Vì bị “ép buộc”, Hàn Yên Yên đành căng mặt ngồi trên xe Nghiêu Sâm.
Khóe miệng Nghiêu Sâm nhếch lên vẻ hài lòng, anh đưa di động của mình tới: “Tất cả ở bên trong, tự xóa đi.”
Hàn Yên Yên mở album ảnh của anh, chà, không ít, chụp hẳn ba mươi bốn mươi tấm.
Những tấm ảnh đó thật ra không có bất kỳ ảnh nào rõ ràng, không phải chụp sau lưng, cũng là Nghiêu Sâm ôm cô vào trong lòng, cánh tay chặn ngang ngực cô, nhưng bất cứ ai nhìn thấy cũng biết cô đang trần trụi.
Đủ để thấy rằng đêm qua Nghiêu Sâm đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.
“Đừng giận, người khác không nhìn thấy đâu, tôi chỉ muốn trêu em thôi.” Nghiêu Sâm đẩy lưỡi áp vào niêm mạc má, cười cười.
Hàn Yên Yên nghiêng đầu nhìn anh.
Người đàn ông này đẹp trai, ưa nhìn, có quyền, có thế, thỉnh thoảng cho bạn một chút cường thế, thỉnh thoảng lại cho bạn chút bá đạo và dịu dàng, nếu xếp vào tiểu thuyết ngôn tình, dĩ nhiên có thể ngồi ổn định cái ghế nam chủ.
Kết cục cuối cùng chắc chắn sẽ rửa tay gác kiếm, thoát khỏi thế giới ngầm, cùng nữ chủ HE.
Nhưng đặt nó trước thực tế ….
Nếu Hàn Yên Yên là một “Nữ học sinh Hàn Yên Yên” chân chính, những bức ảnh này có thể giết chết cô!
Cô quay đầu nhìn về phía trước: “Sếp Nghiêu, rốt cuộc anh muốn gì?”
Nghiêu Sâm vững vàng lái xe: “Theo đuổi em a.”
Hàn Yên Yên tự giễu nói: “Đây là lần đầu tiên có người dùng ảnh khỏa thân để theo đuổi tôi.”
“Ồ?” Nghiêu Sâm hỏi, “Vậy người khác dùng cách nào để tán tỉnh em? Nói tôi nghe xem.”
“Chẳng cần tán tỉnh.” Hàn Yên Yên nói, “Hai người thích nhau, cứ tự nhiên mà bên nhau thôi.”
“Hàn Yên Yên” và Tiểu Hứa cũng là như vậy, tự nhiên, bình đạm, hạnh phúc.
Đó mới hẳn là bộ dáng của yêu đương.
Nghiêu Sâm khịt mũi coi thường.
Anh chở cô tới Kim Hào, trước khi Hàn Yên Yên bước xuống xe, anh kéo tay cô lại: “Tôi có việc phải làm, mấy ngày này không ở đây được.
Tôi đã nhờ vả Lão Lâm, anh ta sẽ thay tôi chăm sóc em, đừng sợ bất cứ điều gì, cứ việc tìm anh ta, có tôi đảm bảo.”
Bá đạo dịu dàng, vừa nhắc đã tới.
Hàn Yên Yên chớp mắt, chỉ có thể nói: “Cảm ơn.”
Sau khi tới Kim Hào, Nghiêu Sâm đổi một chiếc siêu xe sang trọng, Tiểu Dương nhận việc lái xe thể thao của anh tới bãi đỗ xe.
Trở về từ nơi đỗ xe, cậu nhìn Hàn Yên Yên còn đứng ở bậc thang, trông theo chiếc xe chở Nghiêu Sâm xa dần.
“Yên Yên, em…” Cậu đi tới, có chút do dự hỏi: “Em cùng anh Nghiêu…?”
Hàn Yên Yên không muốn cùng cậu tiếp xúc quá nhiều, bỏ lại một câu “Đừng nói bừa” rồi xoay người đi vào.
Cái gì mà nói bừa, bước xuống từ xe thể thao của người ta hẳn hoi! Nghe nói sáng nay còn mặc áo choàng tắm từ lầu 5 đi xuống.
Nghiêu Sâm có phòng ở lầu 5 mà! A a người còn mới chắc chắn “không có hứng thú” với Nghiêu Sâm đi đâu rồi? Nữ sinh xinh đẹp đều là kẻ lừa đảo!
Hàn Yên Yên mấy ngày nay không nhìn thấy Nghiêu Sâm, không có Nghiêu Sâm, cuộc sống của cô hoàn toàn yên bình.
Giảng viên phụ trách lớp gọi cô tới hỏi: “Ba mẹ em gọi điện tới trường học, bảo em đã kéo chặn họ, lên án em bất hiếu, mong giảng viên trường có thể quản giáo em.
Vậy chuyện là thế nào?”
Hàn Yên Yên cười buồn: “Em phải làm kiêm một số việc, để trang trải chi phí hằng ngày và học phí của em, cùng tiền viện phí để em trai làm thẩm tách.
Em trai em đang muốn một bộ máy chơi game, bọn họ ép em trả tiền, em không có nên họ nói em bất hiếu.
Em thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo chặn họ.”
Giảng viên phụ trách tức tới xanh cả mặt.
Ông có thể nhìn ra được, quần áo trên người Hàn Yên Yên là hàng cực rẻ bán ngoài vỉa hè.
Đầu năm nay, nữ sinh có thể đăng ảnh khỏa thân hay quay video tự an ủi chỉ để mua một túi xách hàng hiệu.
Hàn Yên Yên vừa học vừa làm có thể ví như người từ thế kỷ trước lạc vào thời hiện đại.
Giảng viên phụ trách nói: “Em đừng sợ, em an tâm học cho tốt, nếu bọn họ còn dám gọi điện tới trường học thì tôi sẽ ra mặt.” Lại nói, “Tôi thấy em không có xin học bổng, có cần tôi giúp em xin một cái không?”
Hàn Yên Yên lắc đầu: “Kỳ thật thu nhập của nhà em không tệ, chỉ vì bệnh của em trai nên mới bị liên lụy.
Thu nhập hiện tại từ việc đi làm thêm của em có thể hỗ trợ những chi phí cơ bản, chỉ cần họ không tiêu xài bừa bãi là được.
Học bổng vẫn nên dành cho những sinh viên thực sự có nhu cầu.”
Giảng viên phụ trách cảm động không thôi, tặng một đống lời khen ngợi lẫn đảm bảo với cô một hồi mới để cô đi.
Hàn Yên Yên bước khỏi khu dạy học lập tức lấy điện thoại ra, bỏ chặn số của người nhà rồi gọi tới.
“Dùng đầu mà nghĩ có được không? Các người cho rằng làm như vậy thì tôi sẽ nhanh chóng bỏ tiền ra cho các người à? Tỉnh táo lại đi, tôi nói cho các người rõ ràng nhé, tháng này không có tiền!”
Nói xong, cúp máy, chặn số.
Chờ đi, chờ bọn họ phát hiện tiền thực sự không tới, sẽ lập tức chịu thua.
Tiêu tiền của cô, còn muốn cưỡi lên đầu lên cổ ị phân, thiên lý ở đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...