Edit: MoTuLinh
------------------------------
Lúc này trong lòng Dung Tự sớm đã đoán được trong lòng Mục Liên Hiên vô cùng có khả năng đã đem cô phán tử hình, thậm chí nếu không phải cố kỵ Dung Phi Chu tồn tại, khả năng sớm đã diệt trừ cho sảng khoái.
Nhưng vậy thì thế nào chứ? Nghe nói lúc trước khi Dung Thiên Phổ chết, mấy nhóm người đều đi đến Tướng Quân Phủ, không có gì khác, cũng chỉ là vì khối binh phù đủ có thể chỉ huy ngàn binh của Dung Thiên Phổ thôi.
Ai ngờ không bao lâu trước Dung Phi Chu dưới sự "theo đuổi không bỏ" của mấy vị tướng quân trong quân doanh, ném ra binh phù mà mình kế thừa từ phụ thân nhà mình, nghe nói giống như còn là trước khi Dung Phi Chu rời đi Tướng Quân Phủ, Dung Thiên Phổ nhét vào trong tay nải của hắn ta, hắn ta cũng là không bao lâu mới phát hiện.
Dung Tự không biết Dung Phi Chu đối với cái này rốt cuộc là nghĩ như thế nào, dù sao khẳng định sẽ không tốt hơn.
Mà cô chỉ cần có người ca ca như vậy còn một ngày, thì cô có thể bình yên vô sự, thậm chí là tiêu dao tự tại một ngày.
Mục Liên Hiên muốn động vào cô, làm sao cũng phải cân nhắc kỹ càng!
Dung Tự cong cong khóe miệng.
Gần đến tối, hoàng cung đại quân lúc này mới trùng trùng điệp điệp tới Hộ Quốc Tự.
Một đám lão hòa thượng đã sớm đứng ở cửa chờ bọn họ.
An bài xong sương phòng sau khi gọi tất cả bọn họ vào ở, Mục Nguyên Tu liền chuẩn bị trai giới tắm gội, Dung Tự đi theo vài phi tử khác bồi Thái Hậu nương nương dùng xong thức ăn chay, lúc này mới được cung nữ thái giám hầu hạ, từng người trở về sương phòng.
Dung Tự đợi ở trong sương phòng nhìn ánh trăng treo tại bầu trời, không hiểu sao thế nhưng cảm thấy màu sắc của trăng non lưỡi liềm có chút không thích hợp, không sáng ngời giống như là bọn họ thường thấy như vậy, ngược lại mang theo chút huyết sắc nhàn nhạt bất tường, ngay cả tâm của Dung Tự cũng không đi theo quy luật nhảy lên hai cái.
Húc Xuân ở phía sau cùng đi theo cô tới Hộ Quốc Tự thu thập xong giường đệm kêu Dung Tự đến nghỉ tạm, rốt cuộc ngày mai Dung Tự nếu là cùng đi qua dâng hương, chỉ sợ phải hao phí không ít tinh lực, chủ yếu còn không phải đường xá dâng hương, bọn họ ngày thường phi tử cao cao tại thượng cũng phải đi bộ theo Hoàng Thượng từng bước một leo lên đỉnh núi cao, còn phải quỳ trên mặt đất nghe tiếng tụng kinh dài dòng cùng lời chúc phúc, không có bất luận thời gian nghỉ ngơi giữa chừng, thậm chí ngay cả thời gian uống miếng nước cũng chen không ra, hiện tại nếu không nghỉ ngơi tốt, ngày mai dâng hương bêu xấu, nhưng là chân chính xảy ra đại xấu, nghiêm trọng nói không chừng còn sẽ liên lụy gia tộc, cho nên mỗi một người bao gồm Húc Xuân đều vô cùng coi trọng.
Nghe Húc Xuân thúc giục, Dung Tự đáp lời, đang chuẩn bị duỗi tay đóng lại cửa sổ sương phòng, khóe mắt bỗng nhiên liền bắt giữ được một cái bóng mờ từ nóc nhà đối diện sương phòng của cô chợt lóe qua, phải biết rằng thân thể này của cô là không có bất luận bản lĩnh võ học gì, bóng dáng mới nảy kia dựa vào mắt thường của cô, vốn là không có khả năng bắt giữ được, nghĩ đến hẳn là hệ thống cố ý khiến cô phát hiện, chẳng lẽ có vấn đề gì.
Nghĩ như vậy, tay đóng cửa sổ của Dung Tự tạm dừng, liền nhẹ nhàng đứng lên.
"Nương nương?"
Húc Xuân đứng ở phía sau nàng nhìn Dung Tự đứng ở phía trước cửa sổ vẫn không nhúc nhích, liền hỏi.
Dung Tự hoàn hồn, quay đầu mỉm cười, "À, Húc Xuân em đi qua tiểu hòa thượng lúc trước đưa chúng ta tiến vào hỏi xem có hương liệu đuổi muỗi hay không, trên núi muỗi quá nhiều, ta sợ buổi tối kêu 'ong ong' nghỉ ngơi không tốt chậm trễ ngày mai dâng hương."
Húc Xuân vừa nghe, sửng sốt một chút, sau đó nghe tiếng muỗi bên tai 'ong ong ong' không ngừng, lập tức liền gật đầu, đi ra ngoài.
Tại em ấy đi ra ngoài không bao lâu, Dung Tự nhìn thoáng qua bầu trời, trăng non đã bị mây đen hoàn toàn che khuất, ánh mắt vừa động, cũng đi ra ngoài.
Cô ở gian sương phòng này vừa lúc tiếp giáp sương phòng của Thái Hậu, bóng dáng mới nảy kia, nếu hệ thống không ra bất luận sai lầm gì, tám phần là rơi xuống trong viện Thái Hậu.
Thái Hậu, Thái Hậu......
Nhớ đến trước đó bọn họ vừa đến Hộ Quốc Tự liền nghe được đại hòa thượng dẫn đầu nói sắc mặt Thái Hậu rất không thích hợp, chờ sau khi dâng hương chấm dứt sẽ bắt mạch cho bà, mà độc của Mục Ấp Trần lúc trước cũng được một lão hòa thường trong Hộ Quốc Tự giải cho, cho nên......
Dung Tự trong lòng vừa động.
Mục Ấp Trần!
Hắn ta cũng theo đến đây, không chỉ có như thế, đêm nay hắn ta vô cùng có khả năng là lo lắng độc của Thái Hậu bị phương trượng chẩn bệnh ra được, đêm nay liền sẽ động thủ đối với Thái Hậu, mới hoàn toàn giải quyết ân ân oán oán của đời trước.
Nghĩ như vậy, động tác dưới chân của Dung Tự nhanh hơn, sương phòng của Thái Hậu cách cô cũng không xa, chạy không bao lâu liền đến, cô đẩy cửa viện ra, cũng chỉ nghe được một tiếng 'kẽo kẹt' cửa phòng mở, bên trong lại im ắng không có một chút âm thanh, bọn cung nữ thái giam luôn luôn hầu hạ Thái Hậu cũng đều không có bóng dáng, nhưng lại cũng không có dấu vết đánh nhau, cái này khiến Dung Tự càng thêm kinh ngạc.
Dung Tự đi qua sân, vừa mới chuẩn bị đẩy ra cửa sương phòng, phía sau bỗng nhiên liền truyền đến một trận ồn ào.
"Thích khách! Có thích khách! Bảo hộ Hoàng Thượng!"
Tay Dung Tự dán trên cửa, cùng lúc đó Mục Ấp Trần phía sau cửa cũng yên lặng chờ động tác đẩy cửa của đối phương, sau lưng hắn ta, Mộ Dung Uyển hai mắt lòi ra, đầu lưỡi thè dài, đầy mặt là nước mắt, biểu tình cũng không biết là khoái ý hay là hối hận, một đôi chân nhỏ không có mang giày đang đung đưa tới tới lui lui ở không trung.
Thời gian hồi tưởng, tại lúc Dung Tự còn chưa lại đây.
Mục Ấp Trần lặng yên không một tiếng động dừng ở trong sương phòng của Mộ Dung Uyển, điểm trúng một tên lại một tên cung nữ thái giám lập tức vào trong phòng, vừa lúc liền nhìn thấy Mộ Dung Uyển đối diện gương nhìn từng đường nếp nhăn trên mặt của bản thân, từ Dung Thiên Phổ đi rồi, nếp nhăn của bà liền một ngày nhiều hơn một ngày, nghe ý tứ của phương trượng, thân thể của bà sợ là không phải bởi vì ưu tư quá mức, chẳng lẽ......
"Thật là hắn ta?"
Thanh âm phỏng đoán của Mộ Dung Uyển vừa ra, thân ảnh của Mục Ấp Trần ngay lập tức xuất hiện ở trong gương đồng của bà.
"Là ta."
Hắn ta nhẹ giọng nói.
Lược ngọc cầm ở trong tay Mộ Dung Uyển theo tiếng nói rơi xuống, đột nhiên xoay người, lập tức trừng lớn hai mắt.
"Là ngươi, thật là ngươi, ai gia quả nhiên không có tính sai." Mộ Dung Uyển đứng lên, "Nhiều năm như vậy ngươi vẫn luôn đều đang giả ngây giả dại! A, ngược lại cùng người nương ngu ngốc kia của ngươi hoàn toàn bất đồng......"
Mộ Dung Uyển còn chưa nói xong, cách khoảng không đã bị Mục Ấp Trần tát một cái, "Bà không xứng nhắc tới mẫu hậu của ta."
Mộ Dung Uyển bị một chưởng phong này của hắn ta khóe miệng liền chảy máu, nhưng vẫn là lập tức ngẩng đầu lên, "Đúng vậy, bất quá bại tướng dưới tay thôi, ta cũng lười nhắc đến.
Ta chỉ hận lúc trước ở trong cung nhiều lần thăm dò cũng không thể tra ra được lòng muông dạ thú của ngươi, càng khiến Tự Nhi vừa khéo cứu ngươi một lần."
Nói đến Dung Tự, Mục Ấp Trần trầm mặc.
"Như thế nào? Hôm nay, ngươi đây là tới lấy tánh mạng của ai gia, vì người nương bạc mệnh kia của ngươi báo thù, bên trong hậu cung, giống như chiến trường, thắng làm vua thua làm giặc, vốn là chuyện thường.
Tô Khanh từ trước đến nay tự cho mình rất cao, chỉ nghĩ mẫu nghi thiên hạ, chỉ nghĩ làm tròn bổn phận Hoàng Hậu của mình, mà cũng khinh thường dùng những thủ đoạn nhỏ, uổng có mỹ mạo cùng gia thế, lại trước nay đều không có chí tiến thủ, cho dù không có Mộ Dung Uyển ta, cũng sẽ có Trương Uyển, Lý Uyển đem nàng lôi xuống ngựa......"
"Nhưng bà giết bà ấy......"
"Không giết chẳng lẽ lưu trữ chờ nàng phản ứng lại cùng ai gia tranh? Lưu trữ nàng đem ngươi nuôi lớn thành người lại cùng Tu Nhi của ai gia tranh? Ha ha......" Mộ Dung Uyển cười lạnh hai tiếng, thế nhưng trực tiếp làm mình cười ra nước mắt, ngay sau đó ánh mắt như điện nhìn về phía Mục Ấp Trần, "Nếu ngươi hôm nay có thể tới nơi này của ta, như vậy Thiên Phổ chết cùng ngươi có quan hệ hay không!"
Nghe vậy, Mục Ấp Trần cũng không có ý tứ trả lời, như cũ lạnh lùng nhìn bà ta.
"Cùng ngươi có quan hệ hay không?" Mộ Dung Uyển lại lần nữa quát lên.
Mục Ấp Trần tiến lên, "Phải thì như thế nào, giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa!"
"Ha ha ha, thiên kinh địa nghĩa, hay cho cái thiên kinh địa nghĩa! Cũng không biết Tự Nhi rốt cuộc có biết hay không, nó cứu một tên hung thủ giết hại cha nó......"
Vừa nghe Mộ Dung Uyển nói như vậy, biểu tình của Mục Ấp Trần có chút khống chế không được mà hơi giật giật.
Nhưng chính là thay đổi rất nhỏ như vậy, cũng làm cho Mộ Dung Uyển chính xác bắt giữ được.
"Ngươi......!Ngươi sẽ không phải......!Ha ha ha ha......!Ha ha......!Ngươi yêu Tự Nhi? Đây thật đúng là chuyện cười cực lớn, ngươi thế nhưng yêu Tự Nhi! Ha ha, các ngươi không có khả năng ở bên nhau, vĩnh viễn cũng không thể, ngươi giết cha nó, thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, nó sớm hay muộn cũng sẽ biết được, nó biết rồi, sẽ chỉ hận ngươi cả đời......!Ha ha ha......!Đều là báo ứng! Đều là báo ứng......"
Mộ Dung Uyển còn chưa nói xong, lỗ tai của Mục Ấp Trần khẽ động, bên ngoài có người tới!
Tiến lên hai bước, lấy ra lụa trắng đã sớm chuẩn bị tốt, giơ tay vung lên liền quấn quanh cổ của Mộ Dung Uyển, đồng thời mũi chân trên mặt đất điểm nhẹ lên vách tường, khinh công đạp tuyết vô ngân* không lưu lại một chút xíu dấu vết, liền đem cả người Mộ Dung Uyển treo lên xà ngang trong sương phòng, nhìn bà ta giãy giụa thống khổ, biểu tình dữ tợn giống như lúc trước khi mẫu hậu hắn bị buộc uống xong rượu độc, trong ánh mắt trừ bỏ tuyệt vọng thế nhưng còn mang theo một chút khoái ý cùng trào phúng.
(*) là công phu khinh công của Thiên Sơn Đồng Lão.
Giãy giụa, giãy giụa, người này hắn hận mười năm, oán mười năm, cũng nhẫn mười năm liền không bao giờ nhúc nhích nữa, tay thả lỏng xuống, đôi mắt lòi ra ngoài, ngay cả đầu lưỡi cũng thè ra, chân trần ở không trung đung đưa tới lui......
Hắn còn nhớ rõ lúc trước phụ hoàng từng chính miệng khen qua đôi chân ngọc này, mà nay sớm đã thành một đôi vật chết.
Không hiểu sao, Mục Ấp Trần liền cảm thấy trong lòng mình cực kỳ trống rỗng, trùng hợp đúng lúc này, nữ nhân chạy hấp tấp ở bên ngoài tường rốt cuộc đẩy ra cửa viện, sau khi ngừng một chút ngay lập tức đi tới cửa sương phòng.
Nghe thấy hơi thở quen thuộc, Mục Ấp Trần sớm đã giơ đao trong tay lên lại hạ xuống.
Dung Tự......!Là nàng......
Như thế nào sẽ là nàng chứ?
Mục Ấp Trần từ trong lòng ngực lấy ra mặt nạ hắn đã mua cặp với Dung Tự ở Thượng Nguyên Tết Hoa Đăng mà bản thân chuẩn bị bên người, chậm rãi mang lên mặt.
Lời chế giễu mới nảy của Mộ Dung Uyển còn tựa như lời nguyền rủa đang quanh quẩn bên tai hắn, có lẽ cũng nên có cái kết thúc, không chỉ là làm Mục Ấp Trần còn có người đeo mặt nạ, đối với Dung Tự sinh ra cảm tình, đều nên có cái kết thúc.
Hai người bọn họ là không có khả năng, vĩnh viễn cũng không thể......
Mà trùng hợp ngay tại nháy mắt Dung Tự sắp đẩy ra cửa gỗ, viện ngoại bỗng nhiên liền truyền đến một trận ồn ào, Dung Tự nâng lên tay, nháy mắt rơi xuống, kinh ngạc đi ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân của Dung Tự đi xa, Mục Ấp Trần trong lòng nhất thời có chút không biết chính mình rốt cuộc là may mắn hay là buồn nản.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộ Dung Uyển treo ở phía sau hắn sớm đã không có một chút hơi thở, trào phúng trong mắt đối phương còn chưa hoàn toàn rút đi, hắn duỗi tay che lại hai mắt của mình, cười nhẹ, liền đứng dậy từ bệ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mà bên này sau khi Dung Tự theo tiếng vang ra cửa viện, thế nhưng liền nhìn thấy ánh lửa bùng cháy mạnh cách đó không xa trong sương phòng của Mục Nguyên Tu, sẽ đối với Mục Nguyên Tu động thủ trừ bỏ Mục Liên Hiên cũng sẽ không có những người khác, chỉ là hắn ta làm sao lại hiện tại động thủ.
Ngay tại Dung Tự chuẩn bị chạy đến bên kia, mắt thấy một thanh đại đao liền từ chóp mũi của cô hạ xuống, cô mạo hiểm tránh thoát, ngẩng đầu liền thấy người nam nhân đó mặc một thân hắc y mặt không biểu tình nhìn cô một cái, đối với mấy người bên cạnh gật gật đầu, "Là nàng!"
Là nàng/hắn (đồng âm) ? Có ý gì?
Dung Tự trong lòng cả kinh, còn không chờ cô phản ứng kịp, ba tên hắc y nhân đứng ở trước mặt cô ngay lập tức giơ đao kiếm lao về phía cô.
Dung Tự không chút suy nghĩ ngay lập tức chạy tới phía trước, liên tưởng đến ánh lửa mới nảy của Mục Nguyên Tu bên kia, Dung Tự trong lòng hận, Mục Liên Hiên kia thế nhưng còn nghĩ thừa dịp loạn hợp lại giết chết cô, đến lúc đó trực tiếp liền nói cô là tại lúc thích khách đột kích, bị người thừa cơ giết rồi, ngay cả Dung Phi Chu chỉ sợ cũng không hiểu rõ chân tướng, thậm chí còn có khả năng bởi vì giận chó đánh mèo Mục Nguyên Tu mà lựa chọn giúp hắn ta!
Tên tiện nhân!
Dung Tự cắn chặt răng, bởi vì làm váy cung trang quá dài, cô chạy trốn quá gấp vừa không chú ý, thế nhưng một chân dẫm hụt, giống như hồ lô lăn trên mặt đất hai vòng, sau khi phản ứng lại cởi giày trên chân mình không chút suy nghĩ hướng người tới ném qua.
Hệ thống, tao......
Lời còn chưa nói xong, giây tiếp theo ba người giơ đao kiếm đang chuẩn bị chém về phía cô liền không hẹn cùng ầm ầm ngã xuống đất, lộ ra phía sau bọn họ khuôn mặt mang mặt nạ vô cùng quen thuộc với Dung Tự.
Dung Tự trợn to hai mắt nhìn hắn ta, môi khép mở hai lần, muốn nói cái gì đó lại căn bản không có phát ra bất luận thanh âm gì, sau đó liền nhìn hắn ta nhặt giày Dung Tự ném văng ra đi đến bên người cô, nửa quỳ xuống, nhanh chóng mang giày cho cô.
Duỗi tay đem cô trực tiếp từ trên mặt đất kéo lên, "Đi!"
"Ngươi......"
Dung Tự còn không có mở miệng nói, Mục Ấp Trần liền lôi kéo cô bay nhanh đến phía trước, "Ta mang ngươi đi Mục Nguyên Tu bên kia, ngươi cẩn thận bảo hộ chính mình......"
Hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc vì cái gì sau khi nghe đến âm thanh nơi đây đánh nhau, lại bởi vì không yên tâm mà qua tới tìm tòi thật giả? Nhìn thấy Dung Tự thiếu chút nữa bị ba người kia loạn đao chém chết, sẽ hãi hùng khiếp vía đến không có biện pháp hô hấp, trực tiếp liền dùng mười phần công lực đem ba người kia đánh ngã xuống đất, hiện tại trong đan điền còn có chút trống rỗng, bàn tay kia không nắm tay Dung Tự hiện nay càng run rẩy đến nông nổi hắn cũng có chút vô pháp khống chế được.
Bị Mục Ấp Trần lôi kéo chạy như vậy, đầu Dung Tự lại chưa từng có rõ ràng, mới nảy nếu cô không có vì nhìn thấy bóng dáng của Mục Ấp Trần cùng ra tới, hiện tại chỉ sợ sớm đã bị ba tên hắc y nhân này bắt ba ba trong hũ, chết không thể chết nữa, cho nên trước đó hệ thống là vì cho cô lẩn tránh rơi vào tử vong lần này, nếu thế giới này có võ công tồn tại, chờ cô hoàn thành nhiệm vụ, vô luận như thế nào cô cũng phải học tập một chút, loại vô năng vô lực này, cảm giác chỉ có thể chờ chết thật sự là quá làm người khó chịu.
Mục Liên Hiên phải không? Lúc này tỷ không ngược ngươi khóc kêu gia gia nãi nãi, sau này ta cũng đừng làm nhiệm vụ công lược gì nữa, dứt khoát chết ở vị diện này cho xong hết mọi chuyện.
Dung Tự vẫn là lần đầu tiên bị người kích phát ý chí chiến đấu ra tới như vậy.
Đầu này Mục Liên Hiên bình phục tâm tình của bản thân, quay đầu nhìn vẻ mặt căm giận sinh động của Dung Tự, ngực bỗng nhiên liền sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn khác thường.
Nghe thấy đằng trước sợ là người tới, Mục Ấp Trần lập tức liền buông lỏng tay Dung Tự ra, "Đi thôi, đằng trước hẳn là người của hoàng đế, ta đi trước."
"Tống......"
Thanh âm Dung Tự còn chưa hoàn toàn hô đi ra.
Mục Ấp Trần vừa mới vượt lên đầu tường ngay lập tức bị đại hòa thượng đột nhiên xuất hiện ở
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...