Vốn thế cờ đã nghiêng về một phía nhưng lại chỉ vì một quân cờ tùy ý này của hắn mà từ tử biến thành sinh.
Lan Cơ trong lòng vô cùng phức tạp, nàng không tin đây là mèo mù vớ cá rán, Hiên Viên Cảnh Hoằng cái tra nam này, so với tưởng tượng của nàng còn phức tạp hơn nhiều, xem ra kế hoạch của nàng cần phải thay đổi.
Nước đi của Lan Cơ ôn hòa, lấy phòng thủ làm chủ đạo, tiến công vừa ổn định lại vừa chu toàn, thế cục chặt chẽ, không để lộ sơ hở.
Nước đi của Hiên Viên Cảnh Hoằng lại quỷ dị, tựa như tùy ý nhưng lại trùng điệp bẫy rập, tràn ngập tử khí, không chú ý một chút liền sẽ bị rơi vào thế chết.
Nước đi cuối cùng, Lan Cơ thập phần gian nan, vốn là nàng sẽ thắng, nhưng hiện tại thế cục đã bị Hiên Viên Cảnh Hoằng xoay chuyển hoàn toàn.
Chỉ là ván cờ này bắt buộc phải phân thắng bại, Hiên Viên Cảnh Hoằng chỉ cần hạ một nước nữa liền có thể thắng.
“Nga, Bổn vương thắng ” Hiên Viên Cảnh Hoằng vuốt vuốt cằm, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào Lan Cơ.
Trái tim hung hăng nhảy dựng, Lan Cơ cúi đầu xuống, ngữ khí cung kính nói: “Lan Cơ tùy ý Vương gia xử trí”.
“Vậy nàng….”Ngữ khí dừng một chút, Hiên Viên Cảnh Hoằng lộ ra vẻ mặt suy tư, tựa hồ như đang suy xét nên xử trí như thế nào mới tốt, trong mắt hắn bỗng nhiên hiện lên một tia bạch quang, tựa hồ như đã nghĩ ra một trò chơi thú vị nào đó: “Không bằng chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi”.
“Thỉnh Vương gia phân phó” Lan Cơ rũ mắt xuống nhìn bàn cờ, yên lặng đánh giá Hiên Viên Cảnh Hoằng, hắn còn có một khuôn mặt khác mà không muốn người biết đến.
“Rất đơn giản, liền chơi trò kéo búa bao đi, người thua sẽ phải uống ba ly rượu” khuôn mặt “xinh đẹp” tràn ngập hứng thú. 😒😒🤔Sao cứ như tả một bé thụ xinh đẹp zậy, trước đó là lông mày lá liễu bây giờ lại là xinh đẹp.
Nào biết Lan Cơ vẻ mặt ngượng nghịu: “Này,…… Lan Cơ ngu dốt, thỉnh Vương gia chỉ giáo”.
“Kéo búa bao mà nàng cũng không biết?” Hiên Viên Cảnh Hoằng trợn mắt nhìn nàng.
Nàng lắc lắc đầu, đích xác là Lan Cơ không biết chơi trò này, nàng chỉ chơi những trò chơi phong nhã nhã nhặn, những trò chơi dân gian đường phố, nàng đâu có được tiếp xúc qua.
“Rất đơn giản, kéo búa bao, hai bên cùng ra, đá khắc kéo, kéo khắc bao, bao khắc đá, rất nhanh liền phân thắng bại” Hiên Viên Cảnh Hoằng trong lòng có chút vô ngữ, đem quy tắc của trò chơi nói cho Lan Cơ một lần.
Lan Cơ gật gật đầu: “Đa tạ Vương gia dạy bảo, Lan Cơ đã biết”.
Nàng sẽ không nói, trò chơi này nàng vốn đã biết từ lâu.
“Vậy bắt đầu đi” Hiên Viên Cảnh Hoằng cười cười.
“Kéo búa bao”.
………….
Cuối cùng, Hiên Viên Cảnh Hoằng cũng được như ý nguyện, đem Lan Cơ chuốc say, hắn đương nhiên biết tửu lượng của Lan Cơ không tốt, cho nên mới nghĩ ra kế sách này.
Nhìn Lan Cơ cả mặt ửng hồng, ánh mắt mông lung thủy nhuận, bởi vì say rượu mà ghé bào bàn cờ.
Hiên Viên Cảnh Hoằng duỗi tay ra, đem nàng ôm vào trong lồng ngực, ánh mắt ôn nhu như nước, giọng nói hạ thấp nhu hòa: “Bảo bối ~ nàng uống say rồi”.
“Không….Ta không say” Lan Cơ lắc đầu nguầy nguậy, muốn làm cho bản thân thanh tỉnh, nhưng mà càng lắc lại càng mơ hồ.
Nhìn ánh mắt mông lung không hề có tiêu cự của nàng, Hiên Viên Cảnh Hoằng cười nhẹ một cái: “Bảo bối ngoan~ hôm nay nàng có chuyện không vui sao? Ai chọc nàng sinh khí?”
Lan Cơ quay mặt đi, ủy khuất nhìn hắn, giọng nói mềm mại tràn ngập ủy khuất: “Là Lý Tử Văn…….”
Nghe thấy tên này, nét cười trên mặt Hiên Viên Cảnh Hoằng chợt ngưng lại, Lý Tử Văn, nhi tử duy nhất của đương triều Thừa Tướng, hắn ta là ca ca của vị hôn thê của hắn. Một lúc lâu sau, Hiên Viên Cảnh Hoằng lại tươi cười, chỉ là ý cười không đạt đến đáy mắt: “Hắn như thế nào lại chọc bảo bối sinh khí?”
“Ô ô……” Lan Cơ bỗng nhiên ô ô khóc, thút tha thút thít nói: “Hắn nói, hắn muốn ta bồi hắn ngủ……..Còn nói, ngươi sẽ lập muội muội của hắn làm thê, khi đó ngươi sẽ không cần ta nữa, ô ô ô…..”
Nàng khóc rất thương tâm, giống như hoa lê đái vũ, vài giọt nước mắt đọng lại trên khuôn mặt ngây thơ làm cho người nhìn muốn tiến lại che chở.
“Hắn còn nói cái gì?” Hiên Viên Cảnh Hoằng duỗi tay ra, lau đi vệt nước mắt đọng lại trên mặt nàng, hiện tại hắn cần phải tra hỏi nàng toàn bộ.
Lan Cơ thút tha thút thít, nức nở nói: “Hắn nói, ngươi phúc khí bảy đời mới được muội muội của hắn gả cho ngươi làm thê, ô ô ô…..”
Nói xong, nàng lại khóc lớn.
Hiên Viên Cảnh Hoằng trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ, lại cảm thấy lời của Lý Tử Văn thật buồn cười, hắn đường đường là Vương gia, hoàng thân quốc thích, muội muội của hắn ta mới là người có diễm phúc khi được gả cho hắn.
Khóc lóc một hồi lâu, Lan Cơ hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, tay nhỏ nắm chặt vạt áo của hắn, ủy khuất nói: “Ngươi sẽ không cần ta nữa phải không? Nếu muội muội của Lý Tử Văn không phải là người trời sinh mệnh phượng hoàng, ngươi sẽ không cưới nàng ta phải không?”
Nghe thấy lời này của Lan Cơ, Hiên Viên Cảnh Hoằng hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Trời sinh mệnh phượng hoàng?”
“Đúng vậy, hắn nói, muội muội của hắn, tương lai sẽ là đương kim Hoàng Hậu, cho nên ngươi không cưới được nàng…….” Lan Cơ lẩm bẩm.
Trong lòng Hiên Viên Cảnh Hoằng bỗng nhiên dậy sóng, ký ức nhiều năm trước bỗng nhiên ùa về.
Hắn còn nhớ năm đó hắn mới hơn mười tuổi, trong lúc vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa phụ hoàng và quốc sư, trong suốt quá trình đều nhắc đến mệnh cách trời sinh mệnh phượng hoàng, người nào có thể cưới được nữ nhân có mệnh cách này, nhất định sẽ làm Hoàng đế.
Trước khi tiên hoàng băng hà, từng phái rất nhiều người đi tìm vị nữ tử có mệnh cách này nhưng mà lại không nhận được tin tức gì.
Hiện giờ hắn lại tra ra được một mạnh mối….Nhị ca của hắn, cũng chính là đương kim thánh thượng bây giờ, vừa mới tứ hôn cho hắn, mà vị hôn thê của hắn lại là người có khả năng trời sinh mệnh phượng hoàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt phức tạp nhìm chằm chằm vào nữ nhân ngốc nghếch đang ngủ trong lòng của hắn…..Nàng quả nhiên vô cùng ngốc nghếch?
Nếu nàng không nói chuyện này cho hắn, hắn tuyệt đối sẽ không thích vị hôn thê của hắn, thậm chí còn sinh ra bài xích với nàng ta, đơn giản vì nàng ta là người mà nhị ca tứ hôn cho hắn.
Hiện tại…… Hắn lại phải suy ngẫm lại một lần nữa, có nên tiếp tục liên hôn với phủ Thừa tướng hay không?
Lan Cơ chậm rãi chìm vào giấc mộng nhưng nàng vẫn rõ ràng tâm tư trong lòng của Hiên Viên Cảnh Hoằng, làm gì có nam nhân nào lại không mơ tưởng tới vị trí kia, huống chi khoảng cách giữa Hiên Viên Cảnh Hoằng và vị trí kia lại rất gần.
Nàng chỉ là…..Hạ một ván cờ mà thôi…..Thắng thì nhiệm vụ sẽ tự nhiên hoàn thành, còn thua thì cũng không quan trọng, nàng hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc.
------------++++-----------
WARNING (Chuyên mục rắc thính, còn thính có thơm hay không thì editor không biết): Ba chương đầu chỉ có nước lã mà thôi, ngay cả một vụn thịt cũng không có, còn vài chương sau, TMD nhà nó, thật là vô ngữ. Các bạn trẻ nào mà da mặt mỏng thì không nên đọc tiếp a, editor khuyên một câu thật lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...