Hiên Viên Diệp nói muốn mang Tô Lạc Y đi xem xiếc ảo thuật, hai người đúng là đi xem xiếc ảo thuật.
Tô Lạc Y một bên tỏ bộ dáng ngạc nhiên, một bên cùng hệ thống nói chuyện phiếm, “Tình huống phía tình địch như thế nào rồi?”
Hệ thống: “Tình địch đang rất tốt đẹp.”
Tô Lạc Y liền an tâm xem xiếc ảo thuật.
Hiên Viên Diệp ở bên người nàng, cười cười tò mò hỏi: “Y Y vì sao lại cùng tỷ tỷ tới vậy?”
Tô Lạc Y nhu nhu nói: “Tỷ tỷ nói mang ta đi xem chơi hầu*.”
Hiên Viên Diệp thấp thấp cười, “Y Y thích xem chơi hầu?”
Tô Lạc Y thầm nghĩ ai thèm thích xem cái này, nhưng trên mặt mang dáng vẻ vui sướng, “Đúng vậy đúng vậy!”
Hiên Viên Diệp cong mặt mày.
Diện mạo hắn vốn đã xuất sắc, lại thường xuyên thích cười, làm cả người hắn toát lên dáng vẻ ôn nhuận mê người.
Hoàng đế uy nghiêm, Sở Vương hiền hoà.
Hai huynh đệ khí chất khác biệt rõ ràng.
Tô Lạc Y hỏi hệ thống: “Nếu tình địch thật sự gả cho hoàng đế, ta đây xoát hảo cảm tiếp như thế nào đây?”
Hệ thống: “Vậy ngươi cũng gả cho hoàng đế.”
Tô Lạc Y: “……”
Hiên Viên Diệp làm như vô tâm nói: “Y Y năm nay đã bao nhiêu lớn rồi?”
Tô Lạc Y ngửa đầu, “Chín tuổi.”
Hiên Viên Diệp sờ đầu nàng, sủng nịch nhìn nàng một cái, “Cũng không nhỏ.”
Tô Lạc Y bị ánh mắt hắn nhìn đến sợ run người.
Xem xong xiếc ảo thuật, Hiên Viên Diệp như là nghiện, lại mua cho nàng một đống đồ vật.
Nhỏ từ đồ ăn vặt điểm tâm ngọt, đến món đồ chơi cổ quái mới lạ, to còn có mấy vật trang trí tinh xảo.
Tô Lạc Y mê man trầm mặc, “Hệ thống, hắn đây là muốn làm gì?”
Hệ thống không hiểu rõ những quoanh co lòng vòng trong lòng nhân loại, “Có thể là bởi vì hắn biến thái?”
Tô Lạc Y: “Cái này giải thích đúng, ta thích.”
Tại quán trà hai vị hôn phu hôn thê đối ẩm thành đôi người, dưới lầu quái thúc thúc lôi kéo Tô Lạc Y dạo loạn khắp chốn.
Mãi đến cuối cùng, Tô Lạc Y chân ngắn nhỏ giữ chặt quần áo Hiên Viên Diệp, thở dốc nói: “Không, không được, ta đi không nữa."
Hiên Viên Diệp đem thân ngồi xổm xuống, một phen bế Tô Lạc Y lên, “Đi thôi, ca ca ôm ngươi.”
Tô Lạc Y: “A...a...a.. hệ thống biến thái có hay không lây lan? Ta bị biến thái ôm, có hay không bị lây bệnh?”
Hệ thống: “Ta cảm thấy ngu ngốc sẽ lây.” Hệ thống cảm thấy trình tự vận hành của chính mình gần nhất có điểm chậm chạp.
Tô Lạc Y: “……”
Hai người bên ngoài đi dạo thêm một lúc, Hiên Viên Diệp mới mang theo Tô Lạc Y trở về trà lâu.
Vừa muốn duỗi tay gõ cửa, trong phòng vang lên tiếng khác thường làm Hiên Viên Diệp ngừng tay.
Hiên Viên Diệp có nội lực, thính lực tự nhiên so với người thường tốt hơn nhiều lần, nhưng Tô Lạc Y không có, nàng nghi hoặc nói: “Vì sao không gõ cửa đi vào?”
Hiên Viên Diệp định che lại miệng nàng, nhưng đã muộn.
Bên trong vang một trận sột sột soạt soạt, Hiên Viên Nghị thanh âm trầm thấp: “Tiến vào.”
Hiên Viên Diệp bất đắc dĩ vỗ lên đầu Tô Lạc Y, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa, Hiên Viên Diệp mắt liền vẫn luôn không nâng lên, chỉ nhìn chằm chằm một miếng đất trước chân, “Hoàng huynh.”
Hiên Viên Nghị âm thanh lạnh lùng nói: “Hồi cung.”
Nói xong phẩy tay áo một cái, rất nhanh rời đi.
Hiên Viên Diệp đi theo hắn phía sau, mắt nhìn thẳng cũng rời đi.
Tô Lạc Y nhìn tình huống trong phòng đơn, khẽ hít một ngụm khí lạnh.
Trên bàn trà toàn bộ vật dụng bị đánh nghiêng, Thẩm Sơ Tĩnh quần áo hơi loạn, môi đỏ cũng hơi sưng lên,ánh mắt mang sương mù, làm người khác thấy không rõ cảm xúc trong mắt nàng.
Tô Lạc Y hỏi hệ thống: “Hệ thống hệ thống, tình địch đối với ta độ hảo cảm có giảm không?”
Hệ thống: “Vẫn là 10.”
Tô Lạc Y nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi. Vừa rồi đã xảy ra cái gì? Ta như thế nào cảm thấy tình trạng tình địch có chút không đúng?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...