1.
Tôi công lược nhầm đối tượng. Khi biết được chuyện này thì tôi sắp phải kết hôn cùng Tống Hạc.
Trong phòng thay đồ, cô gái mặc váy cưới của tôi, nũng nịu nói: "Tống Hạc, em mặc áo cưới của chị ta có đẹp không?"
Giọng nói của Tống Hạc trầm khàn: "Xấu lắm!"
"Nếu xấu sao anh còn thích - A~!" Cô ta bị thúc mạnh mà không nói nên lời.
Hôm nay tôi và Tống Hạc kết hôn. Sau khi tiểu thanh mai Kiều Y Y của anh ta biết được tin tức, vội vàng bay từ nước ngoài về, chui vào lòng Tống Hạc định cướp hôn.
Cả người tôi lạnh như băng. Một khi hôn lễ kết thúc, tôi sẽ bị hệ thống xóa bỏ vì nhiệm vụ thất bại.
Bên trong phòng, Kiều Y Y thở hổn hển, kiêu ngạo nói: "Nhìn xem, anh vẫn yêu em mà!"
Tống Hạc trầm mặc, động tác cũng không ngừng đưa đẩy: "Đừng tự mình đa tình!"
"Anh ơi, anh đừng cưới con mặt dày luôn đeo bám anh nữa, đào hôn, bỏ trốn với em được không?"
"Cầu xin tôi đi!"
"Em xin anh đấy!"
Tống Hạc hôn cô ta. Tôi đang lòng đến mức không thở nổi, vừa định đẩy cửa đi vào thì đột nhiên hệ thống giả chết đã lâu đột nhiên hét to: [A a a a!] khiến tôi giật mình.
Giọng nói của nó cực kỳ hoảng sợ: [Ký chủ, thu nước mắt lại đi! Cô la liếm nhầm người rồi! Nhiệm vụ sắp kết thúc nữa! Á á á!]
Tôi như bị sét đánh: "La… liếm nhầm người rồi?"
Hệ thống rưng rưng nói: "Nhầm rồi, đối tượng công lược của cô là anh em tốt của Tống Hạc – Cố Uyên… Nhiệm vụ chỉ còn lại 1 tiếng để hoàn thành thôi!"
Hai chân tôi run rẩy, trước mặt biến thành màu đen, muốn xỉu ngay tại chỗ.
Nửa năm qua, tôi cẩn thận đóng vai một người mặt dày đi theo đuổi Tống Hạc. Vừa nhận nhục lại chịu khó, bảo đến liền đến, bảo đi là đi. Tôi làm tất cả những việc này chính là để Tống Hạc kết hôn với tôi. Kết quả bây giờ lại nói rằng tôi la liếm nhầm đối tượng rồi?
Chỉ còn một tiếng đồng hồ, tôi tìm Cố Uyên ở đâu bây giờ chứ? Không bằng chờ chết cho xong.
"Vậy tôi phải làm sao bây giờ?" Trái tim tôi như tro tàn.
Hơi thở hệ thống trở nên yếu ớt: [Bây giờ cô cứ cưỡng hôn Cố Uyên đi, hôn được anh ta thì có thể kéo dài thời gian để thực hiện nhiêm vụ. Thời gian hôn càng lâu thì khả năng kéo dài thời gian thực hiện nhiệm vụ càng dài!]
Tôi lập tức khôi phục sức sống, đằng đằng sát khí xách váy lên: "Đi đâu tìm anh ấy?"
[Trong buổi lễ thành hôn!]
Mấy phút sau, cặp đôi mới cưới đã có mặt tại địa điểm cử hành hôn lễ. Nước mắt tôi trào ra. Dù sao không hôn được Cố Uyên thì tôi cũng chết. Tống Hạc vẫn đối xử với tôi với vẻ mặt không bằng lòng.
"Thiển Thiển, sắp gả cho tôi rồi, mong chờ chứ?" Dường như anh ta rất mong đợi đến lúc hủy hôn và thấy tôi khóc lóc.
Nhưng tôi không có tâm trạng để ý đến anh ta. Bởi vì giọng nói lo lắng của hệ thống đã chiếm tâm trí của tôi rồi: [Ký chủ, Cố Uyên sắp tới cửa, bắt đầu đếm ngược 10, 9, 8,…]
Tôi chậm rãi nhấc váy lên, hơi cong người chuẩn bị chạy.
Người dẫn chương trình dõng dạc hỏi: "Xin hỏi, cô dâu và chú rể có đồng ý sống với nhau đến đầu bạc răng long, bên nhau suốt đời không?"
Kiều Y Y ngồi dưới sân khấu, kích động đến mức khuôn mặt đỏ rần. Tống Hạc cầm mic, khóe môi hơi nhếch lên: "Tôi không ——"
"Ký chủ, xông lên! A a a a!"
Trước ánh mắt chăm chú của bao nhiêu người, khuôn mặt tôi trở nên dữ tợn, giống như một quả pháo đại bác, lao vút ra khỏi hội trường với tốc độ sét đánh.
Mọi người đều há hốc mồm.
Chỉ nghe tiếng cửa bị đạp manh ra, tôi túm lấy một người đàn ông rồi biến mất chỉ để chiếc váy màu trắng.
Bỏ lại Tống Hạc và người dẫn chương trình đứng như chết lặng trên sân khấu. Rất lâu sau.
"Má nó…"
Giọng nói của người dẫn chương trình cũng đã thay đổi, nghi ngờ hỏi Tống Hạc: "Có phải... Cô dâu... vừa đào hôn? Có đúng không?"
2.
Trong căn nhà kho cũ kĩ chỉ chứa đồ linh tinh, Cố Uyên miễn cưỡng dựa lưng vào tường, áo quần xộc xệch. Cả người anh toát lên vẻ đẹp sau khi bị người giày xéo.
"Hôn đủ chưa?" Giọng điệu của Cố Uyên cực kỳ miễn cưỡng, không hề có chút cảm xúc nào. Giống như việc bị sàm sỡ này cũng chẳng đáng là gì so với anh cả.
Hệ thống thở hổn hển, kêu lớn: [Cường hôn có tác dụng rồi! Chúc mừng ký chủ đã có thêm 30 phút thời gian sinh tồn!]
[Nếu có thể ngủ với anh ta thì tốt hơn. Một lần có thể kéo dài mấy ngày đấy!]
Một nụ hôn cũng chỉ kéo dài mạng sống thêm nửa tiếng. Đúng là không hổ là Cố Uyên, nổi tiếng khó xơi.
Vốn dĩ là người thừa kế trẻ nhất của Cố gia, tính tình Cố Uyên vừa ác độc lại tàn nhẫn. Người khác nhìn thấy anh đều đi đường vòng chứ ai lại dám câu dẫn anh chứ?
Hệ thống hung hăng, nghiến răng nghiến lợi đề cử một bộ phim có tên <Ông chủ điên cuồng muốn thịt tôi (cao H)!>
[Ký chủ, cô tin tưởng tôi đi, dựa theo tình tiết trong phim chắc chắn thành công.]
Vài phút sau, tôi mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ xẻ cao, đỏ mặt ngồi lên đùi Cố Uyên.
Đôi chân trắng nõn đối lập với chiếc quần âu màu đến tạo nên sự đối lập rõ ràng.
Hệ thống nhỏ giọng thì thầm: [Quyển sách này cực kỳ biến thái đấy. Ký chủ à, cô vất vả rồi!]
Người không khổ thì mạng khổ thôi. Tôi nhéo đùi, nước mắt lưng tròng: "Anh à, nếu như em nói em thích anh, chỉ coi người anh em kia của anh là bạn bè thôi, anh có tin không?"
Ánh nắng chói chang chiếu lên làn da trắng nõn của tôi, Cố Uyên híp mắt, ánh mắt cũng dần tối xuống.
"Trà Xanh Nhỏ, cô thả thính đến nghiện rồi à?" Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng nhưng lại hấp dẫn khiến chân người khác mềm nhũn.
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên giọng nói âm trầm của Tống Hạc: "Lục soát kỹ cho tôi! Khi tìm thấy Vương Thiển Thiển thì chặt chân cô ta!"
Cố Uyên cúi đầu nhìn chiếc váy cưới bị xé thành từng mảnh trên người tôi, nhếch môi giễu cợt: "Trà Xanh Nhỏ, qua đây ngồi nào!"
Hệ thống đột nhiên nhắc nhở tôi: [Ký chủ, nhớ kỹ không thể bị Tống Hạc tóm được cô vụng trộm. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến thời gian sinh tồn!]
Tôi sợ hết hồn đang chuẩn bị bò dậy khóa cửa thì đột nhiên Cố Uyên giữ eo tôi kéo về phía anh. Mùi hương mát lạnh của bạc hà nhanh chóng chiếm giữ đầu óc của tôi. Anh ấy thật sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào.
Bàn tay của Cố Uyên nhẹ nhàng vuốt ve eo tôi sau đó hơi nhéo một cái. Tôi không nhịn được phát ra một tiếng thở dốc. Ngay sau đó, cửa sổ được mở ra. Ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng
Giá treo quần áo đã chặn được phần thân trên của Cố Uyên nên Tống Hạc chỉ nhìn thấy tôi không kịp chạy trốn và khuôn mặt đang ửng đỏ. Đôi chân dài của Tống Hạc bước đến gần, sắc mặt kinh hoàng.
Hệ thống kêu rên một tiếng: [Giá trị sinh mệnh sắp trở về 0. Đếm người từ 10, 9,…]
[A, a a! Ký chủ đừng hôn, làm anh ta đi! Làm anh ta nhanh hơn đấy!]
Tay chân tôi luống cuống cởi thắt lưng của Cố Uyên. Một giây sau, tiếng gầm thét của Tống Hạc vang dội khắp nơi: "Vương Thiển Thiển, cô dừng tay lại cho tôi! Hôm nay tôi mà để cô và tên đàn ông chó này toàn thây ra ngoài, tôi sẽ mang họ cô!"
Cố Uyên cực kỳ bình tĩnh, sờ đầu tôi: "Đưa tay ra sau nào!"
"A?"
Ngoài cửa sổ dường như có không ít người thân và bạn tốt xuất hiện. Cố Uyên tháo cà vạt của mình, trói tay tôi lại, không những vậy anh còn nở nụ cười dịu dàng: "Không phải nói muốn ngủ với tôi à? Không có sức lực thì làm sao ngủ với tôi trước mặt người khác!"
Không phải…
Những người này đều là do anh gọi tới sao? Thật vất vả lắm kiếm được chút thời gian sinh tồn, giờ lại đang bị giảm nhanh chóng.
Tôi bị anh trói chặt hai tay, lo lắng đến mức nức nở khóc lên: "Anh cở ra cho tôi đi! Nếu không làm sao tôi ngủ với anh được chứ?"
Dáng vẻ bình tĩnh, ung dung của Cố Uyên biến mất không còn một mống. Anh nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng: "Thật sự muốn ngủ?"
"Chẳng lẽ là giả sao?"
Dưới sự uy hiếp của thần chết, cả người tôi như nhũn ra, há miệng run rẩy gục vào trong ngực của Cố Uyên nghẹn ngào mà rơi lệ.
Chắc có lẽ đây là lần đầu tiên Cố Uyên thấy có người vì không ngủ được với anh mà khóc lóc khổ sở như vậy.
Ngoài cửa sổ càng ngày càng có nhiều người đến gần xem náo nhiệt. Áo khoác màu đen chụp xuống. Trước khi mọi người xuất hiện đã đắp cả người tôi. Đồng hồ đếm ngược đã dừng.
Cố Uyên trơ trẽn cười: "Làm sao giống như mắc bệnh nan y vậy chứ? Vương Thiển Thiển cô cũng chỉ có thể làm như thế thôi à?"
3.
Lúc Tống Hạc sắp phá cửa mà xông vào thì Cố Uyên đã ôm tôi đứng dậy, từ cửa sau xuyên qua tầng tầng lớp lớp giá quần áo và ngồi lên xe của anh. Khi vào ngồi trong xe, tôi vẫn chưa hoàn hồn, vẫn còn đang nức nở.
Cố Uyên trầm mặc: "Khóc cái gì? Cũng chỉ vì không ngủ được với tôi à?"
Tôi gật mạnh đầu, Tám ngón tay dính chặt trên người anh, yên lặng chờ thời gian sinh tồn được tăng lên.
Cố Uyên lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ cũng không biết đang suy nghĩ gì. Xe ô tô chậm rãi lái vào khu biệt thự.
"Xuống xe!" Cố Uyên đuổi tôi.
"Anh không xuống cùng sao?"
"Tôi còn phải làm việc!"
Có ổn không đây?
Hệ thống thống lại kêu loạn: [Ký chủ, cứ hôn trước cho đủ vốn đã. Tôi không muốn chết đâu!]
Tôi dè dặt quan sát: "Có thể hôn anh không?"
Cố Uyên không nói lời nào nhìn đôi mắt ướt sũng nước sau thật lâu mới giữ chặt lấy cằm tôi, dung túng tôi hôn loạn anh.
Đôi môi của anh thật lạnh. Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve cổ tôi khiến tôi cảm thấy tê dại. Thật thoải mái.
Đột nhiên có người gõ cửa kính xe. Tôi vừa mở mắt đã thấy Tống Hạc dán chặt vào cửa sổ, tôi bị dọa sợ hét lên một tiếng, thiếu chút nữa tim đã ngừng đập.
"Ôi móa —!"
"Ký chủ, cẩn thận phá hủy hình tượng Trà xanh mà cô đã thiết lập!"
Tôi vội vàng che miệng, vội vàng ngồi xổm giữa hai chân của Cố Uyên, ngẩng đầu cầu xin anh.
Cũng may Tống Hạc không nhìn thấy trong xe, chỉ thấy anh ta trầm mặc vừa gõ cửa vừa nói: "Người anh em, giúp tôi một chuyện!"
Cố Uyên nhìn tôi, ấn đầu tôi thấp xuống: "Ngoan, thấp một chút nữa, cậu ta mới không nhìn thấy cô!"
Bởi vì tư thế mờ ám này nên tôi càng ngửi rõ mùi hương bạc hà trên người Cố Uyên. Cửa kính để lộ một khe hở. Cố Uyên lãnh đạm hỏi: "Có chuyện gì?"
"Vương Thiển Thiển đào hôn rồi!"
Cố Uyên nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ vi dệu: "A, vậy cô ta quả thật là không biết sống chết!"
Tống Hạc phiền nào thở một làn khói: "Giúp tôi một chuyện, có một tên đàn ông ôm cô ta đi từ lối cửa sau. Tôi nhớ người của cậu cũng đứng ở cửa sau chắc chắn có thể nhìn thấy. Giúp tôi tra thử xem là ai, tôi sẽ khiến hắn ta đoạn tử tuyệt tôn!"
Câu này khiến tôi hơi khẩn trương, đụng đầu vào vị trí nào đó.
Cố Uyên rên một tiếng, híp mắt cúi đầu nhìn tôi: "Ngoan ngoãn nào, em cũng muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn à?"
Tôi che miệng không dám lên tiếng.
Ngược lại Tống Hạc nhìn theo khe hở đã thấy mọi thứ ở bên trong, cả người ngẩn ngơ: "Cậu tìm đâu ra cô gái nhỏ này thế? Có vẻ khá ngoan ngoãn, không tệ đâu!"
"Mới đây thôi! Cũng thích cắn người lắm!"
Tống Hạc híp mắt, thiếu chút nữa là thò đầu vào: "Tươi non như thế mà không giới thiệu cho anh em làm quen à?" Vừa nói đã định mở cửa xe nhưng tài xế đã chốt cửa lại.
Cố Uyên cười nói: "Cô ấy nhát gan, đừng dọa người ta, để lần sau đi!"
Nói xong, dưới ánh mắt nghi ngờ của Tống Hạc, Cố Uyên kéo cửa kính rồi nâng mặt tôi lên. Phát hiện toàn bộ môi son của tôi đều dính vào quần anh.
Anh kiên nhẫn lau đi vết son lem trên môi tôi: "Phải làm thế nào bây giờ? Hình như chồng cũ của em lại cảm thấy hứng thú với em rồi thì phải! Cho nên, không thể làm gì khác đành phải giấu em đi thôi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...