Edit: Xanh Lá
Được hệ thống khẳng định, Đường Khanh tức khắc cạn lời, rõ ràng đã ngược hắn như vậy, sao hắn còn có loại tình cảm kỳ quái này đây!
Nam chính, thích làm M là bệnh, phải trị nha!
“Khanh Khanh, ngươi cũng không cần lo lắng, dù sao không bao lâu nữa, gia hỏa này phỏng chừng liền hận thấu ngươi.”
Nghe hệ thống an ủi, Đường Khanh liền cảm thấy tiền đồ hoàn toàn tăm tối, lần này mặc kệ là bị yêu hay bị hận, đều rất đau trứng có được không, cô thật sự không muốn bị nam chính hắc hóa nhớ thương chút nào!
Mang theo tâm tình buồn bực, cô hoàn toàn không muốn để tâm tới nam chính.
Cô cúi đầu, lần này là thật sự đi loạn không chút kết cấu.
Kỳ Tu an tĩnh đi theo phía sau, không rên một tiếng, có chuyện trước đó ở Mê Nguyệt Thành, lần này hắn ngược lại không ngăn cản cô.
Chỉ là, Ma tộc đã đánh lén sao lại chỉ có một ảo cảnh.
Ảo cảnh chỉ là đồ khai vị mà thôi, trong Thương Lang Cốc này còn có không ít ma thú, ma nhân ẩn núp ở nơi tối tăm, chờ những nhân tu vừa thoát ly ảo cảnh đó, thừa dịp bọn họ còn chưa khôi phục linh khí mà bất ngờ hành động.
Đường Khanh là người đầu tiên tiến vào Thương Lang Cốc, không thể nghi ngờ liền trở thành mục tiêu số một của nhóm người này, cho nên cô còn chưa đi được bao xa, liền bị mấy ma nhân bao vây lại.
Nhìn mấy ma nhân xấu xí vô cùng giương nanh múa vuốt trước mặt, cô híp hai tròng mắt, “Ma tộc.”
“Ồ, tiểu nương tử này vậy mà nhìn cũng không tệ.” Ma nhân chỉ có bộ dạng xấu, chứ không có nghĩa bọn họ không có mắt thẩm mỹ.
Người như trích tiên giống Thanh Hư Tử, làm nữ nhi duy nhất của ông, sao Phượng Dao lại kém được, tiên khí cùng sự cao quý trong mỗi cái giơ tay nhấc chân kia, khiến người ta nhịn không được muốn hủy diệt, đặc biệt là ma nhân, ngay từ khi ra đời đã sinh trưởng ở nơi cực kỳ u ám, chợt thấy người lóa mắt như vậy, sao có thể không hưng phấn.
Ma nhân chảy nước miếng, đầy mặt đáng khinh.
Bọn họ phụ trách đánh lén, chỉ cần có thể đánh lén thành công thì dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng được, một mỹ nhân tu như thế, nhìn thật đúng là khiến tâm bọn họ ngứa ngáy không thôi.
“Tiểu mỹ nhân, nơi này đã sớm bị bố trí kết giới, cho dù là Hóa Thần kỳ thì trong thời gian ngắn cũng không phá giải được, ngươi trốn không thoát đâu.
Chẳng qua, nếu ngươi ngoan ngoãn, ta có thể khiến ngươi bớt phải chịu……”
Nhưng còn chưa đợi bọn họ nói xong, đầu của mấy ma nhân kia liền ‘dọn nhà’ trong nháy mắt.
Máu tươi tanh tưởi bắn đầy đất, để phòng ngừa bắn tới người Đường Khanh, Kỳ Tu đã sớm bảo vệ cô ở phía sau.
Trên người Đường Khanh nửa giọt máu tươi cũng không có, chẳng qua hắn vẫn bị bắn tới vài giọt, đặc biệt là khuôn mặt tinh xảo kia, dưới máu tươi ấm áp lại lóe lên một tia yêu dã quỷ mị.
Rõ ràng nên là máu tươi dơ bẩn, nhưng cố tình ở trên người hắn lại tạo cảm giác đẹp đến không thể tưởng tượng, dường như trời sinh đã nên làm bạn với máu tươi.
Rốt cuộc cũng là người mang huyết thống của Ma Tôn ……
Đường Khanh cảm thán xong, liền trở về hiện thực, ghét bỏ nói: “Bẩn, cách xa ta một chút.”
Kỳ Tu cũng không tức giận, chỉ lấy từ trong túi trữ vật ra một bầu nước trong, lau chùi một phen, chà lau xong, hắn lại cởi áo xanh trên người mình xuống.
“Ngươi làm gì!” Thấy hắn cởi áo, Đường Khanh thực sự hoảng sợ.
“Máu bắn lên người.” Vừa giải thích, vừa lưu loát cởi quần áo ra.
Trên mái tóc đen có vương chút nước, bọt nước theo sợi tóc chậm rãi nhỏ giọt, chảy xuống trên dáng người cao gầy thon chắc kia, cuối cùng biến mất.
Trên người tuy có không ít vết thương, nhưng cũng tạo thêm không ít cảm giác thần bí, khiến người ta nhịn không được suy đoán lai lịch của những vết thương kia.
Đường Khanh đối mặt với cảnh tượng thình lình diễn ra, ngây ngốc đến quên xoay người, đợi đến khi lấy lại tinh thần, mặt cô sớm đã đỏ ửng.
“Ngươi có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không!” Dựa vào rít gào, cô giấu đi một tia chột dạ ở sâu trong nội tâm.
Kỳ Tu cực kỳ vô tội.
Hắn là người của cô, loại giới hạn nam nữ mơ hồ này đã sớm bị hắn ném qua một bên rồi, dù sao chỉ cần là cô, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh cô, thế nào cũng đều được.
“Chỉ cần là ngươi, đều không sao cả.”
Đối mặt với nam chính như vậy, Đường Khanh đỡ trán, quả thực không biết nên nói gì.
“Đúng là đơn thuần nha.” Hệ thống nhịn không được mở miệng, “Nếu hắn mà biết ngươi muốn đẩy hắn xuống vách núi……”
“Ngươi câm miệng!” Đường Khanh lại lần nữa rít gào, chẳng qua so với lần rít gào che giấu chột dạ trước đó, lần này quả thực mạnh mẽ mười phần.
Hệ thống buông tay, “Khanh Khanh à, phải đối mặt hiện thực.”
Đường Khanh đương nhiên cũng biết phải đối mặt hiện thực, chỉ là hiện tại nam chính toàn tâm toàn ý tín nhiệm cô như thế, thật sự khiến cô có chút không nỡ hạ thủ nha.
Ở lại trong Thương Lang Cốc càng lâu, nguy hiểm sẽ càng lớn.
Trong lúc hai người khắp nơi tránh né, thậm chí còn thấy được không ít thi thể thảm không nỡ nhìn.
Đương nhiên, cô còn thuận tay cứu mấy tên xui xẻo.
Dần dần, người đi theo mình thế mà lại ngày càng nhiều, cũng không biết là muốn nhờ cô che chở hay là gì khác, dù sao đợi cô hoàn hồn, liền phát hiện mình đã mang theo tiểu đội không ít hơn năm mươi người.
Đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, nói ra với nhau cả những gì mình biết lẫn những gì nghi hoặc.
“Việc này quá mức kỳ quái, chúng ta nhất định phải đoàn kết, không thể để đám ma nhân kia có cơ hội thừa nước đục thả câu!”
“Đúng vậy, ta đã nghĩ cách báo lại việc này cho tông chủ, tin rằng không bao lâu nữa, nhất định có thể công phá kết giới này.”
Vừa nghe là tông môn, nhiều người không khỏi tinh thần chấn động.
“Không biết sư thừa của các hạ nơi nào?”
“Thiên Tinh Tông.”
Thiên Tinh Tông am hiểu phù văn (vẽ bùa) bày trận, sở trường của bọn họ có thể xua đuổi những ma nhân, ma thú kia, tính ra cũng coi như giúp một đại ân, rốt cuộc thì đâu ai muốn ngay cả trong lúc nghỉ ngơi cũng phải lo lắng đề phòng, cảnh giác khắp nơi.
So sánh với những người khác, Đường Khanh thật ra lại rất bình tĩnh, mà sự bình tĩnh này trong bầu không khí tràn đầy hoảng loạn lại đặc biệt dễ gây chú ý.
“Vị cô nương này, lúc trước ân cứu mạng còn chưa cảm tạ, không biết cô nương xưng hô như thế nào.”
Trong nhóm người được cứu này có mấy đệ tử thuộc Kiếm Huyền Tông, cho nên không đợi cô mở miệng, liền có người nói trước: “Đó là sư tỷ Kiếm Huyền Tông chúng ta, cũng là nữ nhi của Thiên Kiếm Trưởng lão Thanh Hư Tử.”
Đường Khanh nhìn vị sư đệ không chút quen mắt kia, vẫn chưa mở miệng, hiện tại tràn đầy đầu óc cô đều là suy nghĩ làm thế nào để tách khỏi nhóm người này, cô không thể để chuyện Kỳ Tu là người Ma tộc bị tiết lộ ra ngoài được, nếu không sẽ còn phải phân tâm giấu nữ chính đi.
Người của hai trong tứ đại tông môn đã ở đây, trong đó còn có một người là nữ nhi của đại năng Hóa Thần kỳ, điều này khiến bọn họ an tâm không ít.
Nhưng Ma tộc sao có thể để bọn họ thoải mái, mắt thấy kết giới sắp bị công phá, kế hoạch sẽ bị thất bại, bọn họ như không muốn sống mà dồn lực tấn công một kích cuối cùng.
Có câu nói ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng, loại công kích không muốn sống này tức khắc khiến đội ngũ vẫn xem như hoàn chỉnh bị đánh tan tác, mà Đường Khanh lại thừa dịp này chạy tới một hướng khác.
Đương nhiên, cô đi đến nơi nào, hoàn toàn là do hệ thống nhắc nhở.
“Khanh Khanh, vách núi đã cách đây không xa, hiện tại ngươi chỉ cần để nam chính bộc lộ ma khí của mình là được.”
“Đã biết.”
Không ít ma tu thấy hai người lạc đàn, liền tức khắc liều mạng đuổi theo, mắt thấy đường phía trước không còn mấy, Đường Khanh lúc này mới dừng chân lại.
Ngay khi cô dừng lại, Kỳ Tu liền bảo vệ cô ở phía sau.
Thấy thế, cô khẽ nhíu mày, “Người hầu, ngươi tránh ra.”
Đã sắp đẩy hắn xuống vách núi đến nơi, cô thật sự không muốn nhận ân huệ của hắn nữa!
Kỳ Tu vẫn chưa mở miệng, chẳng qua hành động lại biểu đạt lời hắn muốn nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...