Trong đầu một trận choáng váng, Mẫn Dao cố nén lại cảm giác muốn hôn mê, bắt đầu tiếp thu ký ức của nguyên chủ, cùng với cốt truyện hệ thống cung cấp.
Nguyên chủ tên là Diêu Vi,dung mạo tài hoa. Cha mẹ đều giảng viên đại học đã nghỉ hưu, từ nhỏ đến lớn được cha mẹ nghiêm khắc giáo dục, có một thanh mai trúc mã vừa đẹp trai vừa có trình độ học vấn cao, nhân phẩm lại tốt - Quý Hàn.
Nhưng xui xẻo thay, năm mười tám tuổi Diêu Vi đi nước ngoài du học, 5 năm sau trở về, phát hiện tâm Quý Hàn đã bị một tiểu hộ sĩ câu mất. Cô không cam lòng, muốn đoạt lại Quý Hàn, vì thế đối với Quý Hàn hạ dược, mặc dù thành công nhưng lại làm cho Quý Hàn chán ghét.
Vì trách nhiệm mà Quý Hàn cưới Diêu Vi, nhưng lại không động vào cô, bởi vì tâm Quý Hàn vẫn còn ở trên người vị tiểu hộ sĩ kia. Diêu Vi chịu không nổi cảnh Quý Hàn lãnh đạm với mình, liền đi gây phiền toái cho tiểu hộ sĩ kia, thế nhưng lại bị người theo đuổi của tiểu hộ sĩ kia làm cho cửa nát nhà tan. Quý Hàn cùng cô ly hôn, một mình xuất ngoại, hắn cũng không lập gia đình nữa, cô độc sống nốt quãng đời còn lại.
Thanh danh cha mẹ trong giới tri thức bị hủy hoại, xã hội chỉ trích, không còn mặt mũi nào ra khỏi cửa, cuộc sống tuổi già vô cùng thê thảm. Mà tiểu hộ sĩ kia cùng tổng tài happy ending. Cho nên Diêu Vi không cam lòng, oán khí tận trời, cô đã làm sai cái gì? Là giết người hay là cướp của? Tại sao cô lại rơi vào kết cục này?
Mẫn Dao giật giật khóe miệng, kỳ thực trúc mã bị người ta cướp mất có sao, lại tìm một người khác tốt hơn là được. Cái cô Diêu Vi này năm lần bảy lượt đối với Quý Hàn chấp nhất thâm tình, đáng tiếc cũng chỉ mang mệnh nữ phụ.
Thực ra, trong thế giới này tiểu hộ sĩ cùng tổng tài kia mới chính là nhân vật chính, trình diễn bá đạo tổng tài cùng ngu xuẩn tiểu hộ sĩ. Mà Quý Hàn chính là nam phụ thâm tình, còn Diêu Vi lại là nữ phụ ác độc.
Mẫn Dao ở trong lòng kêu gọi hệ thống: "Vì cái gì thế giới này lại là một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết như vậy?"
Âm thanh lạnh nhạt của hệ thống vang lên trong đầu Mẫn Dao: " Thế giới này cũng không thực sự là một cuốn tiểu thuyết, bản hệ thống chỉ lấy các tình tiết trong tiểu thuyết cho cô mà thôi"
"Bởi vì cô vừa mới bắt đầu nhiệm vụ, cho nên nhiệm vụ đầu tiên ở thế giới này tương đối đơn giản, về sau sẽ dần dần gia tăng độ khó cho mỗi nhiệm vụ công lược. Thuận tiện nhắc nhở cô một câu, không cần xem nhẹ bất luận thứ gì trong thế giới này, cũng không cần đánh giá cao chính bản thân cô, hảo hảo làm nhiệm vụ đi!" một lời nói hết, âm thanh lạnh nhạt của hệ thống biến mất không thấy tăm hơi.
Mẫn Dao lại bởi vì lời nhắc nhở của hệ thống mà lâm vào trầm tư, cẩn thận xem xét kỹ lời nói của hệ thống, đích xác có vài phần đạo lý, nhưng cô vẫn cảm thấy lời nói của hệ thống có một thâm ý khác.Trước mắt vẫn là nên hoàn thành nhiệm vụ tốt đi! Nhiệm vụ của cô chính là công lược Quý Hàn, ai bảo hắn là tâm tâm niệm niệm của Diêu Vi.
Mẫn Dao xua tan trong lòng tạp niệm, mở to mắt, chậm rãi đứng dậy, nhìn căn phòng bài trí ấm áp. Hiện tại Diêu Vi mới mười chín tuổi, vừa ra nước ngoài được một năm, cô có hay không nên tốt nghiệp về nước sớm trước khi Quý Hàn gặp nữ chủ.
------phân cách thời gian----
Ba năm sau, sau bao nhiêu ngày tháng nỗ lực học tập, cô rốt cuộc cũng thành công lấy được tấm bằng thạc sĩ, buổi tối hôm đó liền mua vé trở về nước, ngay cả buổi tiệc liên hoan cũng không tham gia.
Bởi vì chỉ còn có ba tháng nữa chính là lần đầu tiên Quý Hàn cùng nữ chủ gặp mặt, vô luận như thế nào cô cũng phải lợi dụng ba tháng này.
Diêu Vi đột nhiên trở về nước làm cha mẹ một trận kinh hỉ. Ở nhà bồi cha mẹ hai ngày, cô liền hướng tới cha mẹ làm nũng, tìm cách dọn ra ngoài ở riêng. Vừa lúc, người thuê căn hộ sát vách nhà Quý Hàn dọn đi, cô liền thuê căn hộ đó, chẳng phải các cụ có câu: gần quan được ban lộc sao.
Diêu Vi học kinh tế học, ở nước ngoài vốn đã có tiếng tăm trong lĩnh vực này. Bây giờ về nước, xin vào một công ty là một việc vô cùng đơn giản. Mà công ty cô chọn chính là rất gần bệnh viện Quý Hàn đang công tác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...