Nhìn đường phố đông đúc, đầu người trùng trùng điệp điệp, Vân Y quyết định vẫn nên vào trà lâu ngồi đi.
Ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống, có thể thấy lúc này Nhan Mạc Qua vẫn chưa vào thành.
Lại nhìn các cô nương trẻ tuổi đến các cụ già các cháu nhỏ đều đã vui sướng ríu rít không thôi, kì thật cô không hiểu bọn họ kích động cái gì.
"Vào thành vào thành, Nhan tướng quân vào thành!"
Đột nhiên, một tiếng hét siêu siêu lớn vang lên, làm cả trai lẫn gái đều đem tầm mắt nhìn ra xa, ngóng trông bóng dáng Nhan tướng quân của bọn họ.
Ngay một khắc sau đó.
Quả nhiên không làm cho bọn họ thất vọng.
Từng tiếng tiếng vó ngựa vang lên, còn có nhè nhẹ...... tiếng trống tiếng nhạc?
Đây là tính toán muốn chúc mừng Nhan Mạc Qua thắng trận.
Cùng với kia tiếng vó ngựa vang lên, thân ảnh nam tử đi đàu đoàn người chậm rãi tiến vào tầm mắt mọi người.
Nam tử cao lớn, cưỡi hãn huyết bảo mã oai hùng, dáng người đĩnh bạt, da màu cổ đồng, ngũ quan hình dáng rõ ràng như tượng tạc mà thâm thúy.
Nhìn thấy Nhan Mạc Qua, Vân Y nhướng mày, xem ra, Nhan Mạc Qua này lớn lên đích xác rất là khí phách.
Cũng bởi vì ngày đêm phơi mình nơi biên cương, chịu nắng chịu mưa, một thân khí phách được tôi luyện không phải chuyện đùa, đặc biệt man, rất có hương vị đàn ông.
Khó trách nữ chính không màng luân lí đạo đức mà thượng hắn.
Vấn đề là, làm sao để Nhan Mạc Qua chú ý tới mình.
Không phải là lấy cảm tình của Nhan Mạc Qua, mà là xoát chút cảm giác tồn tại, rồi dựa vào mâu thuẫn vốn có của Vân Y và Nhan Ngọc Lam tiến hành chia rẽ hai người này.
Vân Y cảm thấy dựa vào một mình cô, chống cự không nổi hào quang nữ chính.
Hết sạch ý tưởng trong đầu, Vân Y nảy ra một cái kỹ xảo vô cùng low.
Khăn lụa cầm trong tay, trong lúc "lơ đãng", bị gió thổi ra bên ngoài của sổ...
Mà lại trùng hợp... rớt ngay trên người Nhan Mạc Qua.
Nhưng mà trời luôn phụ lòng người.
Gió thổi có chút mạnh, khăn lụa từ trên lầu rơi thẳng xuống vó ngựa, ngay lập tức bị giẫm nát.
Ha ha.
Quá mất mặt rồi.
Cho ta một cái lỗ để chui xuống đi.
Vôn định dùng vẻ mật thâm tình ngưỡng mộ nhìn Nhan Mạc Qua, lúc này trên mặt Vy cũng chỉ còn lại kinh ngạc cùng bất đắc dĩ.
Vừa văn Nhan Mạc Qua cũng thấy được một màn này, đưa mắt nhìn lên, liền thấy được biểu cảm trên mặt Vân Y.
Bốn mắt chạm nhau.
Đờ mờ.
Sườn mặt mỹ lễ cái con khỉ, không khí lãng mạn cái con khỉ...
Hừ.
Tiểu thuyết ngôn tình đều là lừa người.
Bất quá, Nhan Mạc Qua thấy Vân Y mặt nhăn lại thành một đàon, cười khẽ một tiếng.
Có thể nhìn ra, nữ tử kia chính là muốn hấp dẫn lực chú ý của hắn, ai ngờ, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ là, Nhan Mạc Qua thật ra cảm thấy, nữ tử này rất thú vị.
Mà ở trà lâu đối diện, có một cái nam tử cũng nhìn thấy hành động vô cùng low của Vân Y, thiếu chút nữa nổi trận lôi đình.
Lạc Thư Cẩn hôm nay cũng là đi bàn chuyện làm ăn, tình cờ nhìn thấy Vân Y bên kia, mới thấy một cảnh nhức mắt như vậy.
Bại hoại.
Nữ nhân đều là bội bạc xấu xa vô tình.
Nữ nhân này, hôm qua còn mở miệng nói phải gả cho hắn...... Hôm nay, liền đi tìm nam nhân khác chơi đùa?
Hắn nhíu mày nhìn Vân Y, bất mãn xoay người rời đi, hừ, nói cho cùng hắn và nàng cũng đâu có quan hệ gì.
"Ký chủ, vừa rồi cô cưa trai, Lạc Thư Cẩn ở đối diện cũng nhìn thấy." Đột nhiên, hệ thống nói một câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...