Công Lược Nam Phụ


Không phải cảm ơn Lăng Vu Đề chúc cô sinh nhật vui vẻ mà là cảm tạ Lăng Vu Đề xuất hiện giúp cô hoàn thành tâm nguyện tỏ tình với Hạ Hàm Vũ.
Dù kết quả thật khiến người ta khổ sở nhưng ít ra cô rốt cuộc cũng minh bạch vị trí của mình ở trong lòng hắn.
Lăng Vu Đề cười cười, chuẩn bị cầm lấy cái nĩa ở một bên ăn bánh kem......
Một cánh tay nhỏ dài trắng nõn lại nhanh tay hơn, cầm lấy cái nĩa của cô,múc một muỗng bánh kem lên.
Lăng Vu Đề ngẩng đầu,là một thiếu niên thanh tú xuất hiện ở trước mắt cô.
Sau đó cô nhìn thiếu niên kia, đem bánh kem đút vào miệng mình.
Lăng Vu Đề đầu tiên là trừng mắt nhìn trừng mắt, sau đó thập phần tức giận đứng lên.
"Tiểu tử, đây là có chuyện gì vậy!?" Đó là bánh kem cô mua mà!
Thiếu niên giống như không hề bị Lăng Vu Đề dọa đến, hưởng thụ nheo nheo mắt: "Ồ ~ hương vị không tồi!"
"Uy ~ ngươi có nghe ta nói gì không?" Nếu không phải ở nơi công cộng, Lăng Vu Đề thật muốn trực tiếp xách cổ áo tiểu tử này lên.
......!Vậy mà lại dám ăn bánh kem của cô!
"Nghe thấy rồi, nè ~ nĩa này cho ngươi."
Thiếu niên đem nĩa đưa tới tay Lăng Vu Đề, sau đó ngồi xuống ghế đối diện Lăng Vu Đề.
Đôi tay hắn nâng cằm, cười tủm tỉm nhìn Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề cúi đầu nhìn nĩa trong tay, trên cái nĩa màu bạc còn dính một ít bơ màu trắng cùng với nước bọt của cái tiểu tử thúi này.

Đây là một cái nĩa......!Người khác dùng qua!
——
Thiếu niên trước mặt diện mạo thanh tú lại mang theo chút ngây ngô, trên người còn mặc đồng phục xanh trắng, trên đồng phục viết 4 chữ " Trung học Cao Tường".
Cho nên không cần đoán, tiểu tử này chính là học sinh trung học, vị thành niên.
Nhắm mắt lại hít sâu, Lăng Vu Đề tức giận đến xua tay.
Thôi thôi, không nói đến tuổi tác của mình, Tôn An Tình cũng đã 30 tuổi, hà tất gì cùng một thiếu niên so với mình nhỏ hơn mười mấy tuổi so đo.
Đem nĩa thả xuống bàn, Lăng Vu Đề cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi.
Trước đó bánh kem này cô cũng đã thanh toán, xem như là mời tiểu tử này ăn vậy.
Hắn bắt lấy cổ tay của cô, khiến cho cô dừng bước chân.
"Ngươi đi đâu vây?" Thiếu niên đứng lên, nhìn Lăng Vu Đề.
Lúc hai người đứng chung một chỗ, Lăng Vu Đề mới phát hiện, thiếu niên này cao hơn Tôn An Tình tận một cái đầu!
Cô không vui vặn vẹo tay: "Ta đi đâu sao phải nói với ngươi? Ta quen biết ngươi sao?"
"Ta tên là Mặc Thời, 17 tuổi, học sinh lớp 3.3 trường trung học Cao Tường, hiện tại liền quen biết rồi chứ?"
Mặc Thời cười tủm tỉm nhìn Lăng Vu Đề, thanh âm của hắn hẳn là vừa mới qua thời kỳ vỡ giọng, nghe đặc biệt sạch sẽ.
Lăng Vu Đề lúc này mới lưu ý đến, thiếu niên tên Mặc Thời này, lớn lên thật là......!Quá thanh tú!
Đôi mắt hắn hắc bạch phân minh, đặc biệt thanh triệt!
Xời ~ phỏng chừng ở trường học cũng là giáo thảo.
"Ngươi thì sao, ngươi tên là gì?" Mặc Thời hỏi.
Lăng Vu Đề thực không kiên nhẫn ném tay Mặc Thời ra: "Xin lỗi, ta không muốn làm quen với ngươi."
Nói xong, Lăng Vu Đề nhanh chóng rời đi.
Vốn dĩ Lăng Vu Đề cho rằng, thái độ cô kém như vậy thì cái tên thiếu niên Mặc Thời hẳn là sẽ không muốn làm quen với cô nữa.
Kết quả không nghĩ tới, cô vừa mới bước lên xe, cửa xe ghế phụ đã bị người từ bên ngoài mở ra.
Lăng Vu Đề đang thắt dây an toàn có chút hoảng sợ, còn tưởng rằng gặp phải cướp bóc đấy!
Kết quả lúc thấy rõ ràng diện mạo người nọ, Lăng Vu Đề trực tiếp ngây ngẩn cả người.
"Ngươi đây là có ý gì?!"
Lăng Vu Đề trừng lớn đôi mắt nhìn Mặc Thời ngồi ở trên ghế phụ, đang ở tự giác thắt dây an toàn .
"Hả ~ thắt dây an toàn !" Mặc Thời nhìn Lăng Vu Đề một cái, dùng ánh mắt ' ngươi hỏi cái này không phải là vô nghĩa sao '.
Lăng Vu Đề:......!Thiếu niên này đầu óc có bệnh sao?!

Lăng Vu Đề đột nhiên có chút không xác định, có phải Tôn An Tình quen biết thiếu niên này hay không?
Hỏi Tôn An Tình thì Tôn An Tình tỏ vẻ cô cũng chưa từng có gặp qua cái thiếu niên gọi là Mặc Thời này.
Lăng Vu Đề chau mày, nói thiếu niên này đối với mình nhất kiến chung tình cũng không hợp lý nha!
Dù Tôn An Tình lớn lên xác thật là xinh đẹp nhưng tuổi tác cách cũng thật xa, 30 tuổi cùng 17 tuổi......!Kém mười ba tuổi!
Cho nên thiếu niên này tuyệt đối không phải là đối với mình nhất kiến chung tình, Lăng Vu Đề thực xác định!
Mặc Thời cột chắc dây an toàn thấy Lăng Vu Đề cầm dây an toàn trong tay lại chưa có chuẩn bị xong nhướng mày, duỗi tay giúp Lăng Vu Đề cài chắc dây an toàn .
Sau đó hắn phách bàn tay: "Được rồi, xuất phát thôi!"
Lăng Vu Đề đỡ trán: "Ta nói ngươi này, thiếu niên......"
"Ta tên là Mặc Thời!" Mặc Thời đánh gãy lời nói của Lăng Vu Đề, hắn không thích Lăng Vu Đề gọi hắn là thiếu niên, như vậy có vẻ giống như hắn rất nhỏ vậy.
Khụ......!Tuy rằng hắn xác thật rất nhỏ......
"Được rồi, Mặc Thời.

Ngươi tùy tiện lên xe của người lạ như vậy, không sợ ta sẽ đem ngươi kéo đi bán sao?"
Lăng Vu Đề vừa dứt lời, Mặc Thời liền phụt một tiếng bật cười: "Ha ha ha ~ được thôi ~ ta đem chính mình bán cho ngươi đó! Không cần tiền, bao ăn bao ở là được!"
Lăng Vu Đề:......
Cô phục! Cô thật sự phục!
Trời đất ơi~ cô rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì? Mới ở tỏng trường hợp này bắt gặp một kẻ bệnh thần kinh chứ?!
Nỗ lực hít sâu mấy cái khắc chế lửa giận đang muốn phun trào, cô nâng khóe môi, lộ ra một nụ cười cực kỳ ' hòa ái '.
"Bạn nhỏ Mặc Thời, ngươi nói cho tỷ tỷ, ngươi có phải tìm không thấy đường về nhà hay không? Tỷ tỷ có thể đưa ngươi đi đến Cục Cảnh Sát tìm chú cảnh sát!"
Mặt bạn học Mặc Thời lập tức liền suy sụp xuống, hắn đáng thương hề hề nhìn Lăng Vu Đề: "Ta không cần đi tìm chú cảnh sát...Tỷ tỷ, cầu nhận nuôi ~"

(╬◣д◢) Lăng Vu Đề cảm thấy cô thật là sắp......
Cùng 'bạn nhỏ' đầu óc giống như có bệnh này giao lưu thật lâu, bạn nhỏ Mặc Thời cuối cùng mới nói, hắn nhớ rõ mình đang ở nơi nào nhưng yêu cầu Lăng Vu Đề đưa hắn trở về.
Lăng Vu Đề nói có thể cho hắn đánh ngồi xe thì lại bị Mặc Thời cự tuyệt.
Lo lắng Mặc Thời là người xấu, nữ tử yếu đuối Lăng Vu Đề tay không tấc sắt hỏi trước địa chỉ của hắn.
Sau đó Lăng Vu Đề thực kinh ngạc phát hiện, Mặc Thời thế nhưng lại ở đối diện Tôn An Tình!
"Các ngươi là hàng xóm đó! Ngươi xác định không quen biết bạn nhỏ này?!" Lăng Vu Đề hỏi Tôn An Tình.
Tôn An Tình cũng tỏ vẻ thực kinh ngạc, bởi vì cô thật sự chưa từng gặp người ra vào căn nhà đối diện nhà mình kia.
Cho tới nay, cô cho rằng đối diện không có ai ở đấy......
"Ngươi không phải có ký ức của ta sao, ngươi hẳn là biết ta thật sự không quen biết hắn."
Lăng Vu Đề bĩu môi, được thôi, cô chỉ là không chắc chắn ký ức của Tôn An Tình hoàn chỉnh mà thôi.
Rốt cuộc Mặc Thời này, thật sự giống như quen biết Tôn An Tình vậy!
Nếu là tiện đường, vậy đưa Mặc Thời về nhà, cũng không có gì việc gì.
Dọc theo đường đi, miệng Mặc Thời đều nói không dừng, Lăng Vu Đề thật là hận không thể lấy băng dính dán lên miệng hắn!
Đang nói đột nhiên Mặc Thời nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề: "À đúng rồi, vừa nãy ngươi đang ăn bánh kem, vậy hôm nay là sinh nhật của ngươi hả?"
------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui