Công Ngọc

"Vừa thấy Liễu thái phó, trẫm đã quên trong ác mộng có gì."

...

Sau giờ Ngọ, tiếng sấm rền xé toạc không trung, nổ vang chẳng ngừng, mặt gạch dưới chân lại bị thiêu đốt đến nóng bỏng.

Ngô Chúc và Ngô Nhai cầm đao chờ đợi bên ngoài tẩm cung, nghiêm mặt lẫm liệt. Các quan lại vâng lời quỳ bên ngoài điện, trông thấy khí trời sét đánh không mưa này, chẳng thể nói được là may mắn hay giày vò, giọt mưa chưa sót, mồ hôi đã thấm ướt hết quan bào của bọn họ.

Trong tẩm điện Hoàng Đế, mành trướng treo kín đến nỗi gió thổi cũng không lọt.

Lâm Củng ngất đi vì phát sốt, còn có di chứng say nắng. Ngự y đổ cho hắn mấy thang thuốc đắng, vất vả lắm sau lưng với thoát ra được chút mồ hôi, gân mạch nhô lên cũng phần nào hạ xuống, có điều từ đầu đến cuối nóng sốt cũng chẳng thuyên giảm, người cũng không tỉnh lại, đến ban đêm còn bắt đầu khó thở.

... Hệt như chứng bệnh khiến thí sinh lâm vào hoạn nạn tại thành Nghiệp Kinh.

Mắt thấy tình thế ngày càng không tốt, các ngự y bất đắc dĩ phải bẩm báo rõ ràng việc này với Khương Hi.

Khương Hi chẳng hề lùi bước, vẫn duy trì phong thái ung dung không vội của chủ mẫu quốc gia, mặc cho mọi người ngăn cản vẫn kiên trì phải bồi bên người Lâm Củng.

Nàng biết rõ đứng trước bước ngoặt này, bất kể là đại thần, bách tính Tam Quận hay những trung sĩ Lâm Ân trên đời này sẽ đều muốn thấy nàng ở cùng ấu đế. Nàng thân là thái hậu đương triều, nhất định phải đứng ra chủ trì đại cuộc, phòng ngừa Đế mệnh bất trắc.


Không lâu sau đó, Ngô Phinh Đình cũng đuổi đến, đứng bên cạnh Khương Hi, khóc nức nở không ngừng được. Nàng mang tướng mạo điển hình của nữ tử Giang Nam, mềm mại đáng yêu, uyển chuyển dịu dàng, dù là thanh âm, dáng vẻ, tư thái hay nước mắt cũng mềm đến nhũn người, một khi khóc là sẽ không dứt.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thực sự là bị dịch..." Nàng vừa há mồm hỏi, gần như là đã muốn khóc lên.

Mỹ nhân có khóc nhiều hơn cũng khiến người ta cảm thấy phiền chán, huống hồ tiếng khóc của nàng đã tuôn ra một nửa rồi, trúc trắc đến cứng nhắc.

Khương Hi thực sự cảm thấy quá ồn ào, bèn nói: "Sắc trời không còn sớm, Hoàng hậu vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi. Chờ Hoàng Thượng vừa tỉnh, ai gia cho người đến cung ngươi thông báo là được."

Ngô Phinh Đình vừa khóc vừa kể lể: "Hoàng Thượng sinh tử nguy nan, nô tỳ thân là vợ cả của Hoàng Thượng, tình thâm ơn trọng, luận thế nào cũng phải bồi Hoàng Thượng qua cửa ải khó khăn này..."

Khương Hi lạnh mặt trừng một cái, nghiêm giọng chất vấn: "Con mắt nào của Hoàng hậu nhìn thấy Hoàng Thượng sinh tử nguy nan?!"

Ngô Phinh Đình hoảng hốt ngẩn ra, lui xuống nửa bước: "Thái hậu thứ tội, nô tỳ... Nô tỳ lỡ lời..."

Khương Hi không để ý đến nàng nữa, để người đưa Ngô Phinh Đình lui ra, dần dần thầm nghĩ đến di chứng đau đầu.

Lần này Lâm Củng phát bệnh, điểm đáng ngờ tầng tầng.


Làm sao dịch bệnh Nghiệp Kinh truyền được tới Tam Quận? Mấy ngày hôm nay Củng tiếp xúc với ai? Hắn nhiễm bệnh như thế nào? Những điểm này có đáng ngờ hơn nữa cũng không có cách nào tra xét công bằng, hoặc có thể nói, căn bản có tra cũng không ra!

Một khi tra xét, bọn họ sẽ làm rõ với người trong thiên hạ: Tam Quận cũng có dịch bệnh, hơn nữa còn huyên náo cực kỳ hung ác, đến Hoàng Đế không hề xuất cung cũng nhiễm bệnh!

Khi ấy, lời giải thích rằng bệnh dịch hạch ở Nghiệp Kinh xuất phát từ Tam Quận sẽ càng thêm chắc chắn, không thể nghi ngờ rằng đã trúng kế của đám người Khải triều.

Cho nên bọn họ phải vô cùng cẩn thận, nói với bên ngoài rằng Lâm Củng chỉ là trúng thực, ít nhất có thể áp được danh tiếng kia bao nhiêu ngày, phải áp bằng được bấy nhiêu ngày.

...

Sau nửa đêm, Lâm Củng đột nhiên tỉnh lại, gối sau cổ đã ướt đẫm một mảng, cách mành trướng dày đặc, hắn không nhìn rõ người ở đầu bên kia là ai.

Khương Hi còn đang dựa vào trên ghế, thanh âm rất xa: "Củng, cảm thấy thế nào rồi?"

Cung nhân bọc khăn che mặt mang nước tới cho hắn, Lâm Củng liếc mắt một cái, không muốn uống nước, lại nhìn về phía bóng người mơ hồ ở đầu bên kia, đè tiếng khóc nức nở lan tràn trong cổ họng lại: "Khiến mẫu hậu bận tâm... Đã cảm thấy khá hơn một chút, chỉ là, chỉ là còn có hơi mệt."

Khương Hi gần như là thở phào nhẹ nhõm, có điều ngữ khí vẫn lạnh băng, chẳng trìu mến lấy nửa phần: "Mẫu hậu biết mấy ngày nay ngươi mệt muốn chết rồi, đầu năm dưới phía Nam quá nóng, không chịu được thời tiết nóng nực này, để lại di chứng cũng là khó tránh khỏi, qua mấy năm nữa sẽ dần thích ứng được thôi. Có mẫu hậu và Ngô tướng quân ở đây, những chuyện trước mắt ngươi cũng không cần lo lắng, mấy ngày này nghỉ ngơi thật tốt là được."


Lâm Củng không nhìn thấy mặt Khương Hi, chỉ có thể nghe thấy tiếng châu ngọc nặng nề va chạm trên đầu nàng. Hắn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, trước mắt đã là một mảnh sương mù mông lung ướt nhẹp.

Trời gần sáng, Khương Hi dặn dò ngự y vài câu bèn đứng dậy đi ra ngoài, bàn giao công việc với quần thần.

Lâm Củng nghe tiếng bước chân dần xa, vô lực nghiêng đầu, thẫn thờ nhìn chằm chằm mành trướng buông rủ còn đung đưa. Hắn mơ hồ cảm thấy được, những thứ này sẽ ép hắn đến không thở nổi, phảng phất như cầu chúc hắn sớm băng hà.

Những thứ có thể làm hắn không khỏe, hắn cũng chẳng thể phản kháng dù chỉ mảy may một tiếng, thuận theo gần như đã trở thành thiên tính trong xương, thường thường cũng hệt như một người đã chết.

Sau một khắc, mành trướng đột nhiên bị xốc lên.

Liễu Hữu đi một mình tới bên long ỷ.

Lâm Củng khựng lại, thần sắc mới thêm một phần sinh khí, nói giọng khàn khàn: "Liễu thái phó..."

Liễu Hữu không mang khăn che mặt, ngồi xổm xuống, móc khăn ra xoa xoa mồ hôi trên cổ hắn, dịu dàng nói: "Hoàng Thượng, có thần."

Không biết vì cái gì, nước mắt trên mi Lâm Củng lập tức tràn ra ngoài, không ngừng được nức nở đầy nhát gan: "Có phải trẫm nhiễm dịch bệnh, sắp chết rồi không..."

Liễu Hữu nở nụ cười, động viên nói: "Hoàng Thượng không mắc phải dịch bệnh, cũng sẽ không chết. Trên đời này quá nhiều lang băm, thế nhân cũng dễ dàng bị đầu độc, chỉ cần tâm Hoàng Thượng vẫn luôn sáng trong như ban đầu, không cần phải để ý đến những gì người khác nói."


Liễu Hữu rót nước cho hắn. Lâm Củng uống rất vội, suýt nữa bị sặc.

Lâm Củng uống nước xong cũng bình tĩnh lại không ít, có điều đáy mắt lại sinh ra một phần oan ức khó mà giải thích được: "Nếu trẫm thật sự mắc phải dịch bệnh, Liễu thái phó có còn đến thăm trẫm không?"

Liễu Hữu hơi ngừng lại.

Dịch bệnh Nghiệp Kinh là do chính tay y thiết kế, căn nguyên gây ra là độc dược, căn bản vốn không có dịch bệnh gì tràn lan. Y không biết Ngụy Dịch dùng phương pháp gì mà lại có thể ném kíp nổ nặng nề về Tam Quận, gọn gàng nhanh chóng trúng vào trên người Hoàng Đế của bọn họ.

Lâm Củng phát bệnh giữa hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, lần này chú định là chẳng giấu được tiếng gió, triều đình Nam Ân không thể tránh khỏi việc trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Trên thực thế, bọn họ đã là lửa cháy xém lông mày.

Điều tra độc dược, vững vàng dân tâm, đây mới là chuyện bức bách cần lo lắng trước mắt của người thống trị vương triều.

Có điều hiển nhiên, thường ngày vị tiểu Hoàng Đế này ngụy trang đến kỹ càng kín kẽ, trở thành người biết tiến thoái vì đại cục, suy cho cùng vẫn chỉ là hài tử không đến mười tuổi mà thôi. Thứ hắn thật lòng quan tâm, là làm bài tập xong có người khen hắn hay không, bị bệnh có người thương hắn hay không.

Hài tử nào bị bệnh chẳng muốn làm nũng. Lâm Củng thấy y trầm mặc không nói, tính tình cũng không giống như mọi ngày, không chịu bỏ qua mà còn mềm giọng cố nói: "Liễu thái phó biết không, trẫm vừa mơ thấy một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ."

Liễu Hữu thu hồi tâm tư, nhẹ nhàng vuốt qua tóc hắn, cười an ủi: "Hoàng Thượng mơ thấy gì, chẳng ngại thì nói cho thần nghe một chút. Mọi người đều hay nói, chỉ cần nói ác mộng ra, ắt sẽ không sợ nữa."

Lâm Củng nhìn y chằm chằm một hồi lâu, lắc lắc đầu rồi cũng cười cười: "Vừa thấy Liễu thái phó, trẫm đã quên trong ác mộng có gì."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui