Edit: Aya Shinta
Ngay khi Lăng Giai Kỳ cho rằng mình sắp bị Lăng Vu Đề bóp cổ đến chết, Lăng Vu Đề buông lỏng tay ra.
Lăng Giai Kỳ ngồi rạp xuống đất, che cổ ho khan.
Lăng Vu Đề không có nhìn Lăng Giai Kỳ nữa, trái lại nhấc chân đi về phía Phương Nam --
"Chát --" Mặt trái!
"Chát --" Mặt phải!
Lăng Vu Đề nhìn Phương Nam bị tát ngây người, lạnh lùng nói rằng: "Cái tát đầu tiên, Lăng Giai Kỳ đánh tôi nên trả lại anh!"
"Cái tát thứ hai, anh là cặn bã, đáng có!"
"Nghe đây Phương Nam! Đừng có xuất hiện trước mặt tôi, bằng không... Tự gánh lấy hậu quả!"
Hôm nay ầm ĩ như thế này, còn không biết Lăng Giai Kỳ điên cuồng sẽ còn có hành động mất lí trí nào nữa hay không!
Vất vả lắm mới cảnh báo để Lăng Giai Kỳ quyết định đời này sống thoải mái, nếu như bởi vì hành vi của Phương Nam mà phá hủy đến sự thanh tĩnh của Lăng Vu Đề...
Lăng Vu Đề thật sự sợ bản thân sẽ không khống chế được muốn dùng dị năng thôi miên biến Phương Nam thành kẻ ngốc!
Nói xong, Lăng Vu Đề nhìn qua Lăng Giai Kỳ, dứt khoát nhấc chân đi đến chỗ xe của mình --
Lăng Vu Đề rời đi, vì mất mặt nên Phương Nam cũng đi.
Lăng Giai Kỳ ngồi dưới đất hồi lâu... Người chung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta, tuy rằng không nghe mấy người kia cụ thể đang nói gì nhưng cô ta biết rằng chắc chắn bọn họ đang cười nhạo mình!
Cười nhạo bạn trai quăng cô ta rồi đi tìm Lăng Vu Đề, cười nhạo cô ta không bằng Lăng Vu Đề!
Ký ức như lại trở về kiếp trước, mọi người đều chỉ trích cô ta, cho rằng cô ta làm cái gì cũng là sai, Lăng Vu Đề làm cái gì cũng là đúng!
Dựa vào đâu?!
Chỉ bởi vì Lăng Vu Đề đẹp hơn cô ta sao?!
Chỉ bởi vì Lăng Vu Đề mới là con gái của ba mẹ, mà cô ta chỉ là con gái của một nông dân bần cùng sao?!
Không -- cô ta không cam lòng!
Dựa vào đâu mà Lăng Vu Đề có được hạnh phúc, có được sự ủng hộ và thương yêu!
Phải phá huỷ! Phá huỷ tất những gì Lăng Vu Đề có được--
Lăng Vu Đề vẫn rất lo lắng về việc Lăng Giai Kỳ sẽ hành động quá khích bởi vì Phương Nam tuyên bố theo đuổi cô, nhưng cô không ngờ rằng Lăng Giai Kỳ lại rất bình tĩnh!
Bình tĩnh tới nỗi... hơi đáng sợ...
Điều này làm cho Lăng Vu Đề có cảm giác vô cùng không chắc chắn.
Chủ động đi tìm Lăng Giai Kỳ, cô ta lại không muốn nhiều lời với Lăng Vu Đề, cô ta bày ra dáng vẻ "Chuyện ngày đó tao không để ở trong lòng, thứ đàn ông như Phương Nam không lọt mắt tao"!
Hết cách rồi, Lăng Vu Đề chỉ đành lén lút để ý đến Lăng Giai Kỳ.
Chỉ là một tháng qua, Lăng Giai Kỳ hình như thật sự không để chuyện ngày đó ở trong lòng. Mà sau khi hình ảnh Lăng Vu Đề cho Phương Nam hai cái bạt tai, tức giận bóp cổ Lăng Giai Kỳ vừa lên tới diễn đàn trường -- Không ai còn dám tỏ tình với Lăng Vu Đề!
Như vậy cũng tốt, Lăng Vu Đề được yên tĩnh.
Linh cảm của Lăng Vu Đề luôn tương đối chính xác.
Mà khi bão táp đến thì nó sẽ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tập kích --
Hầu như chỉ trong một đêm, một tin tức với tiêu đề "Tình tiết ngoài đời máu chó như phim truyền hình! Hai mươi năm trước hai đứa bé gái bị tráo đổi trong bệnh viện." lập tức trở nên hót hòn họt!
Mà sau tin tức này lại là một tin khiến người ta cũng khiếp sợ không kém "Cô con gái bị tráo đổi vì muốn đào hôn, phóng hỏa thiêu chết vị hôn phu."
Hai tin tức, nhân vật chính là cùng một người -- Lăng Vu Đề.
Hai tin tức này không chỉ có ở trên mạng mà có cả ở trên báo!
Buổi sáng hôm đó, đúng lúc cha Lăng lại đi công tác, buổi trưa mới có thể trở về.
Ngoại Lâm có thói quen đọc báo, khi ngoại nhìn thấy hai tin này thì kính lão rơi lạch cạch xuống đất.
Tay cầm báo run rẩy, suýt nữa kích động ngất đi: "Có... có chuyện gì xảy ra thế này?!"
Mẹ Lăng nhận lấy tờ báo, vừa nhìn đã giật mình.
Thông tin trên đó vô cùng chân thực, thời gian địa điểm đều chính xác!
Nhưng tại sao bà đọc mà không hiểu lắm!
"Tiểu Vu?"
Lăng Vu Đề hơi khó hiểu nhìn mẹ Lăng: "Sao vậy thím?"
Mẹ Lăng run rẩy nói rằng: "Trên báo... trên báo nói... năm đó con với Kỳ Kỳ bị đổi!... Con mới là con gái của thím!"
Chỉ cần tin này đã đủ khiến mẹ Lăng kích động, bà nào còn có tâm tư chú ý tin tức tiếp theo!
Lăng Vu Đề rất kinh ngạc, chuyện này... sao lại lên báo?!
Nhặt tờ báo bị rơi xuống đất lên, Lăng Vu Đề nhìn thấy hai tin tức, mà tin thứ hai chính là nói cô phóng hỏa thiêu chết Trương Tam Hỏa.
Trong chốc lát, quản gia Long từ bên ngoài vào: "Lão thủ trưởng, cảnh sát đến đây, bảo là muốn đưa tiểu Vu tiểu thư tới cục cảnh sát lấy khẩu cung."
Ngoại Lâm còn chưa tỉnh lại, ngoại nhìn bốn viên cảnh sát đã theo quản gia Long vào: "Lấy khẩu cung gì?!"
"Chào lão thủ trưởng! Nhận được báo án, cô Lăng Vu Đề là đối tượng tình nghi của một vụ án phóng hỏa giết người ở thôn Hoàng thành phố L vào một năm trước. Dựa theo thủ tục, chúng tôi cần đưa cô Lăng Vu Đề trở về lấy khẩu cung!"
"Tiểu Vu không có phóng hỏa giết người! Các người không thể đưa tiểu Vu đi!"
Mẹ Lăng bảo vệ Lăng Vu Đề ở phía sau, cứ như chỉ cần để Lăng Vu Đề đi thì cô sẽ thật sự thành tội phạm giết người!
Lúc này mẹ Lăng đã mất sự bình tĩnh thường thấy. Dù có là ai đi chăng nữa, khi biết năm đó con mình có khả năng bị người ta đánh tráo còn có thể giữ tỉnh táo hay sao?!
Dù sao cũng là nhân vật lớn nên cảnh sát cầm đầu lộ vẻ khó xử.
Lăng Vu Đề khẽ vỗ vai mẹ Lăng, nhẹ giọng động viên.
"Thím không sao đâu, con chỉ đi lấy khẩu cung mà thôi, không phải bị xử phạt ngay! Hơn nữa việc con chưa từng làm, con tin các vị cảnh sát đây cũng sẽ không cưỡng ép đổ tội danh lên đầu con!"
"Chú cảnh sát, chú nói có đúng không?"
"Đương nhiên! Bởi vì tất cả thôn dân trong thôn Hoàng đều chỉ ra hung thủ chính là cô cho nên chúng tôi cần phải điều tra."
Lăng Vu Đề gật đầu, bảo mẹ Lăng chăm sóc tốt cho ngoại Lâm rồi trực tiếp theo cảnh sát rời đi --
"Cô Lăng Vu Đề, tiếp theo chúng tôi sẽ một vài câu, hi vọng cô có thể thành thật trả lời." Hai viên cảnh sát ngồi đối diện Lăng Vu Đề, một vị cảnh sát nghiêm túc hỏi.
Lăng Vu Đề mỉm cười gật đầu, không hề có chút sợ sệt sốt sắng nào: "Các vị hỏi đi."
"Xin hỏi bốn giờ chiều ngày 18 tháng 7 năm 2018, cô đang ở đâu?"
Lăng Vu Đề giả vờ suy tư một chút, sau đó mới trả lời: "Tôi nhớ rằng bởi vì ba mẹ muốn gả tôi cho Trương Tam Hỏa cùng thôn. Tôi không muốn nên tầm ba giờ rưỡi chiều hôm đó, tôi đã chạy khỏi thôn Hoàng."
Một vị cảnh sát khác làm công tác ghi chép đang không ngừng gõ chữ vào laptop.
"Có thôn dân nói nhìn thấy cô ôm túi hoảng loạn chạy ra khỏi thôn là bởi cô phóng hỏa thiêu nhà Trương Tam Hỏa nên hoảng loạn đúng không?"
Lăng Vu Đề cười khẽ lắc đầu như nghe thấy lời hoang đường: "Mẹ tôi luôn động thủ đánh tôi, tôi vất vả lắm mới lấy dũng khí muốn chạy, đương nhiên phải hoang mang sợ bị ba mẹ phát hiện."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...