Thời tiết âm trầm cả ngày, đến buổi tối rốt cuộc cũng mưa.
Tâm trạng Khương Phỉ rất sung sướng.
Thậm chí bữa tối, cô còn ăn nhiều thêm vài khối sườn non sốt xí muội.
Mà Lạc Thời lại thảm.
Sắc mặt của hắn càng ngày càng trắng, một tay nắm chặt đầu gối, trên mu bàn tay cầm đũa gân xanh nổi cả lên, thậm chí bữa tối mới dùng được một nửa liền lên lầu nghỉ ngơi.
Khương Phỉ thong thả lau miệng xong liền trở về phòng, thoải mái ngâm nước ấm.
Cô mặc áo ngủ hai dây nhạt màu, chân trần lười biếng cuộn tròn trên sô pha, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.
Hệ thống khó hiểu hỏi, 【 Ký chủ? 】
Khương Phỉ khẽ đáp một tiếng, "Hửm?"
【 Hệ thống: Sao tôi thấy cô không phải đến hoàn thành nhiệm vụ mà là đến...!】 nghỉ phép.
Khương Phỉ cười, "Mi đoán xem, Lạc Thời hiện đang làm gì?"
【 Hệ thống: Đau? 】
"Đúng vậy", Khương Phỉ cười gật đầu, vừa muốn nói chuyện thì ngoài cửa sổ đột nhiên loé một tia sáng.
Ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm truyền đến, tiếng gió, tiếng mưa cùng tiếng sấm, như điên cuồng vang lên.
Mắt Khương Phỉ loé sáng, khẽ khảy mái tóc dài còn chưa khô hẳn, cô đứng dậy cầm gối đầu, mở cửa phòng, cứ thế chân trần đi ra ngoài.
Phòng ngủ chính, cửa đóng chặt.
Ngoài ánh đèn vàng lờ mờ trên tường ngoài hành lang biệt thự cùng tia chớp ngoài cửa sổ, xung quanh một mảng hắc ám.
Khương Phỉ tay chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, trong lòng âm thầm đếm ngược.
Ba, hai, một.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng ngủ chính bị mở toang, ánh đèn chậm rãi từ bên trong tràn ra.
Lạc Thời ngược sáng ngồi trên xe lăn, chỉ mặc áo ngủ màu trắng, thanh âm khàn khàn, "Khương tiểu thư đang muốn làm gì vậy?"
Quả nhiên phòng bị quá mức.
Khương Phỉ chậm rãi xoay người, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hơi rũ, "Tôi...!xuống phòng khách"
Trên đỉnh đầu Lạc Thời cho thấy độ hảo cảm -55, nhưng mặt vẫn cười đầy vô hại, "Phòng ngủ quá nhỏ sao?"
"Không phải", Khương Phỉ lắc đầu, tựa hồ có chút khó nói, thanh âm càng nhỏ hơn, "Tôi sợ sấm sét"
【 Hệ thống:...!】
Người từng cưỡi sấm sét phi hành như ký chủ lại nói mình sợ sấm sét...!
Lạc Thời ánh mắt hơi lóe, nhưng rất nhanh đã rũ mắt che giấu, "Phòng khách cũng tránh không được sấm sét đâu nhỉ?"
Khương Phỉ không đáp, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn nói tiếp.
Lạc Thời "khó xử" nhíu mày, cuối cùng nhìn cô nói, "Vào đi"
Nói xong, hắn tự đẩy xe vào phòng.
Khương Phỉ đuôi mày khẽ nhếch, ôm gối đầu vào phòng ngủ chính.
Hoàn toàn khác với độ ấm vừa vặn bên ngoài, phòng Lạc Thời rất ấm, ấm đến độ khiến chóp mũi phải ra một tầng mồ hôi.
Nhưng việc trang hoàng lại rất đơn giản, theo phong cách Bắc Âu với hai sắc trắng xám ảm đạm, ánh đèn sáng đến có chút chói mắt.
Bên trong đặt một chiếc giường cực lớn, bốn năm người đồng thời song song nằm lên cũng không vấn đề.
Lạc Thời trở lại mép giường, miễn cưỡng chống người ngồi lên, sắc mặt hắn còn muốn trắng hơn cả ánh đèn.
Hắn nhìn chiếc gối trong tay cô, lại nhìn vị trí bên cạnh mình, "Cô không muốn ngủ?"
Khương Phỉ dừng một chút, "Như vậy không tốt lắm đâu"
Lạc Thời rũ mắt, "Sao nào? Cô đang sợ một tên tàn phế như tôi có thể làm gì cô sao?", hắn cười một cái, mang theo tràn ngập tự ti khiến người thương xót, "Vậy cô ra ngoài đi"
Nói xong, hắn trực tiếp tắt đèn.
Khương Phỉ tượng trưng chần chờ vài giây, cuối cùng đi đến mép giường nằm xuống.
Ngay vào lúc cô đang cân nhắc có nên nhân lần sấm sét tiếp theo ôm lấy Lạc Thời hay không, người bên cạnh đột nhiên xoay người về phía cô.
Xem ra, hắn cũng có cùng suy nghĩ với cô.
Trong bóng tối, Khương Phỉ khóe môi hơi nhếch, trước lên tiếng, "Lạc tiên sinh cho tôi sống ở đây, không biết anh có cần tôi làm gì không?"
Lạc Thời trầm mặc trong chốc lát mới hỏi, "Cô muốn làm gì?"
Khương Phỉ nói, "Lúc trước Tạ gia gia muốn tôi trước đến công ty của Tạ Trì ca ca làm trợ lý của anh ấy.
Nhưng hiện nay Tạ gia gia còn đang nằm viện..."
Thanh âm dần thấp xuống.
Độ hảo cảm trên đỉnh đầu Lạc Thời lần nữa giảm xuống -60, dù thế thanh âm của hắn lại rất bình tĩnh, "Vậy đợi Tạ lão gia xuất viện rồi tính tiếp"
Khương Phỉ nhìn độ hảo cảm sáng chói trên đỉnh đầu hắn, mím môi không nói gì.
Không biết qua bao lâu, hô hấp của Lạc Thời dần trở nên vững vàng.
Trong bóng đêm, lồng ngực hắn đều đều phập phồng, trên người là mùi sữa tắm vô cùng quen thuộc.
Chỉ là toàn thân hắn căng cứng, đặc biệt là phần đầu gối, căng đến cứng còng, không chút động đậy.
Hai mắt Khương Phỉ dần dần thích ứng bóng tối, cô quay đầu nhìn Lạc Thời.
Mặc dù trong hoàn cảnh ấm áp thế này, mặt Lạc Thời như cũ trắng đến độ như có thể phản quang.
Thân thể hắn tản ra khí lạnh, như thể mới được vớt lên từ hầm băng.
Hoàn toàn đối lập với bộ dáng vô hại của hắn.
Khương Phỉ đột nhiên lên tiếng, "Lạc Thời?"
Không ai đáp lại.
Khương Phỉ yên lặng đến gần hắn một chút.
Lạc Thời như cũ bất động, độ hảo cảm trên đỉnh đầu lại đang dao động.
Theo khoảng cách ngày càng rút ngắn, nó cũng chậm rãi giảm xuống.
- 61, -62...!
Khương Phỉ không tiếng động cười khẽ, người đang ngủ không thể nào có việc giảm độ hảo cảm.
Cô dừng lại, không tiếp tục tiến đến gần mà chỉ yên lặng nhìn mặt Lạc Thời.
Trong bóng đêm, ngũ quan tinh xảo của hắn tựa như được phủ một lớp bụi đen, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, đẹp vô cùng.
Chỉ tiếc, con người này lại xấu xa từ trong xương cốt.
"Rất lạnh phải không?", cô nỉ non, thầm chắc chắn hắn lúc này khẳng định sẽ không dễ dàng "tỉnh" lại, "Bác sĩ nói, những ngày trời mưa, chân của anh sẽ rất đau..."
Nói rồi, cô duỗi tay về phía đầu gối hắn.
Người Lạc Thời cứng đờ, hắn có thể cảm nhận được động tác của tay cô và cả âm thanh quần áo bị che phủ.
Nhưng hắn chẳng làm gì, chỉ cẩn thận chờ đợi và đề phòng.
Cánh tay đặt ở bên ngoài mép giường nắm chặt thành quyền, trong lòng từng đợt phản cảm khó có thể đè nén.
Khương Phỉ nhìn đỉnh đầu của hắn, độ hảo cảm nháy mắt giảm xuống nhanh như bay.
- 70, -75.
Lòng bàn tay cô cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên đầu gối Lạc Thời, lòng bàn tay mang theo hơi ấm nhàn nhạt, xuyên qua vải dệt, truyền đến xương đùi lạnh băng.
Theo sau chính là thanh âm nỉ non như tiếng gió thoảng của cô, "Rất đau sao?"
Nắm tay của Lạc Thời cứng đờ.
Thanh âm kia lại khẽ vang lên, như thể an ủi, "Không đau nữa nha..."
Thân thể Lạc Thời càng thêm căng cứng, dù người bên cạnh cũng có mùi tuyết tùng y hệt hắn nhưng mùi hương này lại không có sự lạnh lẽo như trước, ngược lại nó mang theo nhàn nhạt sự ấm áp và ngọt ngào.
Ngoài cửa sổ, một tiếng sấm sét vang lên.
Bàn tay trên đầu gối khẽ run rẩy, sau đó yên lặng rụt về.
Lạc Thời nhíu mày, sự lạnh lẽo từ trong xương cốt kia lại trào ra, đông lạnh đến xương đùi đau nhức.
Giây tiếp theo, hắn lại nghe thấy tiếng hai bàn tay nhẹ nhàng cọ xát vào nhau.
Sau đó, hai lòng bàn tay nhờ được cọ xát càng thêm ấm áp lại lần nữa dán lên đầu gối hắn.
Chân vẫn đau như cũ nhưng lại không quá lạnh.
Lần đầu tiên, ngoại trừ bác sĩ, có người gần gũi chạm vào chân hắn như vậy.
Nhiệt độ cơ thể xa lạ.
Trong lòng vẫn bài xích như cũ, nhưng chân đang toả ra khí lạnh lại không tự giác nhích gần về nơi phát ra ấm áp.
...!
Mùa mưa ở Cẩm Thành không hề ngắn.
Có ông trời phối hợp, thời tiết mấy ngày nay từ đầu đến cuối đều là mưa sa gió giật, nhưng thật ra lại rất tiện cho Khương Phỉ.
Tuy tiểu tàn phế luôn đau đến mặt trắng bệch, nhưng mỗi đêm có sấm sét, cô đều có thể yên lặng ôm gối đứng ngoài hành lang, đợi Lạc Thời ra đón.
Mỗi ngày buổi tối nằm trên giường, lúc cô ủ ấm đầu gối của hắn cũng là lúc độ hảo cảm lên xuống rối loạn nhất.
Thấp nhất từng xuống tận -70, cao nhất từng lên đến 0.
Thu hoạch duy nhất chính là Lạc Thời sẽ không vì cô chạm vào chân mình mà thêm chán ghét cô.
Hôm nay, sau mấy ngày mưa liên tiếp, mưa đột nhiên ngừng, chỉ là không trung vẫm âm u như cũ.
Khi Khương Phỉ tỉnh lại, bên cạnh trống không, Lạc Thời đã rời giường.
Khi đến phòng khách cô mới phát hiện hắn đang ngồi trước cửa sổ, một tay đặt lên xe lăn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối.
Hắn xuất thần nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Trên đỉnh đầu hắn, độ hảo cảm còn đang dao động giữa -50 và -40.
Nghe thấy tiếng động, bàn tay vuốt ve đầu gối của hắn tựa hồ cực nhanh thả xuống.
Hắn quay đầu nhìn về phía cô.
Khương Phỉ ngượng ngùng cười, "Mấy ngày nay thật cảm ơn anh"
Lạc Thời như nghiên cứu mà nhìn cô, khi thấy cô trước sau không nhắc đến việc tối qua giúp mình ủ ấm đầu gối, hắn mới nghiêng đầu cười nói, "Không cần khách sáo..."
Còn chưa kịp nói xong, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Người đến là Ôn Ý Thư.
Hôm nay y ăn mặc có chút trang trọng, một thân tây trang màu xám nhạt, áo vest tùy ý vắt trên cánh tay, áo ghi lê cùng màu phẳng phiu kết hợp với áo sơ mi trắng càng khiến cả người y thêm thành lịch, trang nhã.
Cũng vào khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Ý Thư, biểu tình của Lạc Thời dần phai nhạt, độ hảo cảm cuối cùng cũng ổn định.
Lạc Thời độ hảo cảm, -50.
Khương Phỉ, "..."
"Lạc tiên sinh", Ôn Ý Thư đã đến gần, khóe môi mang theo một ý cười, sau đó y nhìn Khương Phỉ, khẽ gật đầu, "Phỉ Phỉ"
Khương Phỉ nhìn nụ cười trước sau như một cửa y cũng gật đầu xem như đáp lại.
Lạc Thời đặt chiếc tab trong tay xuống, nghiền ngẫm liếc nhìn Ôn Ý Thư, biết rõ còn giả vờ hỏi, "Ôn tiên sinh đến đây có việc gì vậy?"
Ôn Ý Thư nói, "Từ khi Phỉ Phỉ đến Cẩm Thành, Tạ gia vẫn luôn bận rộn.
Ôn gia và Tạ gia xem như thế giao, tôi đến để làm trọn trách nhiệm của chủ nhà", y nhìn về phía Khương Phỉ, "Không biết Phỉ Phỉ có rảnh không?"
Lạc Thời cũng nhìn cô, lúc quay đầu đã giấu đi mọi cảm xúc dư thừa trong ánh mắt.
Khương Phỉ chỉ ra vẻ kinh ngạc, "Tôi sao?"
Ôn Ý Thư cười gật đầu.
Khương Phỉ nhanh chóng nhìn sang Lạc Thời.
Đối phương cũng đang nhìn cô, sau khi nhận thấy được ánh mắt của cô, Lạc Thời khẽ cong khóe môi, thanh âm lãnh đạm, "Cô cứ đi đi, tôi là người tàn phế, quên mất người lành lặn không muốn bị nhốt mãi trong nhà"
Khương Phỉ rũ mắt, giọng trầm xuống, "Vậy thì...!Ôn ca ca, anh chờ em một lát"
Nói xong, cô lên lầu thay một chiếc đầm đuôi cá trễ vai màu xanh xám, mái tóc dài hơi xoăn tùy ý xoã phía sau, theo từng bước chân của cô nhẹ nhàng lắc lư.
Ôn Ý Thư nhìn cô, khéo léo đi lên hai bước tiếp đón.
Chỉ là khi rời đi, phía sau lại vang lên âm thanh không cam lòng thêm chút nhún nhường của Lạc Thời, "Đừng quên phải đưa người hoàn hảo, không sứt mẻ gì về đấy"
Phải đến tận khi Khương Phỉ ngồi trên xe, cô mới gần như không thể phát hiện khẽ cười một tiếng.
Lạc Thời, thật là một cao thủ diễn kịch.
....!
Xe Ôn Ý Thư dừng trước cửa một nhà hàng tình nhân đầy xa hoa.
Khương Phỉ ngồi trong phòng bao, nhìn bốn phía xung quanh.
Phong cảnh xinh đẹp, yên tĩnh, tiếng piano thanh lịch, phục vụ viên lịch sự, còn có người đàn ông nho nhã trước mặt.
Ngay cả nét cười khóe môi y cũng tinh xảo đến không có gì để chê trách.
Ôn Ý Thư cầm thực đơn, trước khi gọi món sẽ nhẹ giọng hỏi ý kiến cô.
Y sẽ lưu ý khẩu vị của cô mà đề cử món ăn phù hợp, càng sẽ chủ động cắt bò bít tết thành những miếng nhỏ vừa ăn, sau đó vô cùng lịch thiệp mà đưa đến trước mặt cô.
Mọi thứ đều hoàn mỹ, tốt đến vừa vặn.
Ngay cả phục vụ viên cũng phải nói, "Tiên sinh thật biết chăm sóc phụ nữ"
Chỉ ngoại trừ...!
Khương Phỉ hơi nhíu mày, thời điểm Ôn Ý Thư nhìn mình, ánh mắt đó không giống như đang nhìn một cô gái "muốn theo đuổi", cho dù chỉ là "giả vờ theo đuổi".
Ngược lại, ánh mắt đó giống như đang nhìn một bộ lễ phục tinh xảo trong tủ kính, một đoá hoa được tỉ mỉ chăm sóc trong nhà kính.
Thậm chí khi y nhìn người phục vụ cũng là ánh mắt này.
Khương Phỉ thở dài trong lòng, y theo đuổi người khác như vậy, có thể thành công mới là lạ.
Y quả thật nên đăng kí một lớp về lĩnh vực này.
"Không hợp khẩu vị sao?", phát hiện được sự thay đổi cảm xúc rất nhỏ từ cô, Ôn Ý Thư buông dao nĩa, nhẹ nhàng hỏi.
Khương Phỉ lắc đầu, một tay chống cằm yên lặng nhìn khóe miệng đang cười của y, sau hồi lâu đột nhiên mở miệng, "Ôn ca ca, anh không cần luôn cười như vậy"
Nụ cười của Ôn Ý Thư có chút cương nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.
Y cười nhìn cô hỏi, "Vì sao? Rất khó coi?"
"Dạ?", Khương Phỉ hơi nhướng mày, nhớ đến lần trước gặp mặt cô nói y "không cười sẽ đẹp hơn", bất đắc dĩ hơi nghiêng đầu đáp, "Lần trước em nhất thời lanh mồm lanh miệng, không ngờ anh vẫn còn nhớ"
"Không khó coi, rất đẹp", cô nghiêm túc nói, "Nhưng bởi vì đẹp nên mới phải để dành cho người quan trọng xem.
Bằng không, đối với ai anh cũng cười như vậy, người anh quý trọng sẽ không thể phát hiện sự đặc biệt anh dành cho cô ấy"
Ôn Ý Thư sửng sốt, nét cười nơi khóe miệng cứng đờ.
Trước kia, khi y bày tỏ tâm ý với Lạc Uyển, cô cũng vì không phát hiện sự đặc biệt kia nên mới không chịu tin y sao?
"Hơn nữa, Ôn ca ca", Khương Phỉ chớp chớp mắt nhìn y, chỉ tay về mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa trước mặt, "Em thấy, khi làm những việc này, trong lòng anh thật ra cũng không thích"
Y đương nhiên không thích, chỉ là lợi dụng cô mà thôi.
Nét cười của Ôn Ý Thư phai nhạt vài phần, cảm xúc lại không để lộ chút sai sót, "Sao có chuyện đó được..."
"Vậy vì sao anh lại đối xử tốt với em như thế?", Khương Phỉ bật cười, "Ôn ca ca không thể nào là vì...!nhất kiến chung tình với em chứ?"
Ôn Ý Thư ngẩng đầu nhìn cô hồi lâu mới ôn hòa nói, "Nếu, đó là thật thì sao?"
Khương Phỉ khẽ chớp mắt, sau đó "Phốc" một tiếng bật cười.
Cô cười đến mức cả hai má, hai tai đều đỏ.
Ôn Ý Thư rũ mắt, rót một ly nước đưa qua cho cô, bất đắc dĩ hỏi, "Buồn cười lắm ư?"
Khương Phỉ lắc đầu, sau đó nhìn y, "Em thích uống rượu ngon, thưởng cảnh đẹp, còn có..."
Ôn Ý Thư hiếm khi hoang mang, "Hửm?"
"Không phải nói nhất kiến chung tình với em sao? Vậy cũng phải biết em thích cái gì chứ?", điều Khương Phỉ không nói chính là, dù sao cũng "được" người ta giả vờ theo đuổi, đương nhiên phải hưởng thụ một phen những thứ mình thích.
Ôn Ý Thư nhìn Khương Phỉ, cô của hiện tại, so với những gì y đã điều tra, còn cả lần đó gặp gỡ, quá không giống nhau.
Cô hiện tại, rất nghịch ngợm lại mang theo một chút tươi đẹp đến động lòng người.
Y hỏi lại, "Còn có?"
Khương Phỉ khó hiểu, sau đó mới bừng tỉnh rằng y đang hỏi về câu cô chưa nói xong ban nãy.
Cô nghiêm túc nhìn y, "Còn có những lúc anh không cười"
"Điều đó khiến em cảm nhận được, anh là một người đang chân thật tồn tại"
Nụ cười của Ôn Ý Thư dần biến mất, y lẳng lặng nhìn cô.
Giây tiếp theo, y bỗng đứng dậy, cầm lấy áo vest vắt một bên nói, "Thời gian không còn sớm, để anh đưa em về"
Khương Phỉ gật đầu, đi theo phía sau y, trên mặt đầy tươi cười.
Ôn Ý Thư độ hảo cảm, 20.
Hai người đi vào thang máy.
Tuy chỉ là sự khác biệt cực kì nhỏ nhưng Khương Phỉ vẫn có thể nhận thấy, vào giây phút đi vào thang máy, cả người Ôn Ý Thư đều căng cứng.
May mắn nhà hàng chỉ ở lầu 3, chưa đến vài giây đã xuống tầng trệt.
Đã gần đến chạng vạng, thời tiết âm u, mây đen dày đặc, gió cuốn những chiếc lá khô bay khắp thành phố.
Ôn Ý Thư định đi lấy xe nhưng vừa xoay người, y đột nhiên dừng lại.
Khương Phỉ khó hiểu gọi, "Ôn ca ca...", chưa kịp nói xong, cô cũng dừng lại khi nhìn thấy người ở đối diện đường.
Nơi đó đỗ một chiếc xe hơi màu đen, phía trước đầu xe, Lạc Thời ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, đang yên lặng nhìn chằm chằm vào cô.
Giữa khoảng trời đất tối tăm, hắn như thể một thiếu niên thuần khiết đang lạc lối.
Không biết qua bao lâu, Lạc Thời đẩy xe lăn, băng qua đường đi đến trước mặt họ.
Hắn nhìn Khương Phỉ nói, "Tôi đến đón cô về nhà"
Khương Phỉ đuôi mày khẽ nhướng.
Quả là một câu nói động lòng người.
Chỉ là...!
Trên đỉnh đầu Lạc Thời, độ hảo cảm -50 vẫn rực rỡ lấp lánh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...