Edit: Xanh Lá
Đường Khanh không biết mình bị “nhốt” bao lâu, đến tận khi hệ thống ra ngoài (phòng tối), cô mới biết được mình thế mà lại bị “giam” suốt nửa tháng!
“Ồ, Khanh Khanh, ngươi được thả rồi à.” So với sự suy sút trong dĩ vãng, lần này tinh thần của hệ thống thật ra không tồi, chẳng qua biến hóa rất nhỏ này Đường Khanh vẫn chưa phát hiện ra, bởi lúc này cô cảm thấy mình đã là một “viên kẹo” tàn tạ.
“Bao lâu.” Cô hỏi.
“Cái gì?”
“Ta nói ngươi bị nhốt trong phòng tối bao lâu.”
“Ngươi từ từ, để ta đếm đã.” Hệ thống hiện giờ có thể ở trong phòng tối làm rất nhiều chuyện, ví dụ như xem phim, đọc truyện tranh, nên cũng không cảm thấy thời gian trong đó gian nan lắm, hiện giờ đột nhiên bị ký chủ hỏi đã qua bao lâu, hắn thật đúng là phải cẩn thận đếm lại.
Không đếm còn tốt, vừa đếm xong, hắn trực tiếp dừng một chút mới nói: “Mười…… Mười lăm ngày.”
Hệ thống cực kỳ kinh hãi, đột nhiên thấy may mắn vì phòng tối xảy ra vấn đề ngoài ý muốn* (*có thể mang đồ bên ngoài vào), nếu không bị nhốt mười lăm ngày trong phòng tối, vậy còn không bằng chết đi!
“Ồ.” Đường Khanh lạnh nhạt đáp lại một câu, rồi lại lần nữa nhắm mắt.
“Khanh Khanh, ngươi…… Ngươi có khỏe không?” Hệ thống cẩn thận dò hỏi.
“Ngươi thấy sao?”
“Ừm…… Hẳn là không khỏe.”
“Biết rồi còn hỏi.”
Hàn huyên một hồi với hệ thống, Đường Khanh liền thấy Ma Hoàng đã tới đây.
Trong thời gian này, cuối cùng cũng thấy dáng vẻ hắn mặc quần áo.
“Lâm Lâm.”
Đường Khanh yên lặng trợn trắng mắt trong nội tâm, cũng không thèm đáp lại.
Ma Hoàng cũng đã quen với tính tình lãnh đạm này của cô, trực tiếp đưa đồ tới.
“Lâm Lâm, mặc vào đi.”
Đó là một bộ trường bào màu đỏ, tuy rất đẹp, chẳng qua Đường Khanh lại tinh mắt phát hiện bộ đồ này còn không phải bộ đồ trên người Ma Hoàng đã qua cải tiến sao!
Làm quần chúng vây xem, hệ thống đột nhiên nói: “Ai da, đồ tình nhân đó.”
Đường Khanh nghe mà đau cả đầu, chẳng qua hiện tại cô không rảnh nhiều lời với hệ thống.
“Đây là Ma Hoàng cho phép ta rời đi?”
“Lâm Lâm, ta chưa bao giờ hạn chế tự do của nàng.”
Đường Khanh nghẹn họng không còn lời nào để nói, hắn quả thật chưa từng hạn chế tự do của cô, nhưng mà hắn uy hiếp! Đậu má, kia chính là mười tòa thành trì nha, bên trong có biết bao nhiêu dân chúng!
Lười nhiều lời với hắn, cô trực tiếp mặc bộ y phục đỏ kia lên người.
Ma Hoàng cũng không dài dòng, đợi cô mặc xong quần áo, liền trực tiếp dẫn theo cô rời khỏi cung điện.
Lần nữa mở mắt ra, cô đã về tới Yến Thành, chẳng qua sự tối tăm, tràn ngập mùi xác thối ban đầu ở Yến Thành nay đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Không trung khôi phục thành trời cao xanh ngắt, ác linh bốn phía cũng toàn bộ biến mất không còn, thay vào đó chính là mùi cỏ xanh nhàn nhạt.
“Lâm Lâm, ta nói được thì làm được.”
“Cho nên.”
“Về sau nàng chính là người của ta.”
Nghe vậy, Đường Khanh cắn răng: “Ma Hoàng, ngươi nói một đằng làm một nẻo!”
Ma Hoàng lại cười nói: “Vì sao nói như vậy.”
“Ngươi lúc trước đã nói, ngươi……” Lời nói đến một nửa, cô tức khắc ngừng lại, Ma Hoàng lúc trước chỉ nói muốn cô, lại chưa nói thời gian số lần.
Một lần cũng là muốn, hai lần cũng là muốn, cả đời cũng là muốn.
Đường Khanh không nghĩ tới mình sẽ ăn thiệt ngầm, trong lòng tức khắc khó chịu lên.
“Lâm Lâm đúng là rất thông minh.” Ma Hoàng tươi cười như cũ, đột nhiên, hắn duỗi tay lấy ra một chiếc khuyên tai, tiếp theo cũng không màng đến ý nguyện của cô, cưỡng chế đeo lên vành tai cô.
Khuyên tai nạm đá quý đen đâm vào da thịt, Đường Khanh chỉ cảm thấy vành tai hơi nhói.
“Ngươi làm gì!”
“Nếu đã là người của ta, vậy thì phải giữ chút tín vật.”
Dứt lời, không đợi Đường Khanh nói thêm, hắn liền trực tiếp biến mất trước mặt cô.
Ma Hoàng đi đột ngột, điều này khiến cô thất thần, chẳng qua rất nhanh, cô liền khôi phục như thường, đi rồi cũng tốt, đỡ cho nhìn thấy lại phiền lòng!
Ác linh ở biên cảnh đột nhiên biến mất, tử khí bốn phía cũng đột nhiên biến mất hoàn toàn, sự việc bất thình lình xảy ra này khiến tất cả mọi người nghĩ tới Thánh Nữ, dân chúng lại về tới nơi cư trú trước kia của mình, tuy nhiên, nhóm kỵ sĩ lại rốt cuộc không tìm được Thánh Nữ.
“Kỵ sĩ trưởng, đừng tìm.”
Trong thời gian này, ngoại trừ bọn họ, toàn bộ dân chúng ở biên cảnh cũng đều tìm kiếm Thánh Nữ, nếu nói bọn họ nhân số không đủ nên chưa tìm được, vậy những người dân khác thì sao, các pháp sư cùng giáo đồ ánh sáng khác thì sao?
Mười lăm ngày nói dài cũng không dài nhưng nói ngắn cũng không ngắn, nếu Thánh Nữ còn sống, đã sớm liên hệ với bọn họ.
Nhưng ánh mắt kỵ sĩ trưởng lại đầy kiên định, “Chẳng qua mười lăm ngày mà thôi, ta sẽ tìm được ngài ấy.”
Kỵ sĩ phía sau thở dài, chẳng qua cũng không nhiều lời nữa, kỳ thật hắn cũng rất muốn tìm được Thánh Nữ, rốt cuộc nếu không có nàng, bọn họ căn bản không có khả năng chiến thắng trận đánh lén này của Ma tộc.
Đường Khanh ở ngay phía sau bọn họ, nghe bọn họ đối thoại, cô đột nhiên hỏi hệ thống, “Thống Thống, ngươi nói xem ta có nên tạo chút vết thương giả gì đó trên người không, nếu cứ xuất hiện thế này thì ngượng ngùng lắm.”
“Ngươi xác định ngươi tạo vết thương giả, nhóm kỵ sĩ người ta nhìn không ra chắc? Ngươi cũng quá coi thường kỵ sĩ hoàng gia rồi.”
Quả thật, loại đồ vật như vết thương này, tự mình làm so với người khác làm thì vẫn có chút khác nhau, người thường có lẽ còn lừa dối được qua cửa, nhưng trước mắt chính là kỵ sĩ hoàng gia, bọn họ đều được chọn lựa kỹ càng, sao có thể không có chút nhãn lực đó.
“Thế thì thôi vậy.”
Tốt xấu cũng là người ngay cả trước mặt Ma Hoàng cũng mặt không đổi sắc, sao có thể sợ sệt trước đám kỵ sĩ này đây.
Huống hồ, cô quả thật cũng vì lần đánh lén này mà hy sinh rất lớn.
Vì thế, ngay khi nhóm kỵ sĩ muốn đổi sang nơi khác tìm kiếm, Thánh Nữ đột nhiên xuất hiện.
Tìm lâu như vậy, không ít người đều đã từ bỏ hy vọng, hiện giờ chợt thấy Thánh Nữ, tất cả mọi người dại ra.
Đường Khanh chớp chớp mắt, cực kỳ vô tội nói: “Các ngươi làm sao vậy?”
“Là Thánh Nữ đại nhân!”
Không biết ai gào to một tiếng, tiếp theo bốn phía liền vang lên bốn chữ ‘Thánh Nữ đại nhân’ đinh tai nhức óc.
Đường Khanh có chút ngượng ngùng, cũng may kỵ sĩ trưởng vẫn bình tĩnh.
“Thánh Nữ đại nhân, mấy ngày nay ngài chịu khổ rồi.”
“Không sao hết.”
Kỵ sĩ trưởng cũng chẳng dò hỏi nhiều việc Thánh Nữ đại nhân đánh đuổi Ma tộc ra sao, nghĩ đến trong thời gian này cô nhất định cực kỳ mệt nhọc, vì thế nói: “Thánh Nữ đại nhân xin hãy chờ một lát, tôi lập tức sai người mang xe ngựa đến đây.”
Đường Khanh không thích phiền toái, lúc này sẽ cô chỉ muốn mau chóng trở lại Hoàng thành, muốn nhìn một chút xem nữ chính định mệnh trong truyền thuyết kia có phải đang nói chuyện yêu đương với Thần Ánh Sáng rác rưởi hay không, vì thế cô nói: “Không cần phiền toái, thu thập một chút, chúng ta trực tiếp về Hoàng thành.”
Kỵ sĩ trưởng còn muốn khuyên can một phen, cuối cùng thấy Thánh Nữ kiên trì, liền chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
“Trên đường trở về, vẫn xin Thánh Nữ đại nhân ngồi xe ngựa.”
Đường Khanh hiểu rõ ý tốt của hắn, cũng liền không thoái thác nữa.
Lần nữa trở lại Hoàng thành, rõ ràng chẳng qua mới rời xa mấy tháng, lại dường như cách một thế hệ.
Chuyện ác linh đánh lén lúc trước đã được Quang Minh Giáo và hoàng thất che giấu, hiện giờ Thánh Nữ chiến thắng trở về dĩ nhiên phải hết sức tuyên dương, vì thế, Đường Khanh vừa về thành liền gặp được dân chúng chào đón trên đường.
“Thánh Nữ đại nhân đã về rồi!”
“Thánh Nữ đại nhân vạn tuế!”
“Thánh Nữ đại nhân ta yêu ngài!”
Dưới các loại hoan hô, Đường Khanh đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian ngắn ở bên Ma Hoàng kia cũng coi như đáng giá.
Thánh Nữ chiến thắng trở về, chuyện thứ nhất chính là dẫn đầu mọi người cảm tạ Thần Ánh Sáng, thuận tiện ở cầu nguyện một phen.
Nếu đổi thành trước kia cô thật ra cảm thấy không sao cả, nhưng hiện giờ lại cực kỳ chột dạ.
“Thống Thống, ta đã quên mấy vụ này! Làm sao bây giờ đây, Thánh Nữ là phải giữ gìn trong sạch đó.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...