Viên đạn kia không bắn trúng Nghiêu Sâm, vì con dao của anh đã nhanh hơn một bước, xược qua cánh tay Hàn Yên Yên, phun ra một chuỗi máu ngọc.
Cánh tay cầm súng của cô bị thương, súng rời tay mất độ chính xác, rơi xuống mặt đất, viên đạn bắn lên trần nhà.
Hàn Yên Yên bị đau, té từ trên sô pha lăn xuống thảm.
Nghiêu Sâm nhanh chóng nhặt khẩu súng kia lên, nhắm ngay Hàn Yên Yên.
Tam Hổ nghe thấy tiếng súng, vọt tiến vào, nhìn tình hình bên trong liền yên tâm báo: “Đại ca, nhanh lên! Lát nữa là cảnh sát tới đấy!”
“Biết rồi.” Nghiêu Sâm nhìn chằm chằm Hàn Yên Yên, “Cậu ra ngoài xem xét tình hình.”
Tam Hổ cho rằng anh muốn tra tấn Hàn Yên Yên nên vâng lời xoay người rời đi.
Con đàn bà đó, đáng bị băm thành ngàn mảnh, nghiền xương thành tro.
Nghiêu Sâm cũng nghĩ như thế.
Cô ấy vậy mà còn muốn giết anh.
Trong nháy mắt đó, tư thế giơ súng của cô quá tiêu chuẩn, dĩ nhiên là từng được huấn luyện qua.
Cô rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là vì cái gì?
Nghiêu Sâm cắn răng, hạ quyết tâm, họng súng hạ xuống, xuyên thủng mắt cá chân Hàn Yên Yên.
Hàn Yên Yên kêu lên thảm thiết, suýt nữa thì ngất.
Cô chịu đựng đau đớn, bò đi hòng rời khỏi Nghiêu Sâm.
“Nói cho anh biết, vì cái gì?” Nghiêu Sâm cắn răng hỏi.
Mặt Hàn Yên Yên trắng bệch, mồ hôi lạnh túa hết cả đầu, cô quay lại nhìn anh.
“Anh giết người, buôn ma túy, mở đánh bạc, cho vay nặng lãi, ép buộc dân lành,...” Cô nói.
Nghiêu Sâm lại nổ súng, xuyên thủng mắt cá chân còn lại của Hàn Yên Yên.
“Đừng nói với anh mấy lời ngu xuẩn như là tội ác chính nghĩa thế bất lưỡng lập!” Nghiêu Sâm nghiến răng nghiến lợi, “Em là hóa thân chính nghĩa sao? Bản thân em biết mà!”
“Em chỉ muốn nói với anh, anh, có ngày hôm nay, là vì những việc anh làm.” Hàn Yên Yên biến đau đớn thành tức giận, “Dĩ nhiên em không phải, không phải là hóa thân chính nghĩa.”
Nghiêu Sâm rống to: “Vậy rốt cuộc là vì cái gì!”
Mặt Hàn Yên Yên trắng như tờ giấy, lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà cô lại nở nụ cười.
“Bởi vì anh….
là anh, mà em… là em.” Cô cười vừa quỷ dị lại vừa diễm lệ.
Bởi vì anh là “Nghiêu Sâm”, cô là “Hàn Yên Yên”.
Cả anh lẫn tôi đều là không phải là chính mình.
Chúng ta, tại đây, trong thế giới này, dùng thân phận người khác để sắm vai hành động, cả hai đều thân bất do kỷ.
Nghiêu Sâm không cách nào lý giải được hàm nghĩa trong lời nói của Hàn Yên Yên, lại vì nụ cười kia mà kinh sợ.
Nếu cho anh thêm cơ hội nữa, anh nghĩ, anh vẫn sẽ yêu người phụ nữ này.
Mà lúc này, tay Hàn Yên Yên… cuối cùng đã sờ tới chuôi dao.
Tử vong không phải là điểm cuối cùng, anh và em… sẽ còn cơ hội gặp lại.
Dao của Hàn Yên Yên rời tay bay về phía Nghiêu Sâm.
Đồng tử Nghiêu Sâm co rụt lại, giơ tay hướng giữa mày Hàn Yên Yên bóp cò.
Thời gian đình trệ.
Đây là lần thứ hai.
Hàn Yên Yên rõ ràng nhìn thấy viên đạn và con dao song song ngược chiều.
Viên đạn mau, dao phi chậm.
Nhưng trong mắt cô, tất cả đều rất chậm, đều tàn nhẫn như nhau.
Dao hướng yết hầu, đạn hướng giữa mày.
Một dao này nếu mà trúng thì cô lẫn Nghiêu Sâm đều đồng quy vu tận.
Không biết kết quả này có khiến Leo vui vẻ không.
Nhưng Hàn Yên Yên cực kỳ không vui.
Cô trơ mắt nhìn viên đạn xé rách không khí, đuôi đạn mang theo dòng khí màu trắng, chậm rãi xuyên qua giữa mày của cô.
Cô nghe được tiếng trái tim đập, nghe được tiếng mạch máu chảy ồ ạt.
Cô bắt đầu thấy sợ hãi khi đối diện với tử vong.
Giống như, bạn chuẩn bị nhảy cầu ở độ cao 10 mét sẽ không sợ hãi.
Nhưng bạn còn chưa chuẩn bị tốt, đột nhiên có người khác đẩy bạn xuống, chớp mắt kia nhất định sẽ sợ tới mức kêu thảm thiết.
Hàn Yên Yên nếu đã chuẩn bị tâm lý chịu chết, dĩ nhiên sẽ không sợ gì cả.
Nhưng Hàn Yên Yên không muốn chết, cô chỉ nghĩ đến việc giải quyết thế giới này.
Vì vậy, viên đạn trước mặt khiến cô sinh ra sợ hãi với tử vong.
Mặc dù cô biết, tử vong ở đây không phải là điểm kết thúc.
Dừng lại! Dừng lại!
Tôi là xây dựng sư!
Tôi là xây dựng sư của thế giới này!
Dừng lại! Cho ta!
Một khiên chắn vô hình hình thành trước người, viên đạn gào thét tiến đến va phải khiên chắn.
Tiến tới, đình trệ, bị ngăn tại chỗ, viên đạn va chạm với dòng khí xoay tròn gào thét.
Nhưng rốt cuộc đã dừng lại.
Trong đáy mắt Hàn Yên Yên, sâu trong thân thể cô, tựa như có một lực lượng kỳ lạ sắp bùng nổ.
Lực lượng kia muốn thiêu đốt cô thành tro bụi, rồi sau đó dục hỏa trùng sinh!
Trước chớp mắt bùng nổ kia, Hàn Yên Yên giương mắt.
Tầm mắt cô lướt qua viên đạn, lướt qua phi dao cũng bị khiên chắn vô hình chặn đứng, nhìn thẳng về phía Nghiêu Sâm.
Cô thấy được một đôi mắt.
Đó rõ ràng là đôi mắt của Nghiêu Sâm, lại rõ ràng là không phải.
Hàn Yên Yên đã từng gặp qua đôi mắt kia, không chỉ một lần.
Đôi mắt đó cũng lướt qua viên đạn và phi dao nhìn chằm chằm cô, nhưng trong đó không chứa ái hận của Nghiêu Sâm, chỉ có lạnh nhạt.
Trong chớp nhoáng đó, Hàn Yên Yên đột nhiên hiểu ra.
Giờ này khắc này, cô đang đối diện với người đã siêu thoát khỏi “Nghiêu Sâm”, siêu thoát khỏi thế giới này.
Giờ khắc này, cô đang đối mặt với bản ngã của anh!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...