Edit: Aya Shinta
Mạnh thiên sư gật đầu, đưa tay vuốt chòm râu bạc của mình: "Đúng thế, con bị oán khí của ác quỷ xâm nhập, tuy được chữa thương kịp lúc nhưng không có bức oán khí ra nên mới dẫn đến việc con hôn mê lâu như vậy!"
Mạnh Phất Sinh cúi thấp đầu không nói gì, Mạnh thiên sư còn nói tiếp: "Con nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, ta bảo sư mẫu nấu cháo cho con." Nói xong, ông đẩy xe lăn đi ——
Thời điểm Lăng Vu Đề tỉnh lại là ban ngày, cô vươn người vặn eo, vẻ mặt thư thái, thoải mái than thở một tiếng: "Cảm giác được ngủ một giấc ngon lành chính là vô cùng thoải mái!"
Giấc ngủ vừa rồi thực sự rất thoải mái, ngủ một giác đến hừng đông, cô cảm thấy thân thể mình hoàn toàn khôi phục rồi!
Cô rời giường, hơi chỉnh lý quần áo tóc tai rồi mới ra khỏi phòng.
Vừa bay ra cửa phòng, cô suýt đụng phải một người.
Hai người cùng lui về phía sau một bước, Lăng Vu Đề nhìn người kia một chút, sau đó vui mừng xông tới ôm người kia: "Trời ơi ~ cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi ~~ "
Mạnh Phất Sinh không có đẩy Lăng Vu Đề ra, tùy ý để cho cô ôm, sau đó hắn cũng nói một câu: "Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi."
Nghe được Mạnh Phất Sinh nói vậy, Lăng Vu Đề hơi ngẩn người: "Cái gì mà cuối cùng ta cũng tỉnh rồi? Không phải ta chỉ ngủ một giấc thôi sao?"
"Đúng vậy, nàng ngủ một giấc. Một giấc này chính là ba tháng." Mạnh Phất Sinh nhẹ nhàng nói một câu.
Lăng Vu Đề kinh ngạc trợn mắt, lúc này mới để ý đến tuyết đang bay ở bên ngoài, mà Mạnh Phất Sinh còn mặc áo bông cùng áo choàng ngoài.
Hóa ra mùa hè đã qua từ lâu, mùa đông được được một khoảng thời gian rồi sao?
"Sao ta ngủ lâu như vậy?"
Lăng Vu Đề nghi hoặc vô cùng, không phải là chỉ hơn một tháng không ngủ ngon giấc sao?! Cũng không đến nỗi phải dùng gấp đôi thời gian để bù lại chứ?!
Mạnh Phất Sinh cũng muốn hỏi câu này lắm!
Trong lúc Lăng Vu Đề ngủ, hầu như hắn đã đọc hết sách trong Tàng Thư các, nhưng không có quyển nào, thậm chí là không có câu nào có nội dung nhắc tới thân phận của Lăng Vu Đề!
Cho nên Mạnh Phất Sinh cũng chỉ lo lắng suông khi Lăng Vu Đề ngủ không tỉnh dậy dù có gọi thế nào!
"Ngủ lâu như vậy, đói bụng không?" Mạnh Phất Sinh hỏi cô.
Không nhắc tới còn đỡ vì căn bản là Lăng Vu Đề không cảm thấy đói bụng! Nhưng Mạnh Phất Sinh vừa cường điệu rằng cô ngủ lâu vậy mà chưa ăn uống gì, theo bản năng thì cô lập tức cảm thấy mình đói bụng! Vô cùng đói bụng!
Cô gật đầu như gà mổ thóc, còn nuốt nước miếng.
Ý cười trong mắt Mạnh Phất Sinh sâu sắc thêm, nhìn xiêm y mỏng tang trên người Lăng Vu Đề: "Nàng lạnh không?"
Lăng Vu Đề lắc đầu một cái, trừ phi cô đồng ý cảm nhận thì căn bản cô không cảm thấy được cái lạnh (ngoại trừ âm phong).
"Vậy thì đi thôi, lúc này vừa vặn là giờ ăn trưa."
Bởi vì thực sự quá muốn ăn nên Lăng Vu Đề không có nhận ra rằng thái độ của Mạnh Phất Sinh đối với cô đã có sự thay đổi vô cùng lớn!
Thời điểm Lăng Vu Đề nhận ra là ở trên bàn ăn, Mạnh Phất Sinh còn tự mình gắp đồ ăn cho cô!
Ấn tượng của cô về thái độ của Mạnh Phất Sinh đối với mình chỉ dừng lại ở mức không lạnh không nhạt, Mạnh Phất Sinh chu đáo thế này, cô còn hơi thấy được thương mà sợ...
"Sao vậy? Trên mặt ta có thứ gì à?" Thấy Lăng Vu Đề luôn nhìn mình chằm chằm, Mạnh Phất Sinh đưa tay sờ mặt mình.
"Hả? Không có gì!" Lăng Vu Đề lắc đầu, ánh mắt hơi lóe lên một cái.
"Vậy còn không ăn cơm."
"Ừm, vậy thì ăn! Ăn ngay đây!"
Lăng Vu Đề vừa cúi đầu ăn cơm, vừa tra xét độ hảo cảm trong thời gian cô ngủ say.
"Phụt, khụ khụ khụ —— "
"Sao vậy?! Nghẹn à?! Sao không ăn từ từ thôi!?" Mạnh Phất Sinh ngoài miệng trách cứ Lăng Vu Đề nhưng lại vội vã đưa một chén nước đun sôi để nguội cho cô.
Sau khi uống một hớp, Lăng Vu Đề khoan khoái hơn.
Lúc nhìn Mạnh Phất Sinh lần nữa, tâm trạng Lăng Vu Đề có chút phức tạp.
Vừa rồi sở dĩ cô mất khống chế như vậy hoàn toàn là bởi độ hảo cảm của Mạnh Phất Sinh đối với cô thực sự khiến cô không dám tin tưởng!
Rõ ràng trước khi ngủ mới sáu mươi mấy điểm, sau khi tỉnh ngủ lại đến chín mươi điểm!
Là hạnh phúc tới quá đột nhiên? Hay sự thực là bây giờ cô đang nằm mơ?
Mãi đến khi ăn cơm trưa xong, Lăng Vu Đề vẫn còn mơ hồ.
Cô ngồi ở bậc cửa trước phòng mình đờ người ra, vẻ mặt vô cùng ngốc nghếch.
"Sao vậy? Không lẽ còn chưa tỉnh ngủ sao?" Mạnh Phất Sinh hỏi.
Lăng Vu Đề ngẩng đầu nhìn Mạnh Phất Sinh, sau đó giơ tay ——
"A —— nàng nhéo ta làm cái gì?" Mạnh Phất Sinh xoa cánh tay, khẽ nhíu mày.
"Đau không?" Lăng Vu Đề tò mò hỏi.
Hiếm khi Mạnh Phất Sinh học dáng vẻ của Lăng Vu Đề, trừng cô một cái: "Đương nhiên!"
Vậy là không phải cô đang nằm mơ?!
Cho nên độ hảo cảm thực sự tới chín mươi điểm à!?
Thế nên bây giờ Mạnh Phất Sinh thích cô rồi sao?!
Lăng Vu Đề nhăn nhó một hồi rồi lấy dũng khí mở miệng: "Phất Sinh..."
"Hả?"
"Ta thích huynh!"
"... À."
À? À thì đã xong rồi?
Lăng Vu Đề không nói gì, chờ câu tiếp theo của Mạnh Phất Sinh.
Nhưng đợi nửa ngày, cô cũng không thấy Mạnh Phất Sinh nói tiếp nữa.
"Huynh có ý gì?" Lăng Vu Đề mất kiên nhẫn hỏi hắn, rõ ràng đã được chín mươi điểm hảo cảm, nếu bày tỏ thì chắc chắn có thể thành công mà!
"Có ý gì là sao?" Mạnh Phất Sinh nháy mắt, trên gương mặt tràn ngập chính khí lại chợt lóe lên ý cười khi người ta đang chơi trò đùa dai.
"Ta đã nói ta thích huynh, huynh chỉ à một tiếng là có ý gì?" Lăng Vu Đề bĩu môi, để không cần ngẩng mặt lên nhìn Mạnh Phất Sinh nên cô cố ý bay lên, đối diện với hắn.
Mạnh Phất Sinh dừng một chút, mắt nhìn thẳng vào cô: "Ta nhớ là trong lúc ta mê man, có người từng nói mấy lời. Trong đó có một câu là: Mạnh Phất Sinh, chờ huynh tỉnh lại, huynh lấy thân báo đáp ta đi!"
Lăng Vu Đề hồi tưởng một hồi, có vẻ cô đã nói câu này khi suýt ngã chổng vó lúc vượt trúc trận. Mạnh Phất Sinh nhớ rất chuẩn xác, không sót một chữ!
Gò má cô đột nhiên đỏ bừng, mắt cô sáng lấp lánh mà nhìn Mạnh Phất Sinh: "Cho nên ý của huynh là huynh muốn lấy thân báo đáp sao?"
"Không, ta chờ một ngày nàng nhặt xác cho ta."
"Được!" Lăng Vu Đề đặc biệt thoải mái gật đầu.
Chờ một ngày để nhặt xác cho hắn thì không phải là sẽ dùng cả đời hay sao?! Mặc kệ có phải hay không, cô cũng cho rằng như thế rồi!
Lăng Vu Đề tỉnh lại vào đúng dịp tết, Lăng Vu Đề cũng gặp được ba đồ đệ khác của Mạnh thiên sư về núi ăn tết!
Mạnh Hân Đồng chưa trở về, chỉ truyền tin về nói rằng nàng ấy muốn ở lại phủ Ngự Kiếm sơn trang ăn tết!
Điều này khiến Mạnh sư mẫu cảm thán rằng con gái lớn không giữ được!
Mấy ngày nay Lăng Vu Đề phụ việc tíu tít, ba vị sư huynh mang không ít đồ tết về, tuy chỉ có mấy người ăn tết nhưng ắt hẳn không thể thiếu bầu không khí tết được!
Nhà trúc xanh treo đèn lồng đỏ, câu đối là do Mạnh thiên sư tự tay viết!
"Nào đến đây ~ ăn bữa cơm đoàn viên đi ~ ăn bữa cơm đoàn viên thì chính là quây quần sum vầy ~ "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...