Edit: Xanh Lá
Mất công bày trận pháp đương nhiên sẽ không chỉ để nhốt người, chẳng qua vấn đề này Quân Lẫm cũng không muốn trả lời, bởi hắn đã bắt đầu đại khai sát giới.
Khu vực rộng lớn bên ngoài khách sạn đứng không ít người.
Phóng mắt nhìn lại, trong đó còn có không ít những thứ không người không quỷ, ví dụ như cuồng thú của Sở gia, xác sống của Diệp gia, đây hẳn cũng là trận đánh cược cuối cùng của năm đại gia tộc, đáng tiếc, Đại Tư Tế Quân Lẫm này dù là lúc chưa thu hồi linh khí đã mất đi cũng có thể nghiền nát bọn họ, càng đừng nói đến hắn hiện giờ chỉ cách thời kỳ cường thịnh có vài bước.
Quân Lẫm đứng trong đám người, trong ánh mắt lạnh băng mang theo sát ý dày đặc, “Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn giết ta?”
“Không thử một phen thì sao biết được.
Nói thế nào, ngàn năm trước chúng tôi cũng đã thành công.”
Người nói chuyện Đường Khanh cũng không quen biết, chẳng qua hiện giờ có thể đứng ra nói chuyện còn không bị người phản đối, e là chỉ có vị Mộc gia kia.
Ngoại trừ mình thì hiện tại cũng chỉ còn hắn vẫn giữ đồ vật của Đại Tư Tế.
Lời vị Mộc gia này nói thành công khiến Quân Lẫm tức giận thêm một tầng.
Năm đại gia tộc năm đó có thể thành công, tất cả đều là do đánh lén, năm đó bọn họ chính là hầu cận của Đại Tư Tế, cũng coi như được Đại Tư Tế tín nhiệm, lúc này mới dùng dao đồng đánh lén thành công, tiến tới cướp đi linh khí của hắn.
Đáng tiếc, theo ngàn năm qua đi, linh khí của bọn họ ngày càng yếu dần, chẳng qua bản tính ti tiện lại ngàn năm không đổi.
Bọn họ tuy nhiều người, đáng tiếc đều là đám ô hợp, nên ngay từ đầu liền đưa ánh mắt theo dõi Đường Khanh, chỉ tiếc, bàn tính như ý của bọn họ bấm lộn số rồi, Đường Khanh đâu phải Sở Ca phế vật kia, sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy.
Chịu trách nhiệm bắt lấy Đường Khanh chính là Sở Hùng Vệ, kỳ thật ngay từ đầu ông ta cũng không tính dùng vũ lực, mà muốn lợi dụng thân tình, nói thế nào ông ta cũng là cha cô.
“Sở Ca, chẳng lẽ con nhẫn tâm nhìn ta bị giết? Ta là cha con, con vì một người ngoài mà thật sự muốn đưa ta vào chỗ chết sao? Ta đối với con tuy nghiêm khắc một chút, nhưng trong lòng vẫn yêu thương con……” Ông ta nói từng chữ bi thương, ngay cả trong mắt cũng chứa ánh lệ.
Đường Khanh yên lặng âm thầm trợn trắng mắt, nếu đua về kỹ thuật diễn, ai sợ ai.
“Ba ba, lúc trước năm đại gia tộc cướp lấy linh khí của Đại Tư Tế là chúng ta không đúng, hiện giờ ngài ấy muốn báo thù cũng hợp tình hợp lý thôi.
Cha buông tay đi, con có thể xin ngài ấy nương tình, ngài ấy sẽ đồng ý.” Nói xong, như lo lắng ông ta không tin, cô còn nói to về phía Quân Lẫm đang chiến đấu: “Quân Lẫm, nếu tôi cầu ngài buông tha Sở gia, ngài sẽ đồng ý chứ?”
Quân Lẫm kỳ thật căn bản không nghe rõ cô nói gì, chẳng qua nếu tế phẩm của hắn đã mở miệng, bất kể là gì, hắn đều có thể đáp ứng.
Sở Hùng Vệ vốn còn muốn thuyết phục Đường Khanh, chỉ là sau khi ông ta nhìn thấy Đại Tư Tế gật đầu, chính bản thân mình lại dao động.
Năm đại gia tộc đã là nỏ mạnh hết đà, hơn nữa linh huyết của Sở gia căn bản không ở trên người mình, cho dù lần này miễn cưỡng thắng, cũng sẽ tiến về hướng suy vong.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, ông ta rốt cuộc mở miệng, “Sở Ca, con chắc chắn Đại Tư Tế có thể buông tha Sở gia chúng ta chứ?”
Đường Khanh đầy mặt chân thành gật đầu, tiếp theo lại như có chút thẹn thùng mà nói, “Ba ba, Đại Tư Tế đã cầu hôn con, con vẫn hy vọng ba có thể tham gia hôn lễ của con, sau đó nắm tay đưa con xuất giá.”
Lời này hoàn toàn khiến Sở Hùng Vệ dao động, có con rể như Đại Tư Tế, Sở gia của ông ta nhất định có thể lần nữa đứng trên đỉnh núi.
“Chẳng qua ba à, hiện tại những người kia còn đang bao vây tấn công Quân Lẫm, ba làm nhạc phụ, có phải cũng nên biểu đạt một chút hay không?”
“Đúng vậy, nên có chút biểu đạt.”
Vì thế, đám người còn lại liền cứ thế nhìn người bọn họ phái đi xúi giục không chỉ không thành công, ngược lại còn bị đối phương xúi giục quay về đối phó bọn họ.
Mộc gia là người thông minh, sao lại xem không rõ, chỉ tiếc hiện tại hắn đang bị Đại Tư Tế đánh căn bản không rảnh mở miệng, cũng may hiện trường vẫn có người thông minh.
Diệp Lôi nhìn Sở Hùng Vệ phản chiến, khó thở nói: “Bác Sở, bọn họ đang lừa gạt bác! Sao bác lại có thể tin bọn họ!”
“Vì sao ta không tin chứ.
Sở Ca chính là con gái ta, lại nói Đại Tư Tế đều đã gật đầu, chẳng lẽ ngài ấy còn gạt người chắc?”
“Bác đã quên lần đầu tiên gặp mặt bọn họ đã đối xử với bác thế nào à!”
Diệp Lôi cũng có nghe được về chuyện đó, chẳng qua ngay khi hắn ta nói ra lời này, Đường Khanh lập tức giải thích: “Ba ba, lúc đó là con đang nổi nóng, nên mới làm chuyện chọc tức ba, hơn nữa nếu con thật sự muốn phản bội Sở gia, lúc trước sẽ không chỉ mang đi một mình Mộc Cận, nếu thả đám dã thú thí nghiệm nhốt trong lồng sắt đó ra, thì Sở gia dù có thể chống chịu được cũng chắc chắn sẽ thương vong thảm trọng.”
Cô nói rất nghiêm trang trịnh trọng, nhưng bọn họ lại không biết lúc trước cô quả thực có định thả đám dã thú này ra, chẳng qua bởi vì Sở gia ở khu náo nhiệt, một khi thả ra nhất định sẽ gây khủng hoảng thậm chí còn có khả năng làm bị thương người xung quanh, nên cô mới không làm ra hành động này.
Mà lời giải thích này của cô cũng lập tức khiến Sở Hùng Vệ tin tưởng.
“Diệp Lôi, nhiều lời vô ích, để mạng lại đi!”
Diệp Lôi không còn tóc chứa linh khí, tuy vẫn có thể khống chế đám xác sống kia, nhưng Sở Hùng Vệ cũng là người có cuồng thú, trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đánh nhau khó phân thắng bại.
Mà vào lúc này, Quân Lẫm cũng đã giải quyết toàn bộ đám người còn lại.
Nhìn hắn bước từng bước ra khỏi đống thi thể, trong đôi mắt còn chưa mất hẳn sát ý, nhưng Đường Khanh không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn vui sướng chạy qua, “Thế nào, có bị thương không?”
Hôm nay ánh nắng vừa vặn, chỉ là ánh mặt trời này lại không cách nào xua tan sự u ám trên mặt hắn, đến tận khi thấy được cô gái nhỏ của hắn ngược ánh mặt trời chạy tới, tuy có chút không nhìn rõ mặt cô, nhưng lại khiến gương mặt hắn mất đi toàn bộ khói mù.
Đường Khanh bổ nhào vào trong ngực hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, kỳ thật trong lòng cô cũng rõ ràng, với chút năng lực của Mộc gia cũng không thể gây tổn thương đến hắn được, chẳng qua trong tiềm thức cô vẫn có chút lo lắng.
Quân Lẫm xoa xoa mái tóc cô, trong mắt tràn ngập yêu chiều, “Bọn họ không thương tổn được ta.” Nói xong, ánh mắt đảo qua tay phải cô, miệng vết thương tuy không đổ máu, nhưng vết máu màu đen kia lại khiến mắt hắn nhói lên, “Đau không?”
“Không đau.” Nói không đau quả thật cũng không phải gạt người, uy lực của dao đồng rất lớn, ngay cả Đại Tư Tế cũng có thể bị nó gây tổn thương đến, càng đừng nói tới cô, chẳng qua có ‘tiểu yêu tinh’ hệ thống này ở đây, đan dược ngừng đau vẫn phải có, tuy rằng cô lại bị nó làm thịt một phen.
Chẳng qua nếu để nguyên điểm tích lũy ở đó mà cô tự dưng phải chịu nỗi đau dao đồng này thì cô vẫn không muốn, dù sao mấy thế giới này cũng có giá trị điểm cao, lấy đi mười điểm tích lũy, cô vẫn chấp nhận được.
Đường Khanh thấy hắn không tin, cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào, vì thế cô chỉ chỉ hai đám người đang đánh kịch liệt cách đó không xa, nói: “Bên kia có muốn giải quyết không?”
Sở Hùng Vệ nói thế nào cũng sống lâu hơn mấy chục năm, đối phó với tên tiểu tử như Diệp Lôi này vẫn dư dả, mắt thấy ông ta sắp thắng lợi, lại không ngờ một luồng gió sắc bén đánh úp lại, khiến bọn họ toàn bộ ngã rạp trên đất.
Trong luồng gió kia mang theo linh khí, trong linh khí mang theo sát khí dày đặc, tức khắc đánh bại Sở Hùng Vệ trên đất.
Về phần Diệp Lôi, sau khi bị cuồng thú tập kích, hắn ta căn bản không còn sức lực chịu đựng sát khí này, trực tiếp ngã xuống đất đi đời nhà ma.
Sở Hùng Vệ phun một ngụm máu tươi, ông ta ngã trên đất, vẻ mặt không tin nổi, “Vì, vì sao……”
Quân Lẫm mặt không biểu cảm, không chút áy náy mà nói: “Trượt tay.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...