Edit: Tô – Beta: Há Cảo
"Được." 50 điểm mà thôi, nhưng mà độ hảo cảm kia rất hữu dụng a.
【Đinh! Độ hảo cảm đối với nữ chính là 50!】
Biết được độ hảo cảm, Vân Y so sánh một chút... Ồ, 25 với 50, xem ra cũng không xa lắm.
Lúc đầu Vân Y còn tưởng độ hảo cảm của Viên Hàm Dục đối với nữ chính Vưu Mộng Mạn phải là sáu bảy mươi gì đấy, nhưng rốt cuộc cũng không tới mức đó.
Ai, chỉ có 50.
Trong căn phòng bệnh Vân Y nhìn trần nhà đến ngẩn người, đúng lúc Viên Hàm Dục đi vào nhìn thấy cảnh này.
Trên đường đến đây, Viên Hàm Dục luôn tự hỏi tại sao bản thân hắn lại như vậy? Tại sao lại quan tâm đến một... Cấp dưới.
Đúng vậy, ở trong lòng Viên Hàm Dục, Vân Y chỉ là một cấp dưới, nhưng hôm nay hắn lại làm ra hành động này.
Không giống với bộ dáng đối đãi với cấp dưới, nhưng mà ở trong lòng Viên Hàm Dục lại yên lặng nói: Hắn chỉ quan tâm cấp dưới của mình thôi, không có ý gì khác.
Bởi vì năng lực của cấp dưới này rất đặc biệt, mà một ngày hôm nay không có cô tiến trình công việc lại giảm bớt rất nhiều, hắn mới cảm thấy, có một thuộc hạ có năng lực, là một may mắn như thế nào!
"Vân Y." Viên Hàm Dục không tự giác đến hỏi thăm người bệnh nên trong tay cũng không cầm đồ gì.
"Tổng giám đốc?" Vân Y tỏ vẻ kinh ngạc, "Tổng giám đốc? Sao anh lại đến đây?"
Viên Hàm Dục bị Vân Y hỏi như vậy, cũng không biết vì sao lại cảm thấy có chút chột dạ, hắn, cũng không phải là quan tâm cô mà đến.
Chỉ là muốn cô... Đi làm lại sớm một chút...
Nhưng Vân Y mặc kệ lý do Viên Hàm Dục đến là gì, chỉ cần có thể nhớ đến cô, cho dù là vì năng lực làm việc, cũng rất tuyệt vời!
"Vì, vì muốn đến xem cô." Viên Hàm Dục hơi xấu hổ trả lời, nhưng mà vì sự khô khan của hắn, trên mặt cũng không có biểu cảm gì khác.
"Tôi, tôi không sao, ngày mai, ngày mai là có thể đi làm lại." Vân Y rất kiên cường nói, nhưng sắc mặt tái nhợt khiến người khác vừa thấy liền biết cô đang miễn cưỡng.
"Không có việc gì thì cô chú ý nghỉ ngơi cho tốt, việc đi làm cũng không vội." Viên Hàm Dục cũng không phải loại người Chu Bái Bì*, sao có thể bắt nhân viên của mình mang bệnh đi làm chứ?
(*): Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. "Bái bì" ở đây còn có nghĩa là lột da.
"Vâng." Vân Y suy yếu lên tiếng, hai người trước kia cũng không có đề tài gì khác ngoài đề tài về công việc, hiện tại Vân Y không biết nói gì cho phải.
Quan trọng nhất, loại mà Viên Hàm Dục thích là... phụ nữ rụt rè, Vân thật muốn biết, nếu rụt rè thì làm sao có thể công lược hắn?
"Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy nữa." Viên Hàm Dục đợi một chút liền rời đi.
"Alo, mẹ?" Viên Hàm Dục vừa đi thì Vân Y nhận được điện thoại của mẹ nguyên chủ, hơi kinh ngạc, cô hình như chưa nói với gia đình chuyện mình bị bệnh mà?
"Tiểu Y, con bị bệnh mà sao không nói cho mẹ một tiếng, hiện tại con đang ở đâu? Mẹ lập tức tới ngay." Mẹ Vân mở miệng liền nói ra một chuỗi dài.
Vân Y lần đầu tiên nhìn thấy ba mẹ của nguyên chủ, a, xem ra rất trẻ.
Đặc biệt là mẹ Vân, có thể là do bảo dưỡng tốt, không cần phải nghĩ đến những việc mệt lòng (trừ việc Vân Y ầm ĩ với ba Vân)
"Tiểu Y." Mẹ Vân đang cầm một cái hộp giữ ấm, lúc nhìn thấy cái hộp đó, Vân Y rất tự kỷ mà nghĩ đây là đưa cho cô
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...