Vân Y không nói gì, nhìn Nhan Dương, trong mắt áy náy còn mang theo chút tình cảm không rõ.
"Phụ vương bảo ta đến Nhân giới tìm một thứ." Nhan Dương ngữ khí có chút ẩn nhẫn, cùng với cố tình nhàn nhạt.
"Ân, chú ý an toàn." Vân Y gật gật đầu, xoay người liền rời đi.
Nhan Dương muốn duỗi tay giữ Vân Y lại, nhưng rồi lại thôi.
Hắn chỉ có thể đứng như vậy nhìn Vân Y rời đi.
Chỉ là, hắn không biết, hắn buông lần này, không chỉ là một bàn tay, mà đánh mất nàng cả đời......
Thẳng đến rất lâu sau, hắn vẫn hối hận, vì sao trước đây mình không giữ nàng lại.
Hạ Hàm Trần ngồi trên ghế, cũng không biết mình đã đợi bao lâu, chỉ thấy thời gian trôi qua thật dài, thật lâu.
Thấy Vân Y cuối cùng cũng trở về, Hạ Hàm Trần nhíu mày, có chút không quá vui vẻ, "Sao đi lâu như vậy? Ngươi cùng Nhan Dương nói nhiều thế?"
Ngữ khí hắn như là trượng phu đi bắt gian thê tử, mơ hồ còn có chút ghen tuông.
Vân Y cái mũi rất thính, nghe được này trong không khí hương vị ê ẩm, xinh đẹp cười, "Như thế nào? Chẳng lẽ, A Trần ngươi ghen tị sao?"
"Ai ghen tị?" Hạ Hàm Trần trắng mắt liếc một cái, sắc mặt có chút lạnh lùng, chỉ là trong giọng nói có chút run rẩy, như đang tận lực che dấu hành vi cùng tâm tư của mình.
Hắn sao lại không hiểu ghen là cái ý tứ gì.
"Ngươi nha, nếu không sao ta lại thấy không khí toàn mùi chua?" Vân Y dùng tay vẫy vẫy không khí trước mắt, giống như thật sự có loại hương vị này trong không khí.
Hạ Hàm Trần thẹn quá thành giận, mạnh mẽ vỗ bàn, "Ai, ai ghen tị, ngươi đừng có nói bậy."
Vân Y cười như không cười mà nhìn Hạ Hàm Trần.
Ánh mắt đùa bỡn khiến Hạ Hàm Trần mặt mỗi lúc càng đỏ thêm một chút.
"Đã nói là không có." Hạ Hàm Trần tay cứng nhắc, không biết nên đặt đâu cho đúng, đầu rối thành một mảnh.
"Nghe nói, khi thích một người sẽ vì đối phương mà ghen tuông, chẳng lẽ ngươi thích ta sao?" Vân Y nói lời này cũng không cảm thấy thẹn thùng chút nào.
Mà Hạ Hàm Trần nháy mắt, ánh nhìn sắc bén quét về phía Vân Y, "Nói bậy."
Giây tiếp theo, bàn bàn ghế ghế trong phòng, bị Hạ Hàm Trần vung pháp thuật đạp tan thành những mảnh vụn.
Mà hắn, bực bội bỏ ra ngoài.
Dạo bước dưới ánh trăng, hắn nghĩ, vừa rồi bị nàng nói mấy lời làm nhiễu loạn tinh thần, hắn, thích nàng?
Sao có khả năng?
Nhưng mỗi lần Vân Y xuất hiện, tầm mắt hắn lại đều lơ đãng mà đặt ở trên người nàng.
【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 65. 】
Hạ Hàm Trần nhíu mày, nhìn đôi tay, nhớ tới cha mẹ bỏ mạng ở trong biển lửa, tâm hắn đột nhiên lại dâng lên một cỗ hận ý.
【 đinh -- độ hảo cảm công lược -5, tổng độ hảo cảm 60. 】
Vân Y nghe hai thông báo liên tục, một trên một dưới, đù má, nàng còn tưởng liên tục đều là thông báo tăng hảo cảm, hại nàng mừng hụt một hồi.
Còn kém 40 hảo cảm, Vân Y cúi đầu rũ mi, không biết vì sao, nhiệm vụ ở vị diện này nàng chỉ muốn mau chóng hoàn thành, không muốn ở mãi ở chỗ này.
Bầu trời đêm tựa màn che màu xanh đen, điểm xuyết lấp lánh đầy sao, làm người không khỏi sa vào mà say mê......
Hạ Hàm Trần như thế nào không hiểu chuyện như vậy, không thèm trở về?
Vân Y vừa định bước ra đi tìm Hạ Hàm Trần, bất quá, nàng đôi mắt xoay chuyển, giống như suy nghĩ tới rồi cái gì giống nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...