Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Edit: Ái - Beta: Há Cảo

【Đinh! Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 35, ký chủ cố lên!】

Sau khi Cơ Hiểu Hiểu đứng ở bên ngoài sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng nhớ ra, đúng rồi, phòng thí nghiệm chính còn một cánh cửa để đi vào nữa.

Cô ấy chạy nhanh đến chỗ cánh cửa đó, vừa lúc nhìn thấy Tô Khê đi ra, đang đứng đó.... Khóa cửa lại?

"Tô Khê, cô đang làm gì vậy?" Cơ Hiểu Hiểu nhìn thấy hành động đó của Tô Khê, tức giận mắng, "Cô không biết bên trong còn có người sao?"

Tô Khê nhíu mày, lại thêm một người nữa?

"Cơ Hiểu Hiểu? Tại sao cô không đi? Không phải máy tính chủ đã nhắc nhở mọi người rồi sao? Phòng thí nghiệm chính lây lan virus, bảo mọi người mau rời đi."

Cơ Hiểu Hiểu nhìn bóng dáng Tô Khê bỏ đi, nghiến răng nghiến lợi, cô ấy lập tức chạy tới trước cửa phòng thí nghiệm chính, kéo chốt cửa.

Không mở được?

Kéo lại lần nữa.

Vẫn không nhúc nhích.

Bị khóa lại rồi sao?


"Tô Khê?" Quay đầu nhìn lại, lúc này Tô Khê đã biến mất không còn bóng dáng.

Cơ Hiểu Hiểu lo lắng đứng trước cửa phòng thí nghiệm cả một ngày trời, cũng thử tìm xung quanh xem có đường khác để vào hay không, nhưng mà, không có.

Cơ Hiểu Hiểu hoảng loạn, tìm kiểu gì cũng không thấy cả.

Nhớ tới những lời Vân Y nói lúc đẩy cô ra khỏi cửa, cô không biết, Vân Y nói có phải là sự thật hay không nữa.

Cô lập tức chạy về ký túc xá của Vân Y, đúng vậy, ở đây có rất nhiều đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.

Cô gọi điện thoại về nhà, phát hiện ba mẹ của mình đều đang đi công tác ở nước ngoài, còn chưa về nhà.

A.

Nước ngoài, đi công tác, đi công tác ở nước ngoài.

A... Đến lúc nào, thì bọn họ mới có thể nhớ ra, bản thân còn có một đứa con gái đây?

Chỉ là, bây giờ phòng thí nghiệm không mở ra, vậy thì đồ vật trong phòng thí nghiệm, không thể để cho mọi người biết được.

Nếu phòng thí nghiệm đã bị nhiễm virus, cũng không thể để người khác tới mở ra hoặc làm nổ, nếu không, virus sẽ bị lây lan ra ngoài...

Hiện tại Cơ Hiểu Hiểu vô cùng rối rắm, cô nên làm gì bây giờ, làm gì mới có thể cứu Vân Y ra đây?


"Tiến sĩ, anh nói xem, hiện tại chúng ta ra ngoài kiểu gì đây?" Vân Y cảm thấy đầu óc của mình có chút choáng váng, giống như.... Giống như bị nhiễm virus vậy.

Mạch Khê Ngạn hơi suy yếu, lảo đảo đi tới một gian phòng ngủ trong phòng thí nghiệm, bên cạnh cửa phòng ngủ, có một cái chốt khóa, " Vặn cái này là có thể đi ra ngoài."

Mạch Khê Ngạn nói xong liền té xỉu.

Vân Y đi qua, dựa theo lời Mạch Khê Ngạn vừa nói, thử vặn cái chốt khóa đó, ngay sau đó...."cạch", cánh cửa mở ra.

Cô thấy thế mới phát hiện ra, thì ra trong này còn có nơi bí mật như thế à?

Đi ra ngoài... Nhưng có thể đi đâu đây?

Nghĩ đến đây, Vân Y buông tay khỏi chốt khóa, cánh cửa "kẽo kẹt kẽo kẹt", từ từ đóng lại...

Vân Y sợ ngây người, thì ra, cánh cửa này còn được thiết kế thần kì như thế à?

Đột nhiên, trước mắt Vân Y tối sầm lại, một tiếng "phanh" vang lên, cả người cô ngã xuống đất.

Thời điểm Vân Y tỉnh lại, ánh đèn của phòng thí nghiệm vẫn sáng như thế, cô cảm thấy thời gian trôi qua không nhiều lắm.

Nhưng mà, âm thanh "ọt ọt" vang lên trong bụng, lại nói cho cô biết, cô đói bụng rồi.

Cô giơ tay lên, nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay, đây là một thói quen của nhân viên nghiên cứu, thói quen mang đồng hồ.

12:20?

Buổi trưa?

Buổi tối?

Đầu óc Vân Y còn hơi mơ màng nên không thể phán đoán được, cô lắc lắc đầu của mình, để bản thân tỉnh táo lại một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui