Edit: Aya Shinta
Đương nhiên kết quả là ngoại trừ gió đêm khoan khoái nhẹ nhàng cùng bầu trời đầy sao gần hai tháng chưa xuất hiện thì không có âm phong lạnh thấu xương nữa!
Việc này khiến mọi người trái tim đang treo lơ lửng của mọi người lập tức hạ xuống, có loại cảm giác vừa trở về từ cõi chết!
Vinh vương phủ trước đó vốn âm u lập tức đèn đuốc sáng choang, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hạ nhân trực ca tối đi lại trên hành lang.
Sau khi kiếm được thuốc, Lăng Vu Đề lại vội vàng tới nhà bếp sắc thuốc.
Cũng may bây giờ đã xem như là một ngày mới nên Lăng Vu Đề lại có ba tiếng thực thể hóa, cũng không đến nỗi doạ sợ mấy hạ nhân kia.
Cô không muốn gây ra vài chuyện hỗn loạn không đáng có đâu!
Sắc thuốc xong, Lăng Vu Đề lại bưng thuốc trở về phòng cho khách.
Chậm trễ mấy tiếng, thân thể Mạnh Phất Sinh càng yếu đi rồi! Cũng may vừa nãy cô tìm thấy một viên thuốc trong phòng thuốc, cô ngửi thử thì thấy viên thuốc đó có tác dụng hộ tâm mạch.
Cho nên cô bất chấp viên thuốc này có quý giá hay không, vội vàng cho Mạnh Phất Sinh uống.
"Phất Sinh, huynh có thể nghe được lời ta nói không? Uống thuốc!" Nửa ôm Mạnh Phất Sinh, sau đó một tay ôm đầu hắn, một tay bưng chén thuốc đã nguội bớt rót vào miệng hắn.
Có lẽ Mạnh Phất Sinh có thể nghe thấy tiếng Lăng Vu Đề nói chuyện nên khi nước thuốc vào trong miệng hắn, hắn nuốt xuống toàn bộ không chừa giọt nào.
Uống thuốc xong thì Lăng Vu Đề yên tâm rồi.
Cô giơ tay lau mồ hôi trên trán mình một cái, sau đó bò lên giường nằm nghiêng ở một bên.
"Mệt quá ~ Mạnh Phất Sinh, ta không có muốn ăn đậu hũ của huynh đâu, chỉ là để tiện cho việc chăm sóc huynh thôi đấy!"
Sau khi giải thích một câu, Lăng Vu Đề kéo nửa tấm chăn đang đắp trên người Mạnh Phất Sinh trùm lên người mình chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ.
Trong bóng tối, lông mi Mạnh Phất Sinh động đậy một lúc lâu rồi mới ngừng lại ——
Đây là đâu!? Tại sao hắn lại ở đây?!
Mạnh Phất Sinh nhìn qua cảnh vật xa lạ ở bốn phía, à không, thực ra cũng có thể nói rằng căn bản không có cảnh vật nào.
Toàn bộ trời đất đều là màu đen, không nhìn thấy trước sau.
"Có ai không?" Hắn hô một tiếng.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng đáp lại từ bốn phương tám hướng truyền về: "Có ai không?" Được rồi, cái này cũng không tính là tiếng đáp lại, hẳn là tiếng vọng mới đúng.
Sau khi hoảng loạn trong nháy mắt thì Mạnh Phất Sinh bắt đầu bình tĩnh lại.
Hắn bắt đầu hồi tưởng lại xem hắn đang làm gì trước khi đi tới nơi kỳ quái này, nhưng hắn vắt hết óc cũng nhớ không nổi tất cả ký ức trước đó của bản thân ——
Nhìn Mạnh Phất Sinh hai mắt nhắm nghiền, yên tĩnh nằm ở trên giường, Lăng Vu Đề luôn tự tin với y thuật của mình có lần đầu không còn tự tin nổi nữa.
Một tháng, ròng rã một tháng!
Lăng Vu Đề chẩn mạch cho hắn, mạch tượng hoàn toàn bình thường!
Nội thương gì đấy, Lăng Vu Đề có thể chữa cũng đã chữa rồi, nhưng hắn không tỉnh lại! Có gọi thế nào cũng không gọi hắn tỉnh dậy được!
"Mạnh Phất Sinh, huynh sẽ không tính ngủ đến khi hoang địa lão đấy chứ? Mạnh Hân Đồng, sư muội của huynh huynh có còn quan tâm nữa không?! Nàng ấy bị Lãnh Dã bắt nạt, huynh có biết hay không?! Nàng ấy bị người Lãnh Dã thích bắt nạt, huynh có biết hay không?!"
Nói xong, Lăng Vu Đề tỏ vẻ nghiêm túc nhìn khuôn mặt của Mạnh Phất Sinh thật kỹ, hi vọng rằng dù cho cơ mặt hắn chỉ hơi giật một chút thì cũng tốt rồi!
Đáng tiếc rằng kết quả đã khiến Lăng Vu Đề thất vọng rồi!
Một tháng qua, Lăng Vu Đề cũng có nhờ Kỳ Tuấn hỗ trợ tìm kiếm tin tức liên quan đến Mạnh Hân Đồng.
Chỉ là khoảng cách giữa Kinh thành cùng Ngự Kiếm sơn trang hơi xa, Lăng Vu Đề cũng đã biết bây giờ việc Mạnh Hân Đồng theo đuổi Lãnh Dã và cả việc Lãnh Dã không có tiếp nhận Mạnh Hân Đồng đã loan truyền đến mức sôi sùng sục! Điều này cũng làm cho Mạnh Hân Đồng hoàn toàn trở thành một trò cười!
Có điều xem ra thì trước mắt cũng gần giống như kịch tình, ngoại trừ việc Mạnh Hân Đồng theo đuổi Lãnh Dã sớm hơn.
Cho tới việc tình tiết khác có thay đổi hay không thì Lăng Vu Đề lại không biết, đặc biệt là việc liên quan với Mạnh Phất Sinh!
Đã nhắc tới Mạnh Hân Đồng hắn quan tâm nhất mà hắn cũng không phản ứng, đừng nói là sẽ thật sự trở thành người thực vật luôn đấy chứ?!
Cô hơi mất mát tựa đầu lên cạnh giường, phờ phạc lầm bầm lầu bầu: "Huynh không tỉnh lại, sao ta tăng độ hảo cảm đây?! Chẳng lẽ muốn ta dùng phần thưởng khởi động lần nữa sao?!"
Đúng rồi! Khởi động một lần nữa?!
Lăng Vu Đề sáng mắt lên, nghĩ rằng phần thưởng kia để đó lâu rồi còn chưa dùng, đừng để uổng chứ đúng không?!
Bởi vì thực sự cảm thấy Mạnh Phất Sinh không có khả năng tỉnh lại nên Lăng Vu Đề đã quyết định dùng "Khởi động một lần nữa".
Ngay lúc Lăng Vu Đề chuẩn bị dùng thì tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Bên ngoài có tiếng Kỳ Tuấn truyền vào, nghĩ rằng nói một vài câu cũng không tốn thời gian mấy nên Lăng Vu Đề thực thể hóa rồi đi mở cửa phòng.
Kỳ Tuấn đứng ở cửa liếc mắt nhìn vào trong, ân cần hỏi han: "Lăng tiên nữ, Phất Sinh vẫn chưa có tỉnh lại sao?"
"Ừm, không có tỉnh lại." Lăng Vu Đề gật đầu, mất mát trả lời.
"Vậy thì không bằng đưa Phất Sinh về núi Dịch Dương để Mạnh thiên sư tự mình xem thử?" Kỳ Tuấn đề nghị.
Y cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng Lăng Vu Đề không phải thuận tai nghe!
Cô mới ngỡ ra rằng Mạnh Phất Sinh bị thương là do oán khí của ác quỷ tạo thành mà lại bị cô xem là nội thương để chữa!
"Ngươi nói đúng! Kỳ Tuấn, bây giờ ngươi nhờ Vinh vương gia sắp xếp xe ngựa, ta muốn về núi Dịch Dương!"
"Được, ta đi ngay!"
————
Sau mười ngày gấp rút lên đường rốt cuộc cũng đến dưới chân núi Dịch Dương.
Lăng Vu Đề vốn muốn cho phu xe cõng Mạnh Phất Sinh lên núi, nhưng phu xe kia vừa trông thấy độ cao của núi Dịch Dương thì đã sợ đến nỗi chỉ kém nước quỳ xuống đất gọi Lăng Vu Đề là mẹ!
Lăng Vu Đề không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi, để phu xe rời đi.
Nhìn Mạnh Phất Sinh nằm trên cỏ, cô khẽ cắn răng, dứt khoát tự mình cõng hắn đi!
Thế là Lăng Vu Đề cõng Mạnh Phất Sinh cao mét chín bay lên trên núi.
Tuy không cần đi bằng hai chân, thế nhưng trên lưng cõng lấy một người bay lên núi cũng rất là mệt!
Một mình đi lên cần tới ba, bốn tiếng, từ sáng sớm cô bắt đầu lên núi, mãi cho đến khi mặt trời chỉ còn một tia nắng cuối cùng thì mới đến ngoài trúc trận.
Kìm nén một hơi không dám buông lơi, chỉ sợ mình mà buông một phát thì sẽ nằm bò xuống không dậy nổi! Bây giờ cô cõng Mạnh Phất Sinh nên chắc chắn không thể trực tiếp đi xuyên qua trúc trận như hồi xuống núi.
Trong đầu hồi tưởng lại quy luật vượt trận khi mình đi theo Mạnh Hân Đồng, từng vị trí nên đi ra sao? Sau đó theo ký ức nhấc chân đi vào trúc trận ——
Sau một tiếng, cuối cùng Lăng Vu Đề cũng dẫn Mạnh Phất Sinh vượt được trúc trận!
Đạp lên ánh trăng đi vào trúc viện, thời khắc khi nhìn thấy Mạnh thiên sư cùng Mạnh sư mẫu, Lăng Vu Đề không chịu đựng nổi nữa, cùng Mạnh Phất Sinh rơi xuống đất.
Lăng Vu Đề ngã trên mặt đất, thực thể bắt đầu dần trở nên trong suốt cho đến khi người không có quỷ nhãn là Mạnh sư mẫu đây không còn nhìn thấy bóng người của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...