Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Mộ Chi Cảnh biết được tin tức Vân Y sinh bệnh thì cũng đã là một ngày sau.
Hắn biết được cái tin tức này cũng chỉ hơi nhíu mày lại một chút.
Còn đâu cũng không có cái hành động gì gấp gáp
Mà Mộ Chi Cảnh bình bình đạm đạm, khiến nô tài trong cung nhìn vào liền cảm thán, Mộ Chi Cảnh này đến tột cùng là có bao nhiêu lãnh tâm.
Bệ hạ đối với hắn, tốt đến mức nào.
Bọn họ đều rõ như ban ngày.
Bệ hạ mỗi ngày đều một mang một đống vật phẩm quý trọng châu báu thi họa linh tinh đem vứt cho Mộ Chi Cảnh.
Bệ hạ còn phân phó riêng cho Ngự Thiện Phòng còn có Nội Vụ Phủ, cái gì tốt đều phải đưa tới chỗ Mộ Chi Cảnh đầu tiên.
Đối với Mộ Chi Cảnh, bệ hạ chính là đào tim đào phổi.
Vậy mà thời điểm bệ hạ sinh bệnh, Mộ Chi Cảnh lại không có nửa điểm quan tâm, cho dù đi xem một chút, cũng không.
Điểm này thật là khiến những người trong cung đều vì bệ hạ cảm thấy buồn bực.
Mộ Chi Cảnh thật sự là cậy sủng sinh kiêu, thật là quá đáng.
Vì thế, rất nhiều người nhìn Mộ Chi Cảnh không thuận mắt, bắt đầu trộm ngáng chân Mộ Chi Cảnh.
Mà Vân Y trước nay cũng không hề nghĩ rằng Mộ Chi Cảnh sẽ ở thời điểm cô ngã bệnh đến thăm hỏi.
- 5 độ hảo cảm, tuy không phải thù hằn, nhưng cũng không phải là không chán ghét.
Chẳng lẽ...... Lúc người ngươi chán ghét sinh bệnh, ngươi sẽ đi vấn an thăm hỏi sao? Chứ không phải một phen vui sướng khi người gặp họa?
Chỉ là...... Mộ Chi Cảnh không lo lắng.
Thì vẫn có người lo sốt vó.
Từ Trạch Phong đang nghe con rể ông......【 xuẩn tác giả nghĩ nói, hẳn là xưng hô con dâu sao 】 sinh bệnh, liền sốt ruột mà chạy tới tẩm cung Mộ Chi Cảnh.
Lại nhìn thấy Mộ Chi Cảnh chút nào cũng không quan tâm, ông không khỏi nhíu mày, không nhịn được giáo huấn giáo dục Mộ Chi Cảnh.
"Con à, chẳng lẽ con không biết...... Bệ hạ sinh bệnh sao? Con, như thế nào còn ở nơi này?" Nhìn thấy Mộ Chi Cảnh không hiểu chuyện như thế, Từ Trạch Phong thật sự muốn cầm lấy quải trượng mà gõ vào đầu hắn.
Nương tử sinh bệnh nằm liệt giường, đứa con ngốc này còn ở đây không đau không ngứa không điểm khẩn trương.
Từ Trạch Phong thật sự không biết có phải hay không chính mình không có dạy dỗ tốt, dạy ra một đứa không hiểu chuyện ngây thơ đến mức này.
Nói như vậy, về sau như thế nào ở trong cung mà tranh sủng? Mà sống cho tốt?
Ở thời điểm bệ hạ sinh bệnh, phải biểu hiện ra ôn nhu săn sóc còn có quan tâm, như vậy mới có thể đủ ấm trụ tâm bệ hạ a.
Ai.
Tâm tư Từ Trạch Phong, Mộ Chi Cảnh căn bản là không biết.
Nhìn phụ thân vẻ mặt phẫn nộ nhìn mình, hắn khó hiểu mà nhìn Từ Trạch Phong, "Cha, xảy ra chuyện gì?"
Ngữ khí vẫn là cái gì cũng không biết khiến Từ Trạch Phong cảm thấy Mộ Chi Cảnh thật sự là bùn nhão trét không lên tường.
"Lúc này, con phải ở bên cạnh bệ hạ chiếu cố nàng a." Từ Trạch Phong hận sắt không thành thép nói.
Nhìn nhi tử vẻ mặt vẫn một bộ khinh thường.
Ông nhịn lửa giận, lời nói thấm thía khuyên bảo con: "Con trai, trong cung này người duy nhất con có thể dựa vào, chính là bệ hạ, con như bây giờ giận dỗi là muốn làm cái gì? Bệ hạ vạn nhất đối với con mất đi hứng thú, không sủng ái con, như vậy, tương lai đường sống con cũng liền không có."
Suy nghĩ của Mộ Chi Cảnh cùng phụ thân căn bản là không giống nhau.
Mộ chi Cảnh cho rằng vì cái gì nam tử nhất định phải dựa vào nữ tử mới có thể sống được?
Cho nên Mộ Chi Cảnh chút nào cũng không có cái kia ý nghĩ đi thăm Vân Y.
Chỉ là, Từ Trạch Phong thấy con trai như vậy, chết sống đều phải túm Mộ Chi Cảnh đi.
Mộ Chi Cảnh không dám động thủ với cha, đành phải chậm rãi đi theo sau lưng phụ thân, đi tới bên ngoài tẩm cung Vân Y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...