Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
"Là điều gì đã khiến cháu gái của ông lập tức suy nghĩ thông suốt vậy?"
Lăng Vu Đề đặt cờ đen xuống, nhẹ nhàng mở miệng: "Là người thân."
Ông nội Lăng dừng một lát, cười hài lòng gật đầu: "Cháu gái của ông, ông nội biết, một ngày nào đó con có thể tự mình bước ra!"
"Dạ."
- -
Vì sức khỏe nên ông nội Lăng có thói quen ngủ trưa.
Cho nên Lăng Vu Đề đánh cờ với ông nội Lăng nửa tiếng rồi lại ở trong nhà tản bộ, ông nội Lăng mới đi ngủ trưa.
Bên ngoài tuyết rơi nhỏ hơn, sau khi Lăng Vu Đề nói với cha mẹ Lăng là mình muốn đi ra ngoài đi dạo thì cô trực tiếp ra khỏi nhà tổ Lăng gia.
Do bên này hầu như đều là nhà tổ thế gia trăm năm, bây giờ người ở nhà tổ gần như đều là người đã có tuổi, cho nên hoàn cảnh xung quanh được mấy thế gia này xây dựng rất tốt, có nơi tập thái cực, cũng có nơi tập thể dục, gần như hoa viên trong các khu dân cư.
Tuyết rơi một đêm cộng thêm nửa ngày, ven đường đã sớm tích đầy một mảng tuyết trắng.
Có người chuyên đúng giờ quét dọn đường đi nên không có đọng tuyết.
Lăng Vu Đề nhàn nhã đi dọc theo lối đi bộ lát đá phiến xanh, cũng không biết những bông tuyết nhỏ đã ngừng rơi từ lúc nào rồi.
Bởi vì có một chân không phải là của mình, cho nên cho dù cố gắng luyện tập để nó đi đường không bị khập khiểng nữa, nhưng mà đi lâu, cô vẫn sẽ mệt.
Được rồi, thực ra Lăng Vu Đề ra đây không phải là muốn tản bộ!
Cô là muốn thử vận may, xem thử Thẩm Thanh Ngọc có ở đây không.
Lấy di động ra bấm mở danh bạ, sau khi tìm được số điện thoại của Thẩm Thanh Ngọc, cô do dự ấn hay là không ấn...
Ngón cái dừng ở phím gọi rất lâu nhưng không có ấn xuống.
Thở dài một hơi, cô cũng không biết gọi điện thoại qua đó rồi nói cái gì nữa.
Nói: "Tôi đang ở nhà tổ, cũng chính là kế bên nhà tổ của anh! Anh có ở nhà tổ không?"
Cảm thấy câu nói này rất ngu ngốc...
Bỏ đi, vẫn không gọi vậy!
Gõ gõ vào cái chân hơi tê nhức, Lăng Vu Đề quay đầu lại nhìn hướng mình vừa đi qua.
Lúc này mới chú ý thấy, vó vẻ bản thân đi được khá xa rồi!
Phờ phạc uể oải cúi đầu, chuẩn bị quay người đi về...
"Tiểu Vu?" Giọng nam dùng ngữ điệu không xác định gọi một tiếng.
Lăng Vu Đề theo giọng nói quay đầu lại, vui vẻ nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc đang ngạc nhiên.
Cuối cùng thì hôm nay Thẩm Thanh Ngọc không có mặc màu hồng hay là màu đỏ nữa!
Anh mặc một cái áo khoác gió dài màu xám nhạt, cổ quấn khăn quàng màu tối sọc vuông, chân dài mặc quần dài màu đen.
Anh cách Lăng Vu Đề không xa, thoạt nhìn giống như mới từ căn nhà cổ bên cạnh Lăng Vu Đề đi ra.
Kiềm chế cảm xúc mong muốn của mình, Lăng Vu Đề mím môi: "Anh..."
Câu sau vẫn còn chưa kịp nói, Thẩm Thanh Ngọc đã mặt mày vui mừng bước nhanh đến trước mặt cô.
Lúc trước là ngồi, Thẩm Thanh Ngọc đứng, căn bản hai người không có cách nào so sánh.
Trong game thì sao nhỉ, Lăng Vu Đề thấp hơn Thẩm Thanh Ngọc nửa cái đầu.
Bây giờ cuối cùng hai người thật sự đứng cùng nhau rồi, chiều cao của Thẩm Thanh Ngọc là một mét tám mươi tám, Lăng Vu Đề là một mét sáu mươi tám.
Hai người cách nhau hai mươi centimet, Lăng Vu Đề vừa bằng đến vai Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn Lăng Vu Đề, tươi cười: "Tiểu Vu, sao cô có thể, đứng lên vậy? Còn nữa, sao cô ở đây?"
Thật sự có thể gặp được Thẩm Thanh Ngọc, Lăng Vu Đề rất vui vẻ!
"Chân giả, nhà tổ." Lăng Vu Đề nâng chân trái của mình lên rồi nói.
Thẩm Thanh Ngọc hiểu được ý của Lăng Vu Đề ngay.
"Tôi cho rằng tiểu Vu..." Chân của cô không thể đứng lên được chứ!
Thực ra ban nãy anh nhìn thấy Lăng Vu Đề lâu rồi, chỉ là Lăng Vu Đề mãi không có chú ý đến anh.
Nếu không phải Lăng Vu Đề quay người muốn đi, Thẩm Thanh Ngọc cũng sẽ không thử gọi cô.
"Thì ra nhà tổ của cô cũng ở chỗ này à! Lăng... Thì ra cô là người của Lăng gia! Thẩm gia chúng tôi với Lăng gia cũng xem là bạn lâu năm đó!"
Lăng Vu Đề gật đầu, không có lên tiếng.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không có để ý đến sự lạnh nhạt của cô, anh duỗi tay kéo tay của Lăng Vu Đề: "Đi, tôi đưa cô đi gặp ông bà tôi!"
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc kéo Lăng Vu Đề chậm rãi đi về nhà tổ Thẩm gia.
"Tiểu Vu, nếu cô có thể đứng lên, vì sao lúc trước ở buổi gặp mặt người chơi phải ngồi xe lăn vậy?"
Tất nhiên là do lúc đó mới đến đó! Căn bản là cô không có cách nào thích nghi với việc sử dụng chân giả để đi lại cho nên mới ngồi xe lăn.
"Không luyện tập."
"À, hóa ra là như vậy..."
Nhà tổ Thẩm gia rất lớn, diện tích sàn hẳn là hơn nhà tổ Lăng gia một chút.
Nói về phương diện kiến trúc, thoạt nhìn càng xa hoa hơn.
Sức khỏe của ông nội Thẩm và bà nội Thẩm rất tốt, thực ra họ không ở trong nhà thường xuyên, mà là đi du lịch khắp thế giới.
Cũng là khi biết Thẩm Thanh Ngọc chuyển trường về nước nên hai người già mới quay về.
Người còn chưa đi vào phòng khách, Thẩm Thanh Ngọc đã lên tiếng hô: "Ông bà nội, con đưa bạn về nhà thăm hai người!" May mà giọng nói đó không khó nghe!
Trong phòng khách có tiếng bà nội Thẩm: "Con mới ra ngoài có mấy phút thì đã đưa bạn về rồi?" Trong giọng điệu của bà nội Thẩm rõ ràng không tin tưởng.
Lúc nhìn thấy trong tay Thẩm Thanh Ngọc kéo theo Lăng Vu Đề, mắt bà nội Thẩm sáng lên, ông nội Thẩm đeo kính lão đọc báo cũng nhìn chằm chằm Lăng Vu Đề.
"Cô gái này là?" Bà nội Thẩm nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng.
"Đây là bạn con, tên Lăng Vu Đề, ông bà gọi cô ấy là tiểu Vu thì được rồi!" Thẩm Thanh Ngọc cũng nhếch môi cười.
Lúc này Lăng Vu Đề mới để ý, nụ cười của bà nội và cháu trai quả thực rất giống nhau!
"À~ bạn tiểu Vu!"
"Chào ông nội Thẩm, chào bà nội Thẩm!" Lăng Vu Đề cười khẽ, lên tiếng chào hỏi.
Ông nội Thẩm vừa nhìn đã biết là một người ít nói nhưng lại là người dễ gần, ông vẫn luôn mỉm cười, lúc Lăng Vu Đề chào hỏi ông cũng gật đầu đáp lại.
Mà bà nội Thẩm là một... lão ngoan đồng!
"Tiểu Vu à~ Con và tiểu Ngọc nhi nhà chúng ta ngoại trừ là bạn ra, còn có quan hệ bí mật gì không vậy?"
Khụ...
"Bà nội~ bà đang nói cái gì thế! Con với tiểu Vu là bạn bè, bạn bè! Còn nữa, đừng có gọi con là tiểu Ngọc nhi nữa!" Thẩm Thanh Ngọc lo Lăng Vu Đề sẽ ngượng ngùng, vội vàng ngắt lời bà nội mình.
"Con đó, gấp gáp cái gì! Bà nội chỉ tùy tiện hỏi thôi! Lúc đầu bà chỉ tùy tiện hỏi, nhưng mà nhìn biểu hiện của con như vậy~ Bà cảm thấy bà cần phải nghi ngờ tiểu Vu chính là bạn gái bí mật mà con giấu sau lưng ông bà!"
Ông nội Thẩm gật đầu đồng ý...
"Bà..."
"Ôi dào đừng mắc cỡ! Đã hai mươi tuổi đầu rồi, yêu đương rất bình thường! Ông bà nội cũng không nói gì con, không cần che giấu!"
Ông nội Thẩm gật đầu tán thành...
"Con thật..."
"Bà nội biết chắc chắn là con không cố ý gạt ông bà nội, không sao không sao hết! Ông bà rất vừa ý cô bé tiểu Vu này! Cho nên sau này không cần gạt ông bà nữa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...