Edit: Aya Shinta
Tịch Tử Thu cảm thấy phương pháp này có thể được: "Làm sao để thanh trừ?"
Vừa dứt lời, trong tay Tịch Tử Thu đột nhiên xuất hiện một viên con nhộng, sau đó chính là giọng nói của Hạ Luân vang lên: Bỏ viên nhộng này vào trong miệng 0051, chờ viên nhộng tự động hòa tan, sau mười phút thì thuốc bắt đầu có tác dụng."
"Chỉ cần bỏ vào trong miệng?"
"Đúng..." Chữ "thế" còn chưa hề nói ra, bên kia đã truyền đến tiếng cắt đứt liên lạc.
Hạ Luân có chút oan ức bĩu môi, Hội trường đại nhân, tốt xấu gì thì ngài cũng phải để tôi nói cho hết lời đi chứ! Tuy rằng chỉ là một chữ, nhưng kìm nén thế này thật khó chịu mà!
Đương nhiên, Tịch Tử Thu không nghe được Hạ Luân oán giận.
Cầm viên nhộng trong tay bỏ vào miệng Lăng Vu Đề, vừa bỏ vào, bao con nhộng vừa chạm đến nước bọt thì bắt đầu nhũn dần, sau đó lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà hòa tan đi.
Lăng Vu Đề bỏ qua cái cằm đang bị anh nắm, trở mình, sau đó ngủ tiếp.
Tịch Tử Thu đứng dậy rồi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi đi ra rất tự nhiên mà nằm ở bên người Lăng Vu Đề.
Hôm nay anh cũng hơi mệt mỏi, lên giường không bao lâu thì ngủ.
Một đêm không mộng ——
Khi Lăng Vu Đề tỉnh lại lần nữa thì nhìn thấy một người đàn ông xa lạ nằm ở bên người mình.
Cô chớp chớp mắt, tràn ngập mờ mịt.
Nhận thấy tầm mắt của Lăng Vu Đề, một hồi thì Tịch Tử Thu đằng liền mở mắt ra. Ánh mắt của anh rất thanh tỉnh, không có cái dáng vẻ của một người vừa mới tỉnh ngủ hoặc chưa tỉnh ngủ chút nào.
Lăng Vu Đề bị dọa đến mức lập tức vọt dậy: "Anh, anh là ai?"
Nghe thấy câu hỏi của Lăng Vu Đề, Tịch Tử Thu biết rằng viên nhộng đã phát huy tác dụng.
"Tôi là vị hôn phu của em, Tịch Tử Thu." Tịch Tử Thu tận lực mềm giọng một chút, không đến nỗi doạ đến Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề nhìn Tịch Tử Thu, lông mày nhăn lại thật chặt, từ "vị hôn phu" này, trong đầu lan truyền đến lời giải thích rằng chính là người sắp đi cùng cô đến cuối cuộc đời.
Thế nên, rất quan trọng?
"Vậy thì, vậy thì tôi là ai?" Vậy mà cô lại không nhớ rõ chính mình là ai?!
"Chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao tôi không nhớ gì hết?!" Lăng Vu Đề có chút sốt sắng, vội vàng hỏi.
Tịch Tử Thu đưa tay nắm lấy bờ vai của cô, sau đó nói: "Em tên Lăng Vu Đề, vẫn ở bên cạnh tôi."
Lăng Vu Đề nhìn vào mắt Tịch Tử Thu, cô không thấy chút giả dối nào trong mắt anh. Cô, tin tưởng lời nói của anh...
Buổi sáng cùng ngày, Tịch Tử Thu lấy lý do Lăng Vu Đề bất ngờ bị thương, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục mà ở lại trong phòng, tự mình đưa bữa sáng vào phòng cho cô rồi mới đi bàn giao với người hầu trong nhà, cùng với Tịch phu nhân.
"Cô ta mất trí nhớ?!"
"Cô ấy bị kích thích mất trí nhớ?!"
Tịch Tử Hạ cùng Tịch phu nhân đồng thời mở miệng, trong giọng nói hiển nhiên không dám tin tưởng, làm sao mà bị kích thích đến nỗi mất trí nhớ thế này?!
"Thật hay giả?!" Tịch Tử Hạ hỏi.
Tịch Tử Thu nhìn Tịch Tử Hạ một chút, trong mắt rõ rõ ràng ràng mà viết: "Nếu như không phải thật sự, tại sao tôi cần nói như vậy?"
Tịch Tử Hạ nghẹn họng, lườm Tịch Tử Thu một cái: "Tốt xấu gì thì tôi cũng là anh trai cậu, cậu có biết tôn trọng bề trên hay không —— Ôi mẹ ~ mẹ đánh đầu con làm gì?"
Tịch phu nhân trừng Tịch Tử Hạ một chút, cười mắng: "Con cùng Thu Nhi chính là ngang hàng, nào có phải bề trên?!"
Nói xong, bà lại có chút nghiêm nghị nhìn Tịch Tử Thu: "Thu Nhi, ý của con là, để chúng ta đều gạt thân thế của cô ta? Để cho cô ta cho rằng mình vốn là vị hôn thê của con?"
"Vâng." Coi như muốn nói, cũng phải chờ hắn xoát độ hảo cảm đến chín mươi điểm trở lên đi!
Tịch phu nhân có chút không vui, nhưng không vui thì có biện pháp gì đây! Ngay cả Tổng thống cũng đều lên tiếng đồng ý cho Tịch Tử Thu cưới Lăng Vu Đề, phu nhân như bà thì có thể nói cái gì!?
Thở dài một hơi, Tịch phu nhân có chút bất đắc dĩ vung vung tay: "Thôi thôi, mẹ biết rồi."
"Cảm ơn mẹ." Nói xong, Tịch Tử Thu lại xoay người lên lầu.
Lúc này Lăng Vu Đề đang ngồi ở trên sô pha bên cửa sổ nhìn ra ngoài, vị trí của cô chính là ở lầu hai, khi nhìn ra phía ngoài thì có thể thấy một bãi cỏ, còn có không ít hoa.
Tiết trời bên ngoài rất tốt, cô có chút kích động muốn ra ngoài dạo một chút.
Tiếng mở cửa làm cho cô theo tiếng mà quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy Tịch Tử Thu đang đi về phía mình.
Cô kéo khóe miệng cười cười với anh, nhưng không được tự nhiên. Không biết tại sao, tuy tin tưởng Tịch Tử Thu là vị hôn phu của mình, nhưng lòng cô lại rất mâu thuẫn với Tịch Tử Thu, rất muốn rời khỏi anh...
Đương nhiên Tịch Tử Thu biết ý nghĩ trong lòng Lăng Vu Đề, độ hảo cảm không có tăng thêm được điểm nào, vẫn dừng lại ở âm năm mươi điểm.
Anh xin thề, anh cũng không muốn tiếp tục gặp phải tình hình như vậy!
"Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?" Tịch Tử Thu nhìn cô.
Đôi mắt Lăng Vu Đề sáng lên, một giờ trước thì Tịch Tử Thu còn nói để cho cô ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt mà...
"Em, có thể không?" Cô có chút chần chờ hỏi.
Tịch Tử Thu gật đầu: "Có thể." Vừa dứt lời, anh liền cảm ứng được độ hảo cảm vậy mà lại như kỳ tích, tăng thêm hai mươi điểm!
Hiện tại từ âm năm mươi điểm lên tới âm ba mươi điểm, thật là siêu việt!
Dắt tay Lăng Vu Đề, tay cô rất nhỏ, anh có thể dễ dàng dùng bàn tay mình nắm trọn lấy tay cô.
Khóe môi anh cong lên nhàn nhạt, dường như cái cảm giác này cũng không tệ lắm...
Anh dẫn Lăng Vu Đề đến vườn hoa dưới lầu đi dạo, đương nhiên cũng dẫn cô đi chào hỏi Tịch phu nhân cùng Tịch Tử Hạ một chút.
Tịch phu nhân cũng còn được, bởi vì đã đáp ứng với Tịch Tử Thu nên mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng kỹ thuật diễn cũng cao siêu lắm!
Tịch Tử Hạ thì có chút không tự nhiên, dù sao, trước đây ở ca vũ thính, anh cũng có tiếp xúc với Lăng Vu Đề không ít... Hơn nữa, anh còn rất có thiện cảm đối với Lăng Vu Đề.
"Tử Thu, bác sĩ nói em còn có thể khôi phục ký ức không?" Cảm giác không có ký ức thật không tốt lắm. Giống như nhân sinh đều trống rỗng.
Tịch Tử Thu lắc đầu một cái: "Không thể."
Nghe được hai chữ đơn giản này, Lăng Vu Đề lại có chút mất mát buông mắt.
Tịch Tử Thu không nói gì, chỉ là nắm tay cô lẳng lặng đi tới.
Lăng Vu Đề nhìn thấy một người hầu đang cầm rổ hái hoa quế, cô có chút ngạc nhiên đi tới hỏi: "Hái hoa này để làm cái gì?"
Người hầu khom lưng với Tịch Tử Thu cùng Lăng Vu Đề: "Lăng tiểu thư, hái để làm bánh hoa quế."
Đôi mắt Lăng Vu Đề sáng rực lên, cô nuốt một ngụm nước bọt: "Bánh hoa quế ngon không?"
Thấy dáng vẻ thèm ăn của cô, Tịch Tử Thu nhớ tới mấy thế giới lúc trước, hình như Lăng Vu Đề không có thích thứ gì, chỉ là thích ăn!
Đột nhiên anh nghĩ đến việc mình có thể có thể dùng mỹ thực để xoát độ hảo cảm của Lăng Vu Đề, cũng có thể xem là một biện pháp hay!
"Tiểu Vu muốn ăn ngon không?"
"Ăn ngon?" Lăng Vu Đề ngửa đầu nhìn Tịch Tử Thu: "Có thể không?"
Tịch Tử Thu bị ánh mắt mong đợi của cô làm cho rung động: "Ừm, có thể."
Lăng Vu Đề liền vội vàng gật đầu: "Em muốn ăn!" Nói xong, cô lại không nhịn thèm được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Aya::)))))) con đường truy thê bằng mỹ thực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...