Edit: Aya Shinta
Một hồi lâu, Lăng Vu Đề mới bật dậy khỏi ghế sô pha, một tay kéo khăn tắm, một tay chỉ vào Nhan Tử Hành: "Sao, sao, sao anh lại ở chỗ này?!"
Cũng vào lúc này thì Nhan Tử Hành mới phản ứng được, anh quay đầu không nhìn tới Lăng Vu Đề nữa: "Tối hôm qua tôi đưa cô trở về, nhìn thấy mẹ cô nhắn lại, thế nên... Ta không hề làm gì cả!"
Nói còn chưa dứt lời, Nhan Tử Hành đột nhiên bật dậy khỏi ghế, gấp gáp nói một câu "Tôi đi trước", liền trực tiếp rời khỏi nhà Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề nhìn cửa ra vào đã đóng sầm lại, nhún vai một cái.
Cô kéo khăn tắm là lo rằng khăn tắm sẽ rơi xuống, nếu không sẽ thật lúng túng đấy!
Kinh ngạc chất vấn, là bởi vì cô không nghĩ rằng Nhan Tử Hành lại ở chỗ này.
Cô cũng không có lo lắng đến việc Nhan Tử Hành có thể làm gì với cô hay không!
[ che mặt ] Cô ước gì anh sẽ làm gì với cô ấy chứ!
Có điều, nhớ tới cái bộ dạng đỏ mặt của Nhan Tử Hành vừa rồi, đúng là có chút đáng yêu!
Nhếch miệng cười cợt, Lăng Vu Đề tiếp tục giơ tay lau tóc. Vừa lau, vừa đi vào phòng...
Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, Lăng Vu Đề lau tóc thay quần áo xong liền chuẩn bị tới quán cà phê đi làm.
Vừa thay giày chuẩn bị ra ngoài thì cô lại nghe thấy tiếng chuông reo trên ghế sô pha.
Cô hơi nghi hoặc một chút nhưng vẫn đi tới bên sô pha, nhìn thấy một cái di động cảm ứng màu đen. Lúc này, trên điện thoại di động là hình ảnh của một cô gái đang nở nụ cười trên môi, trên màn hình có hiển thị: Tuyết Nhi.
Nhíu nhíu mày, Lăng Vu Đề đột nhiên có chút ý xấu muốn nhận cú điện thoại này.
Ngón cái cách nút nhận cuộc gọi chỉ có một centimet rồi ngừng lại, không thể nhận!
Thời điểm hiện tại cách Mộng Tuyết chia tay với Nhan Tử Hành còn có hơn nửa năm, nếu như cô gián tiếp khiến Mộng Tuyết hiểu lầm Nhan Tử Hành, dẫn đến việc hai người chia tay, khó tránh khỏi chuyện sau này Mộng Tuyết mà gặp lại Nhan Tử Hành thì sẽ nhắc tới.
Cô không muốn giữ lại cho mình một mầm họa không cần thiết đâu!
Suy nghĩ một chút, Lăng Vu Đề cầm di động của mình rồi gọi điện thoại cho Lang Văn Phong: "Văn Phong, di động của Tử... Nhan Tử Hành quên ở nhà, anh ta trở về ký túc xá chưa?"
Lang Văn Phong cảm thấy rằng, nếu như nửa giờ trước trong lòng anh còn mang may mắn... Hiện tại, Lăng Vu Đề, như một chậu nước lạnh trực tiếp dội trên đầu anh, lạnh xuyên tim!
"Này, Văn Phong?" Không nghe thấy Lang Văn Phong đáp lại, Lăng Vu Đề hơi nghi hoặc một chút.
"Há, à thì, Tử Hành vừa trở về, đang tắm, chờ cậu ta đi ra, tôi sẽ nói với cậu ta..."
"Vậy khi anh ta tắm xong, để anh ta trực tiếp điện thoại cho tôi được chứ?"
"... Được..."
Cúp điện thoại với Lang Văn Phong, cũng bởi vì không ai nghe máy nên Mộng Tuyết cũng đã sớm ngắt cuộc gọi rồi.
Vì để tránh cho Mộng Tuyết lại gọi thêm lần nữa, Lăng Vu Đề trực tiếp tắt máy, sau đó bỏ vào trong túi xách của mình, chuẩn bị mang tới quán cà phê cô làm.
Nhan Tử Hành đang tắm trong phòng nhắm mắt lại, trong đầu không tự chủ được hiển hiện ra bờ vai trắng nõn của Lăng Vu Đề, xương quai xanh cực kì đẹp đẽ, đôi chân thon dài...
Quơ quơ đầu, không thể nghĩ không thể nghĩ nữa...
Đến cùng thì Nhan Tử Hành là thanh niên tinh lực dồi dào, tuy đã yêu đương với Mộng Tuyết hơn một năm, sắp hai năm, ngoại trừ hôn môi thì họ cũng không có làm việc nào vượt ranh giới cả.
Vậy nên Lăng Vu Đề vào sáng sớm hôm nay đã khiến cho thị giác của Nhan Tử Hành bị công kích lớn.
Sau khi tắm xong, Nhan Tử Hành vừa mới đi ra phòng tắm thì đã bị Lang Văn Phong ép lên trên tường.
Lang Văn Phong nghiến răng nghiến lợi trừng Nhan Tử Hành: "Nhan Tử Hành cậu hay lắm! Có bạn gái mà vẫn đánh chủ ý với nữ thần của tôi, nói đi, tối ngày hôm qua cậu ở trong nhà Vu Đề đã làm cái gì với cô ấy?!"
Nhan Tử Hành hơi nhíu chân mày lại, đẩy Lang Văn Phong ra: "Làm gì là làm gì? Không hề làm gì cả!"
"Tôi không tin!"
"Ồ." Nhan Tử Hành dửng dưng như không đáp lại một chữ, sau đó thẳng bước tới giường ngủ của mình rồi ngồi xuống.
Lang Văn Phong vẫn trừng Nhan Tử Hành, một hồi lâu mới mở miệng: "Điện thoại di động của cậu quên trong nhà Vu Đề, Vu Đề nói cậu gọi điện thoại cho cô ấy!"
Nhan Tử Hành đang lau tóc thì dừng một chút, tìm lại không phát hiện di động của mình.
Tiếp nhận di động Lang Văn Phong bất đắc dĩ đưa tới, gọi điện thoại cho Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề đang đi trên đường, nhìn thấy màn hình hiển thị là Lang Văn Phong, liền tiếp: "A lô?"
"Bây giờ tôi tới nhà cô lấy điện thoại di động." Đầu bên kia điện thoại là giognj nói trong trẻo của Nhan Tử Hành.
Lăng Vu Đề dừng bước lại, nháy mắt: "Hiện tại tới nhà tôi? Được rồi, có điều tôi không ở nhà, anh chờ đi ~ "
Nhan Tử Hành: "... Cô ở đâu?"
"Bây giờ tôi chuẩn bị đi làm, buổi tối mới về đến nhà. Nếu như anh cần lấy điện thoại gấp, có thể đến quán cà phê tôi làm việc, địa chỉ là **** "
"Biết rồi, lát nữa tôi tới." Nói xong, Nhan Tử Hành trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng "tút tút tút" truyền ra từ điện thoại, Lăng Vu Đề bất mãn hết sức trừng điện thoại di động của mình: "Nhan Tử Hành, anh được lắm! Cúp điện thoại với tôi!"
Lăng Vu Đề bỏ điện thoại lại vào túi xách rồi nhấc chân đi vào quán cà phê.
Đổi đồng phục làm việc, Lăng Vu Đề bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.
Thời điểm Nhan Tử Hành đến quán cà phê thì Lăng Vu Đề đang mỉm cười phục vụ khách hàng.
Bị nụ cười mỉm của Lăng Vu Đề làm cho lóe mắt, Nhan Tử Hành đột nhiên cảm thấy, quen biết sáu năm mà dường như anh cũng không có chân chính biết được, đến tột cùng thì Lăng Vu Đề là hạng người gì.
Hoặc là nói, thời điểm anh không hề nhận biết được thì Lăng đã lặng yên thay đổi...
"Chào anh hoan nghênh quang lâm! Xin hỏi mấy vị?" Người phục vụ mỉm cười đi tới bên người Nhan Tử Hành dò hỏi.
Nhan Tử Hành đưa tay chỉ vào Lăng Vu Đề: "Tôi tìm cô ấy."
Một anh chàng đẹp trai tìm Lăng Vu Đề, tất nhiên người phục vụ sẽ suy đoán quan hệ của hai người: "Hóa ra anh là Vu Đề bạn trai à! Anh chờ một chút, tôi gọi cô ấy giúp anh!"
Nói xong, người phục vụ liền cười đi ra. Chỉ còn lại Nhan Tử Hành muốn giải thích nhưng không có giải thích kịp.
Người phục vụ đi tới bên người Lăng Vu Đề, nhận lấy phiếu order trong tay cô: "Để tôi, bên kia có cái anh chàng đẹp trai tìm cô đó!"
Lăng Vu Đề theo tầm mắt của người phục vụ mà nhìn qua thì thấy Nhan Tử Hành đang đứng một bên. Sau khi cười nhẹ nói cảm ơn với người phục vụ một tiếng, cô mới đi đến chỗ Nhan Tử Hành.
"Anh mới đến, qua bên kia ngồi chờ tôi đi."
Nhan Tử Hành gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống. Lăng Vu Đề xoay người rời đi.
Đến lúc cô đi ra thì trên tay đã có một cái khay, trên khay có bày một ly cà phê với một chiếc điện thoại di động.
Đưa cà phê tới trước mặt Nhan Tử Hành: "Tôi tự tay pha cà phê, mời anh uống! Tôi ngày hôm qua cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, còn ở lại nhà bảo vệ tôi!" Cô cũng nhìn thấy giấy nhắn lăng mẫu đã để lại nên biết được Nhan Tử Hành không yên lòng cho cô, vì vậy đã ở lại qua đêm.
A ~ thật là một thiếu niên thiện lương a ~
Lăng Vu Đề lại đặt điện thoại di động lên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía Nhan Tử Hành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...