"Chờ trẫm trở về sẽ tế bái thần linh tứ phương, chiêu cáo bách tính thiên hạ, lại mời Tạ tiên sinh làm chứng cho đôi ta."
...
Tuyết rơi những mấy ngày liền, cho đến buổi sáng ngự giá thân chinh, nền trời mới lộ ra một tia nắng ấm.
Đêm trước, Ngụy Dịch đã nói hết những lời từ biệt, cứ vậy nên hôm nay tinh thần Lâm Kinh Phác cũng không được tốt, thừa dịp ngồi xe ngựa mà đi cùng đại quân ra ngoài thành Nghiệp Kinh.
Giữa gió to còn kẹp cả vụn tuyết, đủ loại quan lại vận triều phục dày nặng đứng nghiêm hai bên cửa thành. Tào Vấn Thanh và Tiêu Thừa Diệp thân mang trọng giáp lạnh băng, chia làm hai nhóm tập kết mười vạn đại quân mênh mông cuồn cuộn ngoài thành, tiếng kèn lệnh chồng chất lên nhau, lực như muốn xuyên thủng cả cờ hiệu, đập tan gió tuyết.
Canh giờ hành quân chẳng thể trì hoãn, Ngụy Dịch còn muốn dừng lại thêm, Lâm Kinh Phác đã khẽ giọng giục trước: "Ban ngày mùa đông rất ngắn, ngươi vẫn nên đi sớm chút đi thôi."
Ngụy Dịch ngồi trên ngựa quay đầu nhìn lại, nắm chặt dây cương: "Chờ trẫm trở về sẽ tế bái thần linh tứ phương, chiêu cáo bách tính thiên hạ, lại mời Tạ tiên sinh làm chứng cho đôi ta."
Giữ hàng trăm cặp mắt của văn võ bá quan và mười vạn Tranh quân đổ dồn vào, bọn họ khắc chế không ôm hôn triền miên, dưới đáy mắt sóng gió đã đong đầy lời tỏ lòng.
Không lâu sau, Lâm Kinh Phác đứng lặng trong gió, Ngụy Dịch biến mất giữa đường chân trời phủ trắng. Nhung trang kỵ binh chẳng dừng trước nữ nhi tình trường, còn có càng nhiều lời nói, bọn họ phải đợi đến khi chiến thắng trở về rồi lại hàn huyên tâm sự.
...
Trận tuyết lạnh này quán xuyến cả Nam Bắc, đại quân đi thẳng một đường cũng không thoải mái, đợi khi bọn họ đi tới nội cảnh Duẫn Châu, núi tuyết xung quanh mới có vết tích tan rã.
Cách kỳ hạn ước chiến còn có mấy ngày, Ngụy Dịch không chọn nghỉ ngơi tại Duẫn Châu mà phái hai trăm người tiền đạo suốt đêm đột kích vào Gia Dao cốc giữa biên cảnh Tam Quận và Duẫn Châu thăm dò tình hình địch, không ngờ lại bị Vạn Phấn mai phục trong sơn cốc giết đến không còn manh giáp.
"Bọn họ sớm đã có chuẩn bị."
Tào Vấn Thanh không nhìn xuống bản đồ địa giới, chậm rãi lau chùi áo giáp, nói: "Thám tử báo lại, đêm trước Vạn Phấn đã dẫn không tới một trăm người mai phục tại Gia Dao cốc, nhưng có thể dễ dàng đẩy lùi hai trăm nhân mã của chúng ta, không riêng gì địa hình tiện nghi, chúng ta vẫn phải đề phòng Vạn Phấn. Cũng may lần giao phong này chỉ là thăm dò, còn chưa ném mất quân nhu và lương thảo."
Ánh nến trong đại doanh rực sáng, các tướng lĩnh to nhỏ đều đứng vây quanh chậu than. Thường ngày, những người này có thể tranh chấp đến lợi hại vì một điều giới luật nhỏ xíu, có điều khi Tào Vấn Thanh mở miệng, bọn họ lại giả vờ câm điếc.
Đầu ngón tay Ngụy Dịch vuốt nhẹ lên bản đồ thô ráp, chiếu ngọn đèn trong lòng bàn tay vào, nhìn kỹ rồi nói: "Trẫm có ý đánh hạ Gia Dao cốc trong vòng mười ngày, Tào tướng quân cảm thấy thế nào?"
Tào Vấn Thanh trầm ngâm trong chốc lát, nghiêm giọng nói: "Địa thế Gia Dao cốc nhìn thì trống trải, kỳ thực lại dễ thủ khó công, Hoàng Thượng và chư vị tướng quân muốn lập mưu đánh hạ nơi này rồi đóng quân đại doanh cũng xuất phát từ cân nhắc quân đội Nam Ân yếu về lục chiến, nhưng hôm nay bọn họ có dũng tướng Vạn Phấn, chỉ sợ kế này sẽ không thể thực hiện được. Thuộc hạ cho là, so với đánh thẳng Gia Dao cốc, chẳng bằng đổi sang đường Tây Bắc, đánh lén qua Lạc Ngân đàm, đại quân sẽ có thể thừa thế đi tới quận Vị."
Trong quân doanh không có rượu, Ngụy Dịch thả hai quả hạch đào vào trong túi, giấu giữa ngón tay thưởng thức vân vê. Hắn không tỏ thái độ, trầm mặc một lát, tận lực tạo cơ hội cho những tướng lĩnh khác trong doanh trướng có quyền lên tiếng.
Tào Vấn Thanh đưa ra biện pháp đi đường thủy, đám người này đương nhiên sẽ không gật bừa.
Trung lang tướng Dư Tử Thiên không nể mặt mũi: "Lạc Ngân đàm là đầm nước sâu nhất ở phụ cận, cũng chẳng khác sông Ly là bao, Tào tướng quân cũng biết rõ Tranh quân chúng ta không quen tác chiến trên nước, nếu muốn thừa dịp tập kích ở nơi ấy thì chỉ có thả rắm đánh chó, làm không tốt, các tướng sĩ đều sẽ chết đi vô nghĩa!"
Vệ Cô bên cạnh gã giả ý khuyên can: "Chà, mưu tính sâu xa của Tào tướng quân há có thể là thứ ngươi và ta có thể hiểu, Vạn Phấn là chướng ngại vật chứng rắn, sau lưng còn có năm mươi ngàn thủy sư Tam Quận, còn có Hỏa Môn Thương trong tay, e là không vội vàng được."
"Chỉ là tân binh, có gì mà sợ? Năm đó khi ông đây theo tiên đế đánh hạ Nghiệp Kinh, Vạn Phấn vẫn chỉ là trẻ con chưa biết bò!" Nước bọt Dư Tử Thiên vẩy tứ tung ra khắp phòng: "Nếu Thiệu tướng quân năm ấy còn ở đây, chỉ sợ đã chém bay đầu đám trẻ con kia từ lâu rồi, diệt sào ổ Lâm Củng cùng mẹ già của hắn!"
Giữa một đám lính già lưu manh, Tiêu Thừa Diệp không chen lời vào, nghiêng đầu ngồi ở một bên, tâm lý hài lòng vui sướng. Bọn họ đều không ưa, cũng chẳng tín nhiệm bộ hạ Lâm Kinh Phác, một đường đều muốn nghe ngóng kiểu tình cảnh này, muốn nhìn Tào Vấn Thanh mất mặt.
Vậy mà mặt mày Tào Vấn Thanh càng thêm bình tĩnh, nửa ngày sau mới không nhanh không chậm mà nói: "Vạn Phấn anh dũng cái thế, có khi mưu lược trong ngực còn chẳng phân cao thấp cùng chư vị đang ngồi đây. Hắn muốn trông coi Gia Dao cốc, Lạc Ngân đàm sẽ là nơi không quân, trống rỗng binh lực. Lại nói thật, nếu muốn đánh hạ Tam Quận, sớm muộn gì cũng phải đi đường thủy, trận chiến còn chưa bắt đầu đã biết khó mà lui, vậy chẳng ngại bí quá hóa liều mà đánh một trận, dù sao cũng còn phong quang hơn nhiều so với sợ chết."
Lời này chọc giận không ít người.
Tào Vấn Thanh không để ý tới, cũng chẳng thèm đếm xỉa, cầm một ly trà lạnh ngồi xuống, không hiến kế tranh luận cùng bọn họ nữa.
Ngụy Dịch nhíu mày liếc nhìn Tào Vấn Thanh, lại nhìn những tướng lĩnh đang lải nhải xung quanh, trong lòng thoáng sốt ruột. Đây là lần đầu hắn hành quân với thân phận chủ soái, trong quân doanh, thuật Đế Vương trong triều không hẳn đã hữu hiệu.
Tào Vấn Thanh là lão tướng thân kinh bách chiến, từng vì thắng trận mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hung hiểm khó lường. Vì vậy có kẻ địch sợ phải gặp gỡ Ngũ Tu Hiền mang theo quân đội thanh chính nghiêm minh, lại có kẻ địch càng sợ thiết kỵ không nơi nào không lọt của Tào Vấn Thanh.
Ông là tâm phúc của Lâm Kinh Phác, lại nhiều năm không ra chiến trường, trong mắt tất cả tướng sĩ, năm ngàn nhân mã dưới trướng ông đều là dị tộc. Với chủ soái mà nói, lòng người không đồng đều chính là chuyện vướng tay vướng chân to lớn nhất, có điều một đường này Ngụy Dịch vẫn chẳng coi đây là suy nghĩ, trái lại còn bỏ mặc không quan tâm.
Đợi bọn họ ầm ĩ mệt rồi, Ngụy Dịch dùng kiếm áp tắt đèn, lạnh giọng dò hỏi: "Hiện trong quân khố còn bao nhiêu con thuyền?"
Trưởng quan kho vũ khí khom lưng đi ra, đang muốn hồi bẩm, Tiêu Thừa Diệp đã chắn trước một chân: "Hoàng Thượng, chủ nhân Tào Vấn Thanh chẳng có ở nơi này, đối diện sông đều là bạn cũ người thân của ông ta, làm sao ông ta có thể hiến kế bằng chân tâm? Chỉ sợ nếu thật sự đi đường nước, sẽ càng có mai phục to lớn hơn!"
"Miệng lưỡi ngươi đúng là lưu loát." Ngụy Dịch liếc nhìn Tiêu Thừa Diệp một cái.
Tiêu Thừa Diệp còn nói: "Hoàng Thượng, tự thần đã hiểu rõ thế cuộc, Vạn Phấn kia căn bản chẳng đáng sợ, thần chờ lệnh lĩnh tám ngàn binh, trong vòng năm ngày tất phá Gia Dao cốc! Nếu trong vòng năm ngày không công được, thần nguyện ở trần cõng theo Tào tướng quân, bơi qua Lạc Ngân đàm!"
Dứt lời, mấy người Dư Tử Thiên cũng nâng đỡ Tiêu Thừa Diệp, cho là Gia Dao cốc có thể công có thể phá, muốn đảm bảo vì Tiêu Thừa Diệp.
Trên chậu than có một bát nước trà, tiếng xì xì vang lên đến nóng người. Tào Vấn Thanh nắm nắm ấm, nghe đàm người này cô lập trào phúng, vẫn chỉ là lạnh mặt.
"Tiêu Thừa Diệp, trẫm chỉ cho ngươi năm ngày." Ngụy Dịch không ngăn trận nổi giận lôi đình này lại, còn cực kỳ qua loa mà chọn phương thức thiên vị bộ hạ cũ của mình, làm như đây chỉ là chuyện đương nhiên.
...
Chạng vạng, Lâm Kinh Phác sưởi ấm trong học đường trên phố. Đêm qua Nghiệp Kinh đổ cơn tuyết lớn, mỗi khi nhìn gió tuyết bên ngoài cửa sổ, đáy lòng y lại lo lắng về nơi khác.
Sắp tới cuối năm, trong sân học đường treo toàn đèn lồng đỏ. Hôm nay Tạ Thường Thượng tự mình xuống bếp, giữ y lại ăn cơm tối.
Trong chén Lâm Kinh Phác toàn là thịt, y thực sự không ăn được, trêu ghẹo: "Phu nhân nuôi ta như vậy, gần đây ta còn cảm thấy mình mập ra không ít."
"Đừng nói mò, hiện nay trong cung chỉ còn một mình ngươi chống đỡ, lấy đâu ra mà mập được. Ngụy Dịch mới đi bao lâu, những người muốn mượn thời cơ gây sóng gió chưa có động tĩnh, ngươi còn có thể nhân cơ hội mà nghỉ ngơi dưỡng sức." Tạ Thường Thường nói.
Lâm Kinh Phác bất đắc dĩ gật gật đầu.
"Nếu ta nói, vốn muốn để Tào tướng quân ở lại Nghiệp Kinh, ít nhất cũng có người có thể thay ngươi phân ưu một chút, bây giờ ông ta lại muốn đứng cùng Khải binh, đối phó Tam Quận." Tạ Thường Thường không khỏi lo lắng: "Chưa nói đến lúc đó tình hình chiến trận ra sao, chỉ sợ với thân phận của Tào tướng quân, đứng trong quân Đại Khải, tình cảnh cũng sẽ cực kỳ khó nhằn."
Lâm Kinh Phác không để đũa xuống, tinh tế nghiềm ngẫm rồi mới nói: "Trước kia Ngụy Dịch cũng lo lắng giống như phu nhân, có điều oan ức Tào tướng quân đến Tranh quân cũng không chỉ đơn giản là để hiến kế giết địch."
Tạ Thường Thường hơi giật mình không rõ.
Lâm Kinh Phác: "Tranh quân đã không còn dũng mãnh thiện chiến như chín năm trước, không riêng gì là bởi kiêu căng ngạo mạn giàu có, cũng bởi vì tướng lĩnh trong quân quanh năm làm quan ở Nghiệp Kinh, trong quân doanh ắt sẽ có quan liêu gian ác đấu tật. Ngụy Dịch là Hoàng Đế, thân phận này vốn không liên quan gì tới chủ soái, các tướng sĩ khó tránh khỏi sẽ muốn nịnh Thượng tranh sủng, liên lụy đến lợi ích gia tộc trong kinh, cứ thế hắn sẽ rất khó sử dụng tay chân trong quân. Nếu như có Tào tướng quân đi theo làm cái đinh trong mắt, bọn họ tất sẽ bị buộc chung trên một đoạn dây thừng."
"Chiêu này của ngươi khiến người gai tai gai mắt, cũng cực kỳ tổn hại." Tạ Thường Thường nhẹ giọng lắc đầu.
"Mạc hiềm cựu nhật Vân Trung thủ, do kham nhất chiến thủ công huân." Lâm Kinh Phác để đũa xuống, ánh mắt dịu dàng mà thâm thúy: "Lần này để Tào tướng quân xuất chinh phạt Nam, không chỉ là để trợ giúp Ngụy Dịch thành sự. Lại nói, Tào tướng quân chinh chiến nửa cuộc đời, cũng đã mười năm chưa chiến rồi..."
Mạc hiềm cựu nhật Vân Trung thủ, do kham nhất chiến thủ công huân: Trích Lão tướng hành – Vương Duy; ý nói Vân Trung người trước chẳng thua, ra quân một trận công to để đời.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...