Edit by: Đình Ân
Trước kia nếu có nữ sinh tới gần Nam Cung Ngự, Tô Lạc Y liền sẽ tức giận.
Mà hiện tại, trong mắt cô chắc cũng chỉ có Lâm Sơ Tuyết.
Nam Cung Ngự bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ.
Có thể, Tô Lạc Y thật sự là đồng tính luyến ái?
Nội tâm Nam Cung Ngự khiếp sợ, hắn nhẹ nhàng nhấp chút rượu an ủi, lại đưa mắt nhìn về phía Tô Lạc Y.
Tô Lạc Y rốt cuộc cũng đem ánh mắt đặt trên người Nam Cung Ngự.
Nam Cung Ngự trong lòng vừa động.
Chỉ thấy Tô Lạc Y cùng Lâm Sơ Tuyết cùng nhau đi tới.
Tô Lạc Y môi đỏ khép mở: “Nam Cung Ngự, tôi thật sự thích Lâm Sơ Tuyết, thực xin lỗi.”
……
“Nam Cung Ngự, anh đang tưởng tượng cái gì vậy?” Tô Lạc Y giơ tay trước mắt Nam Cung Ngự quơ quơ.
Nam Cung Ngự lúc này mới phát hiện vừa rồi chỉ là ảo giác của mình, hắn miễn cưỡng cười nói: “Vừa rồi anh nghĩ tới một số việc, em vừa mới nói cái gì?”
Tô Lạc Y “A” một tiếng, nói: “ Em nói, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Nam Cung Ngự:...
Tạm dừng một chút, Nam Cung Ngự chớp chớp mắt, nhìn Tô Lạc Y “ Bác trai nói hôm nay không thích hợp tuyên bố tin tức đính hôn, chờ lần sau chọn một thời cơ tốt hơn rồi thông báo.”
Tô Lạc Y gật đầu, “Sao cũng được.” Có thể không đính hôn thì càng tốt!
Nam Cung Ngự không phát hiện trên mặt Tô Lạc Y hiện chút biểu tình vui sướng nào, lòng hắn lại có chút bất mãn.
Khi Nam Cung Ngự vừa nghe được tin sẽ cùng Tô Lạc Y đính hôn, tuy rằng ngoài mặt hắn làm bộ chấn tĩnh, nhưng trong lòng vẫn là có chút vui mừng.
Nhưng vì sao Tô Lạc Y một chút cảm xúc đều không có?!
Bởi Tô Lạc Y mới cảm thấy không cần thiết phải quan tâm tới Nam Cung Ngự, hảo cảm cô đã xoát đến 75 điểm, không bao lâu nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Tô Lạc Y: Đính hôn làm gì? Hảo cảm có thể tăng lên sao?!
- -------
Sau sinh nhật của Nam Cung Ngự, Tô Lạc Y cùng Lâm Sơ Tuyết lên xe trở về nhà.
Lâm Sơ Tuyết nhìn đồng hồ, cả kinh nói: “Thôi rồi, tớ muốn gọi điện thoại cho mẹ!”
Đã 10 giờ mười lăm, Lâm Sơ Tuyết sợ mẹ cô lo lắng.
Tô Lạc Y an ủi cô nàng “Mười phút cũng đủ về tới nhà cậu, dì Lâm sẽ không lo lắng.”
Tô Lạc Y cũng sẽ không lừa chính mình, Lâm Sơ Tuyết gật đầu, “Đợi chút nữa xem sao, buổi tối hẳn là sẽ không kẹt xe". Nghĩ nghĩ Lâm Sơ Tuyết lại mỉm cười, "Chỉ là hôm nay tớ không đi làm thêm, cũng chưa kịp xin phép, chắc chủ quán sẽ tức giận mà đuổi việc tớ luôn quá.”
Tô Lạc Y nói: “Sơ Tuyết, cậu không cần phải đi làm thêm nữa”
Lâm Sơ Tuyết nắm chặt tay, thu lại nụ cười, thấp giọng nói: “ Mẹ tớ bệnh, cần rất nhiều tiền.”
Tô Lạc Y cầm tay Lâm Sơ Tuyết, ngữ khí thành khẩn, “Tớ biết bệnh của dì phải cần rất nhiều tiền, nhưng tớ không muốn nhìn cậu vất vả, mỗi ngày lên lớp xong còn phải đi làm thêm, thật sự quá mệt mỏi.”
Lâm Sơ Tuyết trầm mặc, “Lạc Y, cậu không hiểu.”
Cậu không hiểu tớ, tớ là người nghèo, vì cuộc sống tớ bắt buộc phải cố gắng...
Tô Lạc Y nhìn vào mắt Lâm Sơ Tuyết, “Tớ biết, biết cậu rất nỗ lực, nhưng cậu đừng cự tuyệt tớ giúp đỡ được không?”
Lâm Sơ Tuyết nhắm mắt lại, “Lạc Y, nếu cậu thật sự xem tớ là bạn, thì về sau đừng nói những lời nói này!"
Tô Lạc Y cắn môi, có chút do dự.
Chỉ là ở trong đầu lại liên tục gọi hệ thống, “Hệ thống hệ thống! Độ hảo cảm có rớt không, có giảm không?!”
Hệ thống lãnh đạm nói: “Không.”
Tô Lạc Y thở phào nhẹ nhõm, “Nếu hảo cảm rớt ngươi phải nói ngay cho ta biết đó, ta sẽ lập tức nghĩ cách!”
Hệ thống vẫn như cũ lạnh lùng trả lời: “Được.”
Tô Lạc Y cảm thấy ở thế giới này, hệ thống đối cô tựa hồ rất lãnh đạm, nhưng hiện tại cũng không phải lúc để nghĩ nhiều như vậy.
Cô nhìn về phía Lâm Sơ Tuyết, “Sơ Tuyết tớ đã chuẩn bị tiền phẫu thuật cho mẹ cậu rồi, đêm nay sẽ lập tức phẫu thuật.”
Lâm Sơ Tuyết mở to hai mắt nhìn, “Cái gì?!”
Tô Lạc Y ấn bả vai cô “ Cậu bình tĩnh lại trước, tình trạng bệnh của dì không thể kéo dài, càng sớm phẫu thuật càng tốt, cho nên……”
Lâm Sơ Tuyết đánh gãy lời nói của cô, hốt hoảng hỏi: " Cậu vì sao lại không nói cho tớ!?"
Ân: Hóng các tiểu khả ái comment nhoa~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...