Tôn An Tình hơi hơi sửng sốt, sau đó hơi mang theo kỳ vọng hỏi: "Đó có phải, có phải có khả năng sẽ làm Hàm Vũ ý thức được......!kỳ thật trong lòng hắn có ta không?"
Lăng Vu Đề thật sự có chút không muốn cùng Tôn An Tình nói chuyện!
"Ngươi có phải ngốc hay không?! Dù Hạ Hàm Vũ nói hắn thích ngươi thì có 80% có thể là bởi vì thói quen có ngươi tồn tại bên người! Chỉ có 20% khả năng là hắn thật sự thích ngươi thôi!"
"Được, vậy giả sử nếu Hạ Hàm Vũ thật sự thích ngươi có thể như thế nào?"
Tôn An Tình sửng sốt, đúng vậy.
Dù cho thật sự thích thì lại có thể làm gì?
Không biết vì lý do gì, ở trong lòng Tôn An Tình thế nhưng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ.
Cô muốn cho Hạ Hàm Vũ biết, việc mất đi cô là tổn thất của hắn!
Có loại ý nghĩ cực đoan, muốn làm hắn đau xót muốn chết! Muốn làm hắn nếm thử loại cảm giác đau đớn khi cô nhìn thấy hắn cùng Mai Đóa Đóa ở bên nhau!
Lăng Vu Đề tốt xấu cũng cùng Tôn An Tình ở trong một cái thân thể, cô hoàn toàn có thể biết được ý nghĩ trong lòng Tôn An Tình.
Vội vàng giơ tay nhìn nhìn đoàn hắc khí kia, làm Lăng Vu Đề thở dài nhẹ nhõm một hơi chính là, hắc khí cũng không giống như cô tưởng, khi Tôn An Tình nảy sinh tư tưởng hắc hóa thì trở nên mạnh hơn.
Đoàn hắc khí này ngược lại lại phai nhạt đi một ít, nói cách khác, nguyên nhân oán khí sinh ra, chính là có thể do Tôn An Tình hắc hóa.
Được rồi ~ nếu đã biết Tôn An Tình rốt cuộc muốn thế nào, như vậy mục tiêu của Lăng Vu Đề cũng liền minh xác!
Một người một oán khí giao lưu rất nhiều nhưng là ở trong tầm nhìn của Mặc Thời cũng chỉ có một hai phút.
Nhưng mà Lăng Vu Đề một hai phút không nói gì, làm cho Mặc Thời tưởng rằng Lăng Vu Đề đang tức giận.
Từ thảm đứng lên, hai tay lôi kéo lỗ tai của mình: "Tỷ tỷ ta sai rồi, ta về sau không bao giờ nói giỡn như vậy nữa."
Đôi mắt kia chớp chớp, bên trong ngập nước.
Ta......
Không được không được, cô không thể nói ra nhiều câu quá thô bạo, sẽ bị chán ghét ~
Chỉ là bộ dáng này của Mặc Thời, đối với một người có tình thương của mẹ tới nói thật sự không có bao nhiêu năng lực chống cự!
Hít sâu hai hơi: "Được rồi, biết sai là được rồi."
Cô xếp bằng ngồi xuống, sau đó bưng một cái dĩa có một khối bánh kem lên ăn.
Ồ ~ hương vị thật sự không tồi.
Nhưng mà rốt cuộc có ngon hơn bánh ở tiệm bánh ngọt vừa rồi hay không thì Lăng Vu Đề cũng không xác định.
Nhìn Lăng Vu Đề ăn một miếng, Mặc Thời thò lại gần, vẻ mặt chờ mong nhìn cô: "Thế nào thế nào?"
Lăng Vu Đề nhướng mày nhìn hắn: "Tiểu đệ đệ, ngươi xác định đây là chính ngươi làm mà không phải là đi mua chứ?"
Lăng Vu Đề nói biến tướng tán dương hương vị bánh kem xác thật thực không tồi nhưng Mặc Thời phi thường không thích cái xưng hô ' tiểu đệ đệ 'này của Lăng Vu Đề.
"Ta có thể kêu ngươi tỷ tỷ nhưng ngươi không thể kêu ta là đệ đệ! Ngươi có thể gọi tên đầy đủ của ta, cũng có thể kêu ta là A Mặc hoặc là Tiểu Thời."
Nhìn người trước mặt vốn dĩ cười tủm tỉm đột nhiên có vẻ mặt nghiêm túc, Lăng Vu Đề có chút buồn cười.
Mặc Thời cho cô cảm giác như một đứa trẻ không thừa nhận chính mình là trẻ con vậy.
Nhìn ở việc hương vị bánh kem cũng không tệ lắm cho nên Lăng Vu Đề gật đầu: "Được, vậy gọi ngươi là Tiểu Thời đi."
"Được rồi, bánh kem cũng đã ăn, thời gian cũng không còn sớm, ngươi trở về đi."
Lăng Vu Đề buông nĩa trong tay xuống, hạ lệnh trục khách.
Mặc Thời ngồi ở trên thảm: "Ta còn chưa ăn được miếng nào đâu ~ hơn nữa, hiện tại mới hơn 7 giờ ~"
Lăng Vu Đề chớp chớp mắt: "Được thôi, vậy ngươi ăn nhanh lên, ăn ngay đi."
——
Hai giờ sau ——
"Anh trai à ~ nửa miếng bánh kem mà ngươi ăn mất hai giờ, ngươi rốt cuộc định ăn đến bao lâu? Ngươi không cần làm bài tập sao?"
Lăng Vu Đề ngồi ở trên sô pha, một bàn tay cầm văn kiện, một bàn tay chống cằm, bất đắc dĩ nhìn Mặc Thời.
Bánh kem Mặc Thời mang sang đây, ngoại từ nửa miếng đang ở trên dĩa của hắn thì còn lại đều đã bị Lăng Vu Đề ăn hết rồi.
Mặc Thời giống như không nghe thấy ngữ khí không kiên nhẫn của Lăng Vu Đề, vẫn ăn từng chút từng chút trên đĩa bánh kem.
"Không vôi, bài tập ta đã làm xong rồi." Lúc nói chuyện, tầm mắt Mặc Thời còn đang đặt ở trên TV.
Tay Lăng Vu Đề đang chống cằm vô lực rơi xuống, đầu mềm mại dựa vào trên sô pha.
Ông trời ơi ~ người này định ở lại nhà cô qua đêm sao?!
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn cái ót của Mặc Thời: "Ba mẹ ngươi không lo lắng ngươi sao?"
Nếu không thì cô trực tiếp đi đến chuông cửa nhà đối diện tìm ba mẹ tiểu tử này lại đây kéo hắn trở về đi?
Giống như là biết rõ ý đồ của Lăng Vu Đề, Mặc Thời buông nĩa trong tay, xoay người, hai tay đặt ở trên đầu gối Lăng Vu Đề, cằm đặt ở mu bàn tay.
"Tỷ tỷ ~ ba mẹ ta đều không ở nhà ~ trong nhà chỉ có một mình ta, ta rất sợ hãi ~"
Chịu không nổi! Tôn An Tình tự ngươi ra tới ứng phó cái tiểu tử dễ thương đến không chịu nổi này đi!
Lúc này, Tôn An Tình đang cảm thấy vô cùng may mắn khi chính mình đã không có quyền điều khiển thân thể nữa.
"Khụ khụ khụ......"
Lăng Vu Đề vươn tay, đẩy tay và đầu Mặc Thời đang đặt ở đầu gối trên đầu gối cô ra.
"Ngươi đi về trước đi, ba mẹ ngươi làm việc xong rồi liền sẽ trở về thôi."
Lăng Vu Đề nghĩ, tuổi tác Mặc Thời cũng không lớn, cha mẹ hẳn là công việc tương đối bận nhỉ?
"Bọn họ ở nước ngoài, mỗi lần trở về chỉ có tiền mà thôi......"
Lúc này, Lăng Vu Đề có thể cảm giác trong giọng nói kia của Mặc Thời lộ ra chút cảm giác cô độc.
Được rồi~ Lăng Vu Đề mềm lòng, ngay cả Tôn An Tình cũng mềm lòng.
"Vậy......!Vậy ngươi cũng không thể vẫn luôn ở chỗ này của ta chứ, ta phải đi ngủ, ngươi nên trở về ngủ đi." ngữ khí Lăng Vu Đề dịu đi không ít.
Mặc Thời lần này nhưng thật ra rất phối hợp gật đầu: "Vậy được, ta đây liền đi về trước!"
"Về sau ta có thể thường xuyên đến đây không?"
Nhìn vẻ chờ mong trong mắt Mặc Thời, Lăng Vu Đề mềm lòng gật gật đầu: "Có thể."
"Được~ chúc tỷ tỷ ngủ ngon!" Có được câu trả lời mong muốn, Mặc Thời phi thường sảng khoái từ trên mặt đất bò dậy, rời đi......
Lăng Vu Đề ngồi ở trên sô pha phát ngốc, vì sao......!Sao cô lại có chút dự cảm không quá tốt chứ?
Tôn An Tình: Giống như trên!
......
Buổi sáng, Lăng Vu Đề như cũ, bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức.
Cực kỳ buồn rầu từ trên giường ngồi dậy, xoa đầu tóc lộn xộn: "Tình tỷ tỷ, chúng ta thương lượng một cái đi?"
"Có thể để ta ngủ yên chút không? Những ký ức đó ta đều có rồi, thật sự không cần phải ôn lại đâu! Thật đấy!" Lăng Vu Đề vẻ mặt đưa đám nói.
Nếu là mỗi tối đều mơ những ký ức có liên quan đến Tôn An Tình thì Lăng Vu Đề thật sự cảm thấy —— không ngủ còn tốt hơn!
Tôn An Tình vô tội đáp lại: "Không phải ta muốn......!Không phải ta cố ý......"
Cô xác định chính mình là thành thành thật thật đợi, không có làm Lăng Vu Đề nằm mơ.
Haizz......
Lăng Vu Đề nhìn nhìn hắc khí trong tay, có phảincùng oán khí có quan hệ hay không?
Vì để làm rõ nghi hoặc, Lăng Vu Đề lại liên hệ với nhân viên tư vấn số 233.
Số 233 nói với Lăng Vu Đề: "Xác thật là bởi vì nguyên nhân oán khí, bởi vì chấp niệm của Tôn An Tình quá nặng, cho nên mỗi tối, ngài mới có thể cả đêm đều nằm mơ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...