Edit: Aya Shinta
"Được rồi được rồi, đừng khóc. Không có gì ghê gớm cả! Cóc ba chân khó tìm nhưng nam nhân hai chân còn không tìm được sao!? Gào khóc vì một nam nhân không biết quý trọng mình không đáng!"
Lăng Vu Đề động viên hồi lâu, Mạnh Hân Đồng mới ngừng nước mắt, nàng nức nở, tùy ý để Lăng Vu Đề đội mũ cho mình, sau đó dắt nàng về Văn Tâm trai.
Lăng Vu Đề vừa dắt Mạnh Hân Đồng đi vừa nghe nàng nói đứt quãng: "A Dã nói huynh ấy không thích ta, nói ta với huynh ấy không thích hợp..."
Không thích hợp cái beep! Một nam chủ và một nữ chủ sao có khả năng không thích hợp!?
"Khi ta bỏ mũ xuống, a Dã sợ tới nỗi lập tức lùi ra sau thật xa, giống như trên người ta có thứ gì không sạch sẽ vậy!"
"Vu Đề, tỷ nói xem đến cùng thì a Dã thực sự không thích ta, hay là bởi vì dáng vẻ bây giờ của ta mà chê bai ta?"
Thấy Mạnh Hân Đồng đau lòng như thế, Lăng Vu Đề do dự một chút nhưng vẫn là quyết định để Mạnh Hân Đồng tự mình phán đoán: "Chính cô cho là thế nào? Hân Đồng, hãy dùng đôi mắt để xem, dùng trái tim để cảm nhận."
Đối với Cố Thiên Hạo vẫn tỉ mỉ chu đáo chăm sóc Mạnh Hân Đồng suốt một tháng nay, Lăng Vu Đề tỏ vẻ bản thân cô chỉ có thể giúp đến đây thôi!
Mạnh Hân Đồng không nói gì thêm, vẫn yên tĩnh đi.
Lăng Vu Đề không biết lòng nàng ấy loạn đến thế nào, dẫu sao cuối cùng nên lựa chọn thế nào thì vẫn phải xem chính bản thân Mạnh Hân Đồng. Chung quy đó là cuộc đời của chính nàng ấy!
Mới vừa vào Văn Tâm trai, Cố Thiên Hạo vẫn đang chờ Mạnh Hân Đồng ở lầu một lập tức lên đón.
"Hân Đồng, thế nào?"
Mạnh Hân Đồng liếc mắt nhìn hắn, nàng chỉ lắc đầu một cái không nói lời nào, sau đó đi qua bên người Cố Thiên Hạo rồi đi thẳng lên lầu.
Cố Thiên Hạo đi sát phía sau, theo nàng vào trong phòng.
"Hân Đồng..."
Mạnh Hân Đồng lấy mũ che xuống rồi xoay người nhìn Cố Thiên Hạo.
Vết tích đan xen trên mặt nàng xác thực rất xấu xí, nhưng Cố Thiên Hạo giống như hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ chú ý đến viền mắt sưng đỏ của nàng.
Hắn đưa tay nâng mặt Mạnh Hân Đồng, trong mắt mang theo đau lòng sốt sắng: "Sao lại khóc vậy? Là tên khốn Lãnh Dã kia bắt nạt nàng sao?"
Mạnh Hân Đồng lắc đầu, giương mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Thiên Hạo.
Sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của Cố Thiên Hạo trong suốt một tháng qua, cho dù Mạnh Hân Đồng có ngu ngốc đến mấy thì dưới sự nhắc nhở thường xuyên của Lăng Vu Đề, nàng cũng biết Cố Thiên Hạo thích nàng!
"Thiên Hạo, có phải huynh thích ta không?" Nàng hỏi.
Cố Thiên Hạo không ngờ Mạnh Hân Đồng lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, trái tim hắn bắt đầu nhảy lên không theo quy luật, dường như trong lòng có âm thanh đang nói rằng "Mau nói cho nàng ấy biết! Mau nói cho nàng biết!"
Và thế là hắn gật đầu: "Ta yêu nàng!"
Yêu?! Mạnh Hân Đồng trợn mắt lên: "Tại sao? Bây giờ ta xấu như thế này!" Nàng biết Lăng Vu Đề còn chưa nói cho Cố Thiên Hạo biết rằng nàng có thể khôi phục như lúc trước: "Sau này ta cũng sẽ xấu như vậy đấy!"
Cố Thiên Hạo mỉm cười lắc đầu, thâm tình nhìn Mạnh Hân Đồng: "Dù khuôn mặt này ở hiện tại hay tương lai xấu đến thế nào, dưới cái nhìn của ta, đều là đẹp nhất!"
Ánh mắt Mạnh Hân Đồng lấp lánh, hóa ra Lăng Vu Đề không có lừa nàng! Người thực sự quan tâm yêu thương nàng sẽ không ghét bỏ nàng vì dung mạo nàng xấu xí!
"Cảm ơn huynh Thiên Hạo, cảm ơn huynh!"
"Ngốc, không cần nói cảm ơn với ta!"
"Ta... ta sẽ thử thích huynh!"
"Được!"
——
Ngoài cửa phòng, Lăng Vu Đề giương cằm lên nhìn Mạnh Phất Sinh: "Thế nào? Bà mối ta đây cũng không tệ lắm phải không?"
Mạnh Phất Sinh khẽ nhếch khóe miệng, trong ánh mắt nhìn Lăng Vu Đề chứa đựng sự cưng chiều yêu thương: "Phải phải, nàng làm rất tốt!"
Nói xong, hắn duỗi tay một cái, ôm Lăng Vu Đề vào lòng.
Không biết tại sao, việc Mạnh Phất Sinh thích nhất giờ đây chính là lúc nhàn rỗi ôm cô vào lòng.
Hắn không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng là người không nhiều lời. Bình thường đều là Lăng Vu Đề nói chuyện, sau đó hắn lẳng lặng nghe.
Mạnh Phất Sinh rất hài lòng về phương thức ở chung như bây giờ, có cảm giác muốn tiếp tục như vậy cả đời!
"Tiểu Vu, chúng ta thành thân đi!"
Lăng Vu Đề đang rúc vào lồng ngực Mạnh Phất Sinh suýt ngủ mất thì nghe thấy lời cầu hôn bất ngờ này, không phản ứng kịp.
Cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Phất Sinh sững sờ, chớp mắt, không có trả lời là đồng ý hay là không.
Mạnh Phất Sinh không chờ được câu trả lời của cô, mày kiếm giương lên: "Sao vậy? Nàng không đồng ý?"
"Ta..."
"Nàng không đồng ý cũng không được! Bây giờ sư muội đã không sao rồi, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về núi Dịch Dương tìm sư phụ sư mẫu chủ trì hôn lễ!"
Lăng Vu Đề:... Nam nhân đều bá đạo như thế này sao?
Hạ Luân: Đương nhiên là máu bá đạo trong xương cốt của hội trưởng đại nhân chúng ta vẫn tồn tại ~~
Mạnh Phất Sinh nói ngày mai khởi hành thì chính là ngày mai, ngay ngày hôm sau, Mạnh Phất Sinh lập tức đưa Lăng Vu Đề, Mạnh Hân Đồng muốn tham gia hôn lễ và Cố Thiên Hạo cùng đi tới núi Dịch Dương.
Lần trở này họ mang không ít đồ, bởi vì phải làm hôn lễ nên những thứ không có trên núi đương nhiên phải cần chuẩn bị kỹ càng!
Bởi vậy chuyến đi này họ dẫn ba chiếc xe ngựa theo, Mạnh Phất Sinh và Cố Thiên Hạo cưỡi ngựa, Lăng Vu Đề và Mạnh Hân Đồng một chiếc xe ngựa, hai chiếc xe ngựa khác đều là hành lí mang theo lên đường!
Sắp tới lễ thành hôn, người hưng phấn nhất không phải là Mạnh Phất Sinh và Lăng Vu Đề, mà là Mạnh Hân Đồng!
Khi biết được Mạnh Phất Sinh và Lăng Vu Đề sắp thành hôn, Mạnh Hân Đồng lập tức mở miệng gọi Lăng Vu Đề là Tứ tẩu, còn gọi Tứ tẩu càng thêm thuận miệng!
Đường về núi Dịch Dương không có dây dưa, nửa tháng sau đã đến chân núi Dịch Dương.
Mà ba vị sư huynh được Mạnh Phất Sinh thông báo trở về cũng đã chờ ở dưới chân núi từ sớm.
Cố Thiên Hạo cũng không phải thương nhân bình thường, dưới trướng có không ít cao thủ. Cao thủ trở thành người vận chuyển đồ đạc đến ngoài trúc trận trên đỉnh núi, sau đó sẽ do năm đại nam nhân xách đồ vào.
Trước khi lên đường, Mạnh Phất Sinh không chỉ thông báo cho ba vị sư huynh, còn báo cho cả Mạnh thiên sư cùng Mạnh sư mẫu ở núi Dịch Dương.
Mạnh thiên sư đặc biệt chọn một ngày lành tháng tốt, cũng chính là ngày thứ năm sau khi trở về núi Dịch Dương.
Một đám người bận bịu chuẩn bị, chuẩn tân nương Lăng Vu Đề đây lại bị yêu cầu không cho phép động tay vào việc gì hết!
Đối với việc này, Lăng Vu Đề cũng chỉ đành mừng rỡ thanh nhàn!
Năm ngày nhanh chóng đến, hôn lễ chỉ có mấy người tham gia. Lăng Vu Đề từng tới nhiều thế giới, từng tổ chức vài cái hôn lễ, hôn lễ này có thể nói là hôn lễ đơn giản yên tĩnh nhất cho tới nay!
Sau khi ba vị sư huynh thêm Mạnh Hân Đồng cùng với Cố Thiên Hạo vất vả lắm mới nháo động phòng xong, cuối cùng Lăng Vu Đề và Mạnh Phất Sinh cũng có không gian của riêng hai người.
Mạnh Phất Sinh vừa đóng cửa phòng, nhìn Lăng Vu Đề đội khăn voan ngồi ở trên giường che kín khăn voan Lăng Vu Đề, vậy mà trong lòng lại có chút căng thẳng! Đúng, căng thẳng!
Ngay cả lúc trước khi mở lời cầu hôn với Lăng Vu Đề hắn cũng không có căng thẳng, vào lúc này người trước mắt đã trở thành thê tử của hắn, vậy mà hắn lại cảm thấy căng thẳng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...