Edit: Aya Shinta
Bị một ông chú quỷ mập gọi là tỷ tỷ! Không vui!
"Tỷ tỷ muội muội thúc! Dáng vẻ đại thúc của thúc mà gọi ta - một thiếu nữ mười sáu tuổi hoa là tỷ tỷ, thúc không thấy ngượng sao?!"
Quỷ mập xoa đầu mình, đáng thương vô cùng: "Nhìn cô tuy nhỏ tuổi, thế nhưng thời gian cô thành quỷ chắc chắn dài hơn ta ~ cho nên ta gọi cô là... Ừ thì thế đó!"
Lườm quỷ mập một cái, cô cúi đầu nhìn gà quay: "Đi thôi, đưa ta tới đàn Hàn Lâm."
"Đi đàn Hàn Lâm làm gì?" Quỷ mập không hiểu.
Lăng Vu Đề không nhịn được, lại vỗ đầu hắn một hồi: "Thúc thật sự quá ngốc, không trách ăn trứng luộc cũng có thể nghẹn chết!"
Nhìn thấy quỷ mập chu mỏ ra vẻ bi thương, Lăng Vu Đề dừng lại nhổ nước bọt, phất tay: "Được rồi được rồi! Dẫn ta tới đàn Hàn Lâm, bằng không sao thúc ăn được gà quay đây!"
Lăng Vu Đề vừa dứt lời, quỷ mập cũng không kịp nhớ đến chuyện ai thán mệnh khổ nữa, mắt híp sáng lấp lánh nhìn Lăng Vu Đề: "Bên này bên này, cô nhanh đi theo ta!"
Vừa nói, vừa gấp rút đi đằng trước dẫn đường.
Bay theo tầm nửa giờ thì đến đàn Hàn Lâm ở ngoại thành.
Thoạt nhìn thì đàn Hàn Lâm cũng như một gian miếu đổ nát, chỉ là bên trong rất âm u!
Nói là cúng cho cô hồn dã quỷ nhưng đồ cúng mỗi lần đều rất ít. Cô hồn dã quỷ nhiều như vậy, sao có thể bảo đảm rằng mỗi con quỷ đều có thể ăn được đồ cúng đây!
Cho nên đương nhiên là mấy con ma mới cùng với mấy con yếu ớt không ăn được gì!
Quỷ mập này không chỉ là ma mới, hơn nữa còn rất yếu! Không giành được đồ ăn cũng là chuyện bình thường!
Còn chưa tới đàn Hàn Lâm, họ cũng đã có thể nhìn thấy cô hồn dã quỷ du đãng khắp nơi, những con quỷ này hoặc là chết rồi nhưng không ai an táng, hoặc là âm thọ chưa hết nên không thể đầu thai.
Thực ra đều là kẻ đáng thương, thế nhưng Lăng Vu Đề không phải là người có lòng thông cảm tràn lan đại hải!
Sau khi đến gần đàn Hàn Lâm, Lăng Vu Đề cũng không cần quỷ mập dẫn đường, cô bay thẳng vào trong đàn Hàn Lâm.
Bên trong có rất nhiều quỷ, con nào nhát gan thì nhìn thấy Lăng Vu Đề liền né, con to gan một chút thì chờ ở một bên ngó nghía.
Trông thấy quỷ mập phía sau lưng Lăng Vu Đề, họ đều hơi kinh ngạc: "Này quỷ mập, sao ngươi còn dám tới!?"
Có một con quỷ thoạt nhìn khá là hung ác chặn đường quỷ mập, mà chúng nó đều nhìn thấy con gà nướng trong tay Lăng Vu Đề.
Nếu như chờ Lăng Vu Đề "ăn no" còn dư, chúng nó còn có thể ăn chút thịt vụn, nào còn đến phiên con quỷ mập này!
"Đúng thế đúng thế! Có phải chưa bị đánh đủ hay không?!" Mấy con quỷ phía sau hùa theo, còn có con đang cười nhạo.
Quỷ mập rụt cổ một cái, hiển nhiên là bị những con quỷ này bắt nạt quen rồi, ngay cả phản kháng cũng không biết.
Lăng Vu Đề ngừng lại, sau đó xoay người lạnh lùng nhìn: "Các ngươi muốn bắt nạt kẻ nhỏ yếu sức?" Hình dung quỷ mập cao một mét bảy, thể trọng tám trăm cân, một tòa "núi nhỏ" thành kẻ nhỏ yếu, cũng thật là...
Nghe Lăng Vu Đề nói thế, mấy con quỷ đều im bặt, có vài con khiếp đảm nhìn Lăng Vu Đề mặt mày lạnh lẽo.
Lăng Vu Đề mím môi, giương cằm với quỷ mập: "Còn không qua đây? Không đói bụng à?"
Quỷ mập gật đầu, sau đó vội vã bay qua núp phía sau Lăng Vu Đề... Nhưng thân hình của hắn làm gì có chỗ mà núp?
Khinh bỉ nhìn những con quỷ kia một chút, sau đó cô chỉ vào quỷ mập phía sau mà nói rằng: "Hắn được ta bảo kê, trước đây các ngươi bắt nạt hắn thì bỏ qua, sau này lại bắt nạt vậy coi như không được đâu đấy!"
Cô đặt gà quay ở trên đài cúng: "Ăn nhanh đi!"
Quỷ mập cười cảm kích, sau đó ghé mũi hút gà quay... Chỉ chốc lát sau, hắn thỏa mãn ngồi thẳng lên.
"Ăn no rồi?" Lăng Vu Đề nhíu mày nhìn hắn.
Quỷ mập gật đầu, có thể hấp hắn đều hút sạch, một chút cặn bã cũng chưa cho những kia quỷ lưu.
"Nếu ăn no, vậy thì đi thôi." Nói xong, Lăng Vu Đề liền dẫn quỷ mập rời khỏi đàn Hàn Lâm ——
"Ha hả ~ chuyện này phải cảm tạ cô! Để ta ăn no được một bữa!"
"Không cần cám ơn, ta thấy vóc người thúc lớn như vậy, tại sao phải sợ mấy con quỷ đó?! Bọn chúng ác thì thúc phải ác hơn bọn chúng chứ! Sau này đừng sợ hãi rụt rè như vậy nữa, cứ bị đám quỷ đó bắt nạt mà thôi!"
"Nhưng mà thúc phải nhớ kỹ, thứ bản thân không muốn thì chớ gây ra cho người khác! Đừng có cái kiểu là vào một ngày kẻ khác không dám bắt nạt thúc, thúc lại quay đầu đi bắt nạt quỷ khác!"
"Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không như thế!" Quỷ mập vỗ ngực đảm bảo, giọng điệu chắc như đinh đóng cột.
Lăng Vu Đề gật đầu, không cáo biệt mà trực tiếp tăng tốc bay đi...
Cô chuẩn bị tùy tiện tìm một tòa nhà không quỷ, sau đó tìm một căn phòng sạch sẽ đánh một giấc.
Lăng Vu Đề cũng không lo lắng về hành động của mình có ảnh hưởng tốt hay xấu với quỷ mập chút nào!
Cô tin vào ánh mắt của mình, quỷ mập ngoài chuyện tham ăn một chút thì rất nhát gan! Đúng là không có bản chất xấu!
Nếu sau này quỷ mập lớn gan thêm chút, phỏng chừng thúc ấy cũng không lớn được tới đâu!
Cho nên nói rằng thúc ấy sẽ làm một con quỷ xấu xa bắt nạt quỷ mới thì càng thêm không thể!
Muốn tìm một tòa nhà không có quỷ thực sự quá khó khăn! Thế nên Lăng Vu Đề thế mới biết là hóa ra trên thế giới sẽ có nhiều quỷ hồn như vậy!
Không có quỷ nhãn ~ đúng là một chuyện hạnh phúc vô cùng!
Đáng tiếc, cô không thể đóng quỷ nhãn lại...
Chẳng còn cách nào, Lăng Vu Đề tìm một tòa nhà có quỷ thoạt nhìn khá là hiền lành, phòng khách tương đối sạch sẽ ngủ một giấc.
Chuyện ngày mai, để ngày mai rồi tính! Chẹp ừm ——
Đương lúc nắng nhạt của buổi sáng sớm xuyên qua khe cửa sổ vào gian phòng, quỷ nhà vốn muốn đánh thức Lăng Vu Đề chuyển mình biến mất...
Lăng Vu Đề trở mình ngủ thêm một lúc rồi mới mở mắt ra nhìn chung quanh.
Ớ... Cô đang ở thế giới nhiệm vụ tiếp theo sao?
Giơ cánh tay lên nhìn một chút, vẫn là nửa trong suốt!
Vỗ vỗ đầu óc đang có chút mơ hồ, cô mới nhớ ra đây là chỗ ngủ cô tìm được vào tối ngày hôm qua.
Ngồi xếp bằng trên giường vặn eo, sau đó cô bắt đầu đờ ra, à không, là đang suy tư!
Trong kịch tình thì vào lúc này, nội dung vở kịch mới bắt đầu không bao lâu.
Sau khi Mạnh Hân Đồng thu phục được quỷ ở phủ Ngự Kiếm sơn trang, nàng ấy cùng Mạnh Phất Sinh trở về nơi bọn họ ở từ nhỏ đến khi trưởng thành - Dịch Dương sơn trước.
Sau khi Mạnh Phất Sinh xuống núi, Mạnh Hân Đồng cũng lén lút xuống núi theo... Sau đó sẽ xảy ra một loạt sự việc.
Một đoạn nội dung này hẳn là sẽ không có biến hóa gì đó đấy chứ? Nếu không có điều bất ngờ gì xảy ra, qua mấy ngày nữa Mạnh Phất Sinh cùng Mạnh Hân Đồng sẽ về Dịch Dương sơn.
Lăng Vu Đề quyết định, đến lúc đó cô sẽ tới một thôn trấn dưới núi Dịch Dương chờ Mạnh Phất Sinh xuống núi, sau đó sẽ tìm một cơ hội danh chính ngôn thuận đi theo hắn!
Ừm! Chính là thế!
Lăng Vu Đề ngả người giường, sau đó nhắm mắt lại, nếu đã phải đợi, vậy cô ngủ thêm một giấc là được rồi ——
Đến khi Lăng Vu Đề tỉnh lại lần nữa, trời đã xế bóng.
Lăng Vu Đề xoa bụng, bay ra khỏi tòa nhà.
Aya: Sau một kỳ thi te tua tơi tả tàn tạ tan tác tuềnh toàng thì mình đã trở lại:))) Tâm trạng từ đầu tuần đến cuối tuần như biểu đồ kinh tế trong cuộc khủng hoảng toàn cầu vậy:)))
Dự định lập lịch đăng chứ kiểu đăng tùy hứng này là mình lười chảy thây luôn quá.
Lết xong thế giới này thì thế giới sau chắc chắn sẽ bay với tốc độ tên lửa luôn. Vì mình đã có 40 chương bản thảo đã edit rồi:))) chờ beta nữa thôi:)))
Cố lên cố lên cố lên!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...