậm chạp, mãi mới đi tới trước mặt y, hơi thở hung ác đã đè ép xuống trước.
Mấy ngày không gặp, hắn chỉ muốn ngửi y.
"Quy củ của ta là chỉ quỳ người chết." Lâm Kinh Phác tận lực thả lỏng nhịp thở, muốn tránh né khỏi hơi thở của hắn, nhẹ giọng cắn răng nói: "Không ngại thì chờ ngươi chết rồi lại nói..."
Thanh âm ấy nghẹn lại, phảng phất giữa môi răng, từng con chữ vô tình rơi xuống, tất thảy đều hóa thành ve vãn.
Dưới cằm Ngụy Dịch căng thẳng, dõi theo gương mặt trắng nõn của y chẳng hề chớp mắt, thả lời hung ác ra: "May là trẫm mạng lớn, không chết dưới mưu kế của ngươi. Nếu như trẫm chết, ngươi sẽ phải khóc, không chết phải quỳ xin tha, lại nói, bên ngoài còn có đao đấy."
Dư quang Lâm Kinh Phác thoáng nhìn bóng cấm quân bên ngoài, lưỡi kiếm kia cũng đang rơi lên mũi chân. Y vén bào, nâng cao giày, giẫm nát bóng đen lạnh lẽo ấy.
"Thảo đường Tào thị nối liền với mấy cái ngõ cụt Nam thị, mặt trái phía Tây có nhiều kiến trúc đã bị phá bỏ. Thủ hạ của An Bảo Khánh đã từng là bản đồ sống, nhưng gã có truy tra mấy năm cũng chẳng thể tra ra manh mối. Thường Nhạc theo đuôi Phùng tiên sinh, chắc chắn chẳng phải nhất thời hưng khởi. Ngụy Dịch, ngươi phí công trắc trở tìm ta trở về là muốn hả giận, hay vẫn là tiết dục?"
Ngụy Dịch nhíu mày, ánh mắt vẫn lạnh như chỉ muốn giết y: "Vậy ngươi đoán xem trẫm phẫn nộ nhiều, hay là nhiều d.ục vọng hơn?"
Tầm mắt hai người va vào nhau, thương hại và chém giết đều trộn lẫn bên trong.
Là d.ục vọng hay phẫn nộ, lúc này chính Ngụy Dịch cũng chẳng nói rõ được.
Mối thù phản bội, vết thương trí mạng, có thể nào không sinh lòng phẫn hận? Ngay khi Lâm Kinh Phác bước tới gian trước điện, hắn thật sự đã nghĩ chính mình chỉ còn phẫn nộ.
Lâm Kinh Phác: "Ta muốn bảo mệnh, tất nhiên là ao ước ngươi bớt phẫn nộ. Vốn định mấy ngày nữa sẽ liên lạc với ngươi, đợi lửa giận của ngươi tiêu bớt, da sẽ ngứa, luôn có thể sinh ra một ít d.ục vọng."
Ngụy Dịch chăm chú nhìn lông mi y, hừ khẽ một tiếng: "Vậy trẫm tìm ngươi, ngươi cũng quay trở về ngay?"
Cùi chỏ Lâm Kinh Phác chạm lên bàn trà, bất tri bất giác nghiêng thân thể về phía sau, hơi rời ra khoảng cách rồi nói: "Thảo đường Tào thị đã bại lộ, ta có thể không đến sao? Trước mắt, Nghiệp Kinh vẫn là địa bàn Khải triều, nếu có ngày ngươi hạ lệnh khiến nhân mã tiêu diệt sào huyệt của Tào Vấn Thanh, tin tức từ Nghiệp Kinh sẽ rất khó đưa tới phía Nam."
"Thường Nhạc đã ở trong quân doanh từ nhỏ, kiếm pháp có thể coi là nổi bật nhất trong những người cùng thế hệ năm ấy, vốn nên là người lĩnh binh đánh trận, nhưng hắn không thể suất binh xuất chinh bởi hắn không phân biệt được phương hướng, nên mới ở lại trong cung làm thủ vệ. Nếu đường này khó tìm, hắn theo một lần, chắc chắn cũng không nhớ ra được. Thật ra cũng chẳng phải việc khó gì, dù sao một nhà Phùng Ngọa, cả già lẫn trẻ đều còn ở Nghiệp Kinh..."
Ngụy Dịch im lặng, nhất thời cảm thấy so với Lâm Kinh Phác, mình vẫn còn quá nương tay.
Hắn không khỏi thở dài một tiếng, thanh âm bỗng dưng phát chìm: "Vì sao ngươi muốn giết trẫm?"
Một khi hỏi ra lời này, hắn lại cảm thấy mình vụng về quá đỗi. Lần bệnh này khiến hắn triệt để hồ đồ rồi, xét về đầu óc và thủ đoạn, mọi thứ của hắn đều không bằng Lâm Kinh Phác.
Lâm Kinh Phác muốn giết hắn, quả thực có quá nhiều lý do.
Mấy ngày nay, Ngụy Dịch cũng từng nghĩ, bởi hắn đề thêm một bút, Tam Quận nội chiến, Lâm Kinh Phác lâm vào thế bất đắc dĩ mới hạ sát chiêu với hắn; e là y bắt buộc phải đẩy án Bắc Lâm tự tới tình trạng không thể vãn hồi, chỉ có động thủ nổ Hoàng Đế, vụ án này mới có lý do để không thể không đẩy mạnh.
Nhìn đến lâu dài, hai người họ đều vì hai triều mà mưu. Thế cuộc thiên hạ thay đổi chỉ trong nháy mắt, lòng người lại không như vậy. Bọn họ đều muốn đối phó Yến Hồng, lúc nào Lâm Kinh Phác cũng có thể phá hủy ước định đồng minh, diệt trừ dị kỷ.
Những điều này căn bản chẳng cần Lâm Kinh Phác phải nói, tự Ngụy Dịch cũng có thể hiểu. Giữa bọn họ chưa từng che giấu hiểu lầm, lạch trời chẳng thể vượt qua vẫn sừng sững giữa hai người, đây là khoảng cách cả đời cũng khó mà vượt qua được.
Hơn một năm nay, tình yêu chỉ có thể xóa tan hư không cô quạnh khi trời tối người yên, cuối cùng vẫn chẳng thể thay đổi được diều gì.
Thế nhưng, Ngụy Dịch càng không nhịn được, muốn đi chất vấn: "Vì sao phải giết trẫm?!"
Trong điện tự dưng vắng lặng, thậm chí còn nghe được tiếng thở của cấm quân bên ngoài. Hai cung nhân trong điện phảng phất nghe được lửa giận của Thiên tử, vội giơ khay quỳ xuống, tình thế dồn nén đến cực điểm.
Lâm Kinh Phác không đáp lời hắn, thân thể dần ngừng lại.
Y nhìn Ngụy Dịch, ánh mắt như con suối ngậm trăng lặng yên ướt át, giơ tay chạm đến vết thương của hắn, tựa có mấy phần tình cảm trào ra.
"Đau không?" Y hỏi.
Đáy lòng Ngụy Dịch xẹp xuống cả rồi, sắc hồng rực trên cổ biến mất hơn nửa, khẩu khí trong cổ họng cũng dần chìm xuống.
Lâm Kinh Phác tháo nút buộc của hắn, vén lên nhìn thương tổn trên da thịt. Y cúi đầu thổi nhẹ vào bên trong, đáy mắt lưu chuyển đầy ám muội đến tràn cả ra ngoài: "Xin lỗi."
Ngự y chuyên cần đổi thuốc, Ngụy Dịch đã không còn đau mấy. Trước mắt, dường như tâm hắn còn ngứa ngáy hơn là vết thương.
Chẳng biết vì sao, Ngụy Dịch lại bị chọc giận, nghẹn một cái rồi tóm lấy cố tay y, nói: "Đừng giở trò cũ, hôm nay trẫm sẽ không buông tha cho ngươi. Thay phương thức xin tha đi, tốt xấu gì cũng phải thành tâm một chút..."
Lâm Kinh Phác còn đang ngồi trên ghế, sắc mặt càng nhạt nhẽo hơn, khóe mắt câu ra một tia d.ục vọng khiến người ta tình nguyện sa chân vào.
Hầu kết Ngụy Dịch không ngừng trượt xuống, giơ tay để cung nhân lui cả ra.
Hắn đứng trước mặt Lâm Kinh Phác, eo cao ngang vai áp sát bên y, dường như toàn bộ chất dinh dưỡng đều dùng để nuôi đôi chân dài này cả.
Lâm Kinh Phác thoáng khựng lại, chỉ cần hơi cúi đầu là vừa vặn.
Bên cạnh không còn gì để dựa, Ngụy Dịch cũng không nghĩ ngợi nhiều được. Hắn còn đứng được, năm ngón tay ghìm xuống chống giữ trên bàn trà, dần dần đặt lên bàn tay mảnh khảnh của Lâm Kinh Phác.
Cốc trà và đĩa trà không ngừng va chạm, tiếng lanh lảnh lọt vào tai, phảng phất như có thể nát tan bất cứ lúc nào.
Phẫn nộ và dụ.c vọng đều dâng trào ra, tốt nhất là yêu và hận dây dưa vào cùng một chỗ, ai cũng đừng hòng chỉ lo thân mình.
Lần này, bọn họ hiếm khi không bàn chính sự, vũ khí, Bắc Lâm tự, cướp biển... Ưu phiền đều bị quăng cả lên chín tầng mây, chỉ keo kiệt với tiếng thở dốc của đối phương, còn sống sờ sờ mà bị chữ "sắc" treo trên đầu cây đao khai trai nhuốm máu.
Mi tâm Ngụy Dịch cau đến rất chặt, cắn răng giữ lấy sau gáy Lâm Kinh Phác, kiên cường chống đỡ tinh thần, nhắc nhở chính mình phải hà khắc một chút, không được nhẹ dạ.
Hắn tàn nhẫn cư.ỡng bức y, nói: "Quỳ xuống..."
Mối hận đoạt mệnh này, tuyệt không thể vô cớ để y được lợi.
"Quỳ xuống cho trẫm, Lâm Kinh Phác..."
Dường như Lâm Kinh Phác chẳng thể nghe thấy, đầu lưỡi mềm mại bao lấy thứ cứ.ng rắn của hắn, gần như đã khiến hắn tan ra.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Dịch nếm trải tư vị không chịu khống chế như vậy, hơi có chút lực bất tòng tâm, nhưng nhìn thấy gương mặt đỏ như sắp nhỏ máu của Lâm Kinh Phác, hắn cảm thấy mình cũng vô cùng được lợi.
Thời khắc nửa tỉnh nửa say, hắn trông thấy khóe mi Lâm Kinh Phác loang ra nước mắt, rốt cuộc vẫn không cam lòng ép y quỳ.
Đầu Lâm Kinh Phác thấp hơn mình, quỳ xuống sẽ không tiện. Chỉ qua loa định giá như vậy, Ngụy Dịch đã tìm xong cái cớ cho y, cũng thuyết phục được chính mình. Đến phút cuối cùng, nửa điểm định lực tan thành mây khói, chỉ còn lại chút ý niệm kinh khủng bẩn thỉu trong đầu mà thôi.
Tất cả những thứ này đến nhanh hơn Lâm Kinh Phác nghĩ một chút. Y tìm cốc trà nhổ ra, lại súc miệng mấy lần, trừ sắc mặt hồng thấu, thần thái vẫn như bình thường.
Ngụy Dịch thích ý thở phào một hơi, ủ dột mấy ngày nay đã bị càn quét hết sạch.
Hôn quân dễ làm, hắn không khỏi cảm khái.
Nhưng hắn vẫn còn tiếc nuối, nếu chẳng phải vẫn còn đang mang bệnh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...