Công Lược Tính Phúc

Buổi tối thứ sáu, Diêu Vi tan tầm về đến nhà, không thấy con trai bảo bối ra đón mình, tức khắc liền cảm thấy kỳ quái.

"Dương Dương đâu? Anh không đi đón con sao?" Thoáng nhìn thấy Quý Hàn đang bận rộn trong phòng bếp, Diêu Vi vội vàng hỏi.

"Anh cho con sang nhà ông bà ngoại rồi, bà xã ~ có phải hay không em đã quên hôm nay là ngày gì?" Quý Hàn giải thích, tiến lên ôm chặt lấy Diêu Vi.

Diêu Vi lúc này mới phát hiện trên bàn ăn có bánh kem phủ đầy hoa hồng, cô kinh ngạc nói: "Hôm nay không phải sinh nhật của anh, cũng không phải sinh nhật của em, càng không phải sinh nhật của Dương Dương, anh đang giở trò quỷ gì vậy?"

"Hôm nay là ngày kỷ niệm ngày chúng ta kết hôn, em như thế nào lại quên?" Quý Hàn bất mãn cọ cọ tròm râu mới nhú ra vào mặt Diêu Vi, loại chuyện này, không phải bà xã là người nên nhớ nhất hay sao!

Diêu Vi bị cọ ngứa, cô duỗi tay đẩy mặt Quý Hàn ra, bất đắc dĩ nói: "Cho dù em có quên, anh cũng đâu cần không cạo râu như vậy, nếu cọ vào mặt Dương Dương thì làm sao bây giờ, thằng bé nhất định sẽ bị đau."

Quý Hàn khóe mắt giật giật, bẫn mãn đem Diêu Vi ôm thật chặt, mặt than nói: "Hôm nay là ngày kỷ niệm ngày chúng ta kết hôn, em có thể hay không không nhắc tới con? Dương Dương, Dương Dương, từ khi có nó, em lúc nào cũng chỉ Dương Dương, trong mắt hoàn toàn không có sự tồn tại của anh”.

Diêu Vi uất ức đáp lại: “Anh đừng quên, là ai lúc trước suốt ngày quấn lấy em đòi sinh con, em đã nói mấy năm nữa hẵng sinh, anh còn không chịu, còn đem thuốc tránh thai của em đổi thành vitamin c. Hiện tại em đã sinh con trai cho anh, anh cư nhiên lại ném thằng bé cho bố mẹ em, trên đời này nào có người cha nào như anh?”

“Bà xã, anh sai rồi”. Nhắc tới sự việc năm đó, Quý Hàn chột dạ không thôi, cũng tại tiểu tử Phương Hoành chết tiệt kia, suốt ngày ở trước mặt hắn khoe khoang con trai bảo bối của hắn ta thế này thế kia, hắn nhất thời đỏ mắt, cho nên….

“Biết sai còn không mau đi cạo râu đi”. Diêu Vi trừng mắt nhìn hắn.

“A, anh đi ngay đây”

Nhìn bóng dáng Quý Hàn hướng về phía phòng vệ sinh, Diêu Vi đáy mắt mang theo một tia vui vẻ, ngồi xuống bàn ăn trước mặt thưởng thức bánh kem hoa hồng.


“Thật đẹp” Cô nhướng mày, không biết bánh kem này mua ở tiệm nào,lần sau sinh nhật của Dương Dương, cô nhất định sẽ đến đó đặt một cái.

Nhưng mà cánh hoa hồng này có thể ăn được không? Diêu Vi tò mò duỗi tay ra lấy một cánh hoa, màu sắc đỏ tươi, hình dãng hoàn mỹ, có chút căng mọng, như thế này liền không ăn được.

Bởi vì hầu hết các cánh hoa hồng như thế này đều chua chát, Diêu Vi hết hứng thú đem cánh hoa hồng thả về chỗ cũ, cánh hoa này cũng chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn được.

Quý Hàn từ trong phòng vệ sinh đi ra, chiếc cằm lún phún râu đã được cạo sạch sẽ, trơn bóng vô cùng.

Diêu Vi giơ tay sờ sờ, ân, không còn cảm giác ran rát tay nữa.

Cô thuận tiện vòng tay ôm lấy cổ Quý Hàn, liếc nhìn bánh kem hoa hồng trên bàn ăn: "Bánh kem này ăn như thế nào?Trên mặt đều là cánh hoa hồng”.

“Em muốn biết?” Quý Hàn con ngươi sáng dị thường.

Diêu Vi đã sớm quen thuộc loại ánh mắt này của hắn lập tức trở nên minh bạch, vội vàng lắc đầu: “Em không…ngô ngô…”

Lời nói cự tuyệt còn chưa dứt đã bị Quý Hàn chặn miệng.

Đầu lưỡi của hắn cường thế bá đạo xâm nhập, càn quét từng tấc đất trong khoang miệng Diêu Vi.

Diêu Vi cảm thấy đầu lưỡi bị liếm mút đến tê dại, đồng thời bàn tay to của Quý Hàn cũng không nhàn rỗi, bắt đầu cởi quần áo trên người cô, chưa đầy vài phút toàn bộ quần áo đều rơi trên mặt đất chỉ xót lại một bộ nội y ren đen nửa trong suốt ở bên trong.


Rất nhanh, nịt ngực ren đen cũng theo quần áo rơi trên mặt đất, hai bàn tay Quý Hàn không ngừng vuốt ve nhà nặn đôi bồng đào tuyết trắng đầy đặn, lòng bàn tay thô ráp ma xát đỉnh nhũ tiên, Diêu Vi nhanh chóng bị kích thích toàn thân xơ lụi, dưới thân d*m thủy chảy róc rách.

Quý Hàn buông đôi môi đỏ mọng ra, Diêu Vi yêu kiều ghé trên người hắn thở dốc, Quý Hàn đem cô bế lên, đặt trên chỗ trống của bàn ăn, cúi đầu xuống hôn lên cổ rồi từ từ di chuyển xuống ngực thẳng đến khi ngậm được tiểu anh đào đang thẹn thùng mời gọi, Diêu Vi nhịn không được khe khẽ ngâm nga.

Một bàn tay to thô ráp duỗi thẳng hướng tới mảnh đất thần bí mà đi, cách quần lót mỏng manh ướt đẫm chậm rãi ma xát cánh hoa non mềm.

Diêu Vi hai chân lập tức kẹp chặt, trên dưới hai nơi mẫn cảm đều bị kích thích, làm cô ôm chặt lấy cổ Quý Hàn, đôi bồng đào thẳng đứng trướng đau, kiều diễm rên rỉ liên tục: "Ân a...... Ông xã...... A úc......"

Quý Hàn đem quần lót trên người Diêu Vi cởi xuống, quần lót ren đen nửa trong suốt treo trên đùi trắng nõn thon dài của cô, nhìn qua phá lệ kích thích gợi cảm mê người.

Bàn tay to dùng sức tách hai chân cô ra, Quý Hàn ánh mắt u ám nhìn vào địa phương thần bí, đồi cỏ thưa thớt che đi cánh hoa non mềm, mà cánh hoa bởi vì hai chân banh rộng, tiểu huyệt hồng phấn ướt át bên trong đều bị bại lộ, d*m thủy róc rách chậm rãi chảy ra bên ngoài, hoa hạch huyết sung run rẩy không ngừng, tiểu huyệt lúc đóng lúc mở như muốn mời gọi người ta đến thưởng thức.

Quý Hàn đôi mắt ửng đỏ, hắn dùng một bàn tay đỡ lấy chân Diêu Vi, một bàn tay khác không chút do dự đem hai ngón tay cắm vào, hai ngón tay bị tiểu huyệt gắt gao xoắn lại, rất nhanh Quý Hàn liền bắt trước động tác giao hợp, đem ngón tay đâm vào rút ra.

"A a...... Ông xã nhẹ một chút...... Ân a a...... Quá nhanh...... A ân a......" Diêu Vi nhịn không được thét chói tai, cô còn chưa chuẩn bị tốt liền bị ngón tay hắn xâm lược, Quý Hàn cũng không có đáp ứng lời khẩn cầu của Diêu Vi, mạnh mẽ trừu cắm, hai ngón tay ra vào càng ngày càng nhanh, đồng thời ngón tay cái không ngừng ma xát miết chặt hoa hạch huyết sung, thậm chí ngay cả lúc cắm vào còn cố tình chạm vào khối thịt non nớt bên trong.

"A a...... Muốn tới......" Diêu Vi cả người run rẩy, một cỗ mật dịch lớn theo ngón tay trào ra tràn đầy mặt bàn dưới hạ thân. Thật mau cô đã bị ngón tay của Quý Hàn làm cho đạt tới cao trào.

Diêu Vi vô lực ôm cổ Quý Hàn, hai mắt thất thần nhìn hắn đem bàn tay to quệt vào bánh kem mang theo một lượng kem bơ cùng cánh hoa hồng.

Quý Hàn giọng nói khàn khàn: "Buổi tối hôm nay để anh dậy em cách ăn bánh kem như thế nào"


Nói xong, bàn tay to mang theo kem bơ cùng cánh hoa hồng quết lên trái hồng đào, tiểu hồng đào hồng diễm e thẹn ẩn nấp sau lớp bánh kem trắng cùng hoa hồng đỏ, khích thích Quý Hàn muốn nhào tới gặm cắm.

Mà trái hồng đào bị bánh kem lạnh lẽo cùng cánh hoa hồng đụng vào lập tức căng trướng, tiểu hồng đào gắng gượng tê dại, kích thích Diêu Vi cảm giác muốn tự chà đạp.

Quý Hàn như thế nào lại không nhìn ra được ý đồ của cô, cố ý đè cánh tay đang lộn xộn của cô lại, cảnh cáo nói: “Không được lộn xộn, chờ anh làm xong”

Nói xong, hắn đem toàn bộ bánh kem quết hết lên người Diêu Vi, từ đôi bồng đào đến xương quai xanh rồi lại đến bụng nhỏ,… Ngay cả hoa huy*t hắn cũng không buông tha.

"Em nói xem......anh nên ăn ở phía trên trước…. hay nên ăn ở phía dưới trước…?” Quý Hàn tà tà hỏi.

"Anh có thể không ăn." Diêu Vi đỏ mặt trừng hắn.

"Không ăn chẳng phải sẽ thua thiệt chính mình sao, vẫn là nên ăn từ phía dưới trước. Nếu không ăn, em lại đem d*m thủy của mình cấp kem bơ trôi hết” Quý Hàn nói xong, nâng hai chân Diêu Vi lên, gác trên bả vai chính mình.

Vùi đầu vào hoa huy*t đầy kem bơ cùng cánh hoa hồng đỏ rực, vươn đầu lưỡi liếm mút từng chút từng chút, Diêu Vi bị động tác chầm chậm này làm cho hoa huy*t cảm giác hư không muốn lấp đầy, bật ra tiếng rên rỉ kiều diễm, bụng nhỏ nâng lên nghênh đón động tác của Quý Hàn.

Quý Hàn trên cằm dính đầy kem bơ, đem kem bơ trên hoa huy*t liếm sạch sẽ, sau đó ngẩng đầu cười cười: “Làm sao bây giờ?Anh còn chưa ăn no đâu?”

"Ân a...... Vậy anh mau tiến vào a......" Diêu Vi nhịn không được cầu xin, cô cảm giác hoa kính từng đợt từng đợt khát vọng hư không muốn lấp đầy.

"Đi vào? Dùng ngón tay sao?.....Vẫn là đầu lưỡi đi?" Quý Hàn nói xong, lại lần nữa vùi đầu vào hoa huy*t, vươn đầu lưỡi ra liếm mút hoa hạch huyết sung đang dựng thẳng đứng không ngừng run rẩy, đôi khi còn ác ý gặm cắn tiểu hoa hạch, há miệng nuốt trọn mật dịch cuồn cuộn trào ra.

Diêu Vi bị dưới thân kích thích làm cho thét chói tai liên tục: "A a a...... Dùng côn th*t thô to của anh cắm vào em......Ông xã...... A a nga...... Mau tiến vào...... Ân a a a...... Cắm vào a......"

"Đây chính là em nói!" Quý Hàn ngẩng đầu, buông hai chân Diêu Vi ra, nhanh chóng cởi bỏ quần, phóng thịt côn th*t đã sớm ngẩng cao đầu sưng to trướng đau, nhắm ngay cửa tiểu huyệt ướt át hung hăng cắm vào.


côn th*t thô to vừa đi vào liên bị tiểu huyệt xoắn lấy cắn nuốt, Quý Hàn khuấy đảo côn th*t, mật dịch theo đó trào ra.

"Kẹp đến như vậy khẩn trương, là muốn kẹp chết ông xã em hay sao? Ân?" Quý Hàn lại hung hăng đem côn th*t cắm vào thật sâu, sau đó không ngừng va chạm luật động.

"A a...... Hảo sâu...... Ân a a......" Diêu Vi ôm lấy cổ Quý Hàn, rên rỉ không ngừng.

Quý Hàn cúi đầu, đầu lưỡi liếm láp kem bơ trắng trên bụng nhỏ của cô, dưới thân vẫn kiên trì mạnh mẽ va chạm đâm vào rút ra.

"A nga...... Đừng liếm...... A a......" Đầu lưỡi ướt át liếm mút bụng nhỏ mẫn cảm, Diêu Vi cả người run rẩy không thôi.

"Có muốn nếm thử tư vị bánh kem trên người em hay không?" Nói xong, Quý Hàn ngẩng đầu, hôn lấy môi Diêu Vi, đem kem bơ cùng cánh hoa trong miệng đẩy sang miệng cô, hai người lại một hồi môi lưỡi thân mật.

Miệng tràn đầy hương thơm béo ngậy của kem bơ cùng với vị ngọt ngọt thanh thanh mọng nước của cánh hoa hồng, Diêu Vi ánh mắt kỳ quái mở to, thế nhưng cánh hoa không có vị chua chát.

Quý Hàn cái mông không ngừng đưa đẩy, côn th*t trong hoa huy*t không ngừng trừu cắm, miệng lại liếm láp bánh kem trên người Diêu Vi sau đó đút cho cô ăn.

"Ân a...... Ân ngô...... A ô......"

Nửa giờ sau, bánh kem trên người Diêu Vi cũng đã được ăn hết, cô giờ phút này cả người vô lực treo trên người Quý Hàn, côn th*t thô dài ở trong tiểu huyệt đâm vào rút ra không ngừng, không hề có ý tứ sẽ dừng lại.

"Ân a...... Ông xã dừng lại...... Úc! Đừng chạm vào nơi đó...... À không...... Ân a a......"

Quý Hàn tà tà cười, đêm còn rất dài, hắn thật vất vả mới có thể đem tiểu tử kia đuổi đi, không ăn no đủ, hắn thật có lỗi với bản thân.

Đáng thương cho Diêu Vi, ngủ đến buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui