WATTPAD: MoTuLinh
Edit: Phương Phương + Thanh Vân
------------------------------------???
Trước khi đi, Dung Tự theo bản năng mà quay đầu lại nhìn thoáng qua căn nhà nhỏ lụi bại phía sau, vừa thấy chính là nhiều năm không ai ở qua, Lâm Lan San bị khóa trong phòng kia, thậm chí không có một cái ghế, mặc vẫn là bộ áo lông màu trắng chạy ra khỏi bệnh viện vào ngày đó, hiện tại đã nhìn không ra màu trắng ban đầu, nam nhân này thật sự hạ thủ được?
Dung Tự quay đầu nhìn thoáng qua Cố Minh Lãng nghiêm túc lái xe: "Anh bắt cô ta từ khi nào? Ngày đó ra bệnh viện đã bắt cô ta đi?"
Nghe vậy, Cố Minh Lãng quay đầu mỉm cười nhìn Dung Tự một chút, sau đó giẫm mạnh chân ga: "Ngày đó anh thấy em ôm Lâm Thụy Đông ở bệnh viện, anh thực tức giận, dưới sự kích động, thật giống như đã đột phá được cái hạn chế gì đó vậy, sau đó liền phát hiện mình không cần sét đánh trời mưa vẫn có thể tùy ý xuất hiện, chỉ là thời gian không thể dài thôi.
Ngay từ đầu Cố Minh Lãng cũng không có phát hiện được sự tồn tại của anh, tức giận cũng chầm chậm tiêu tan.
Nhưng về sau nữ nhân kia thế nhưng chủ động tìm tới cửa, nói muốn anh đưa em đi, tốt nhất là mang ra nước ngoài, trong hai năm gần nhất không nên quay lại, nói cái gì thật sự yêu cô ta sẽ vì cô ta suy xét, vì hạnh phúc của cô ta suy xét, hơn nữa cô ta biết anh có chút không thích hợp, cô ta sẽ không đem những cái không thích hợp này nói ra, chỉ cần anh đưa em đi là được rồi...!Hừ, cô ta cũng không nhìn xem bản thân mình tính là thứ gì? Rốt cuộc lấy mặt mũi từ đâu ra mà dám nói như thế với anh? Dựa vào cái gì anh phải vì cô ta suy xét, dựa vào cái gì bởi vì một câu nói của cô ta anh liền phải đưa em rời đi? Nhưng mấu chốt là trong khoảnh khắc đó 'hắn' thế nhưng động tâm, thật sự là buồn cười, anh bảo vệ chủ nhân cách nhiều năm như vậy, phẩm vị cùng thẩm mỹ thế nhưng lại đáng lo như thế, anh rất là lo lắng a! Vì thế trực tiếp liền chiếm cứ thân thể, tát một cái khiến cho nữ nhân tự cho là đúng kia hôn mê, sau đó liền nhốt ở đây, không có việc gì liền đến chơi đùa với cô ta.
Anh nhớ được mấy ngày trước cô ta còn khóc nói nguyện ý ở bên anh, chỉ cần anh có thể thả cô ta ra, hừ, cũng không nhìn một chút cô ta là mặt hàng gì? Cô ta cho rằng, cô ta là em sao?"
Nói xong, Cố Minh Lãng bỗng nhiên giẫm phanh lại, ngay sau đó đến gần cô, đẩy gò má của mình tới lấy lòng, ý tứ hắn ta trung thành như thế, Dung Tự không phải nên khen thưởng hôn hắn ta một chút sao?
Ai ngờ giây tiếp theo Dung Tự trực tiếp liền thưởng hắn ta một cái tát: "Được rồi, đưa tôi về biệt thự vừa nãy."
Vừa nghe cô nói như vậy, ánh mắt Cố Minh Lãng bỗng nhiên liền tối sầm xuống: "Em còn muốn cùng Lâm Thụy Đông sớm chiều ở chung?"
Dung Tự liếc hắn ta một cái: "Không liên quan tới Lâm Thụy Đông, trong cơ thể tôi, cô ấy muốn chăm sóc Khang Khang con trai của Lâm Thụy Đông, tôi nhất định phải thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy.
Yên tâm, phẩm vị của tôi cũng không có kém như vậy."
"Lại là Khang Khang, dứt khoát giết chết nó là xong rồi..."
"Anh có thể thử một chút." Dung Tự nhìn chằm chằm hai mắt Cố Minh Lãng, ngữ điệu bình thản, lại mang theo uy hiếp không thể diễn tả.
Sau khi Cố Minh Lãng nhìn cô một cái, bỗng nhiên liền nở nụ cười: "Chỉ đùa một chút thôi, xưa nay anh không đụng đến mạng người."
Dung Tự vẫn không có nói chuyện.
"Được rồi, được rồi, là anh sai rồi, anh sai rồi có được hay không? Đừng nóng giận, đừng nóng giận, he? Ngày hôm nay là sinh nhật em, anh dẫn em đi ăn bữa tối trước, lại về biệt thự, thế nào? Em nhìn xem, anh đều mặc kệ em cùng nam nhân khác ở chung dưới một mái nhà, em sẽ không ngay cả chút yêu cầu này cũng không đáp ứng anh đi?"
Nam nhân đến gần cô, vẫn cười đến xán lạn như cũ, chỉ là Dung Tự thấy đôi mắt to của hắn ta liền phiền lòng, trực tiếp đẩy mặt của hắn ta ra, ai biết thế nhưng đối phương được cơ hội, bắt được mu bàn tay, nhẹ nhàng mà liếm một chút.
Dung Tự lập tức nhíu mày thu tay về, nam nhân thì giống như là mèo con thỏa mãn cười híp mắt quay đầu tiếp tục lái xe.
Dung Tự thậm chí cảm thấy mục đích ban đầu của nam nhân này chính là muốn hẹn cô ra ngoài ăn bữa cơm này, trước đó nói tới Khang Khang cùng Lâm Thụy Đông cũng là lợi dụng để cho cô không cách nào từ chối được bữa tối này của hắn ta.
Thật sự là ghét nhất loại người vừa thần kinh lại vừa thông minh này, người bình thường như Dung Tự căn bản là không theo kịp bước chân của hắn ta!
Ăn một cái tiệc tối mà cả tinh thần cùng thể xác đều mệt mỏi xong, lúc đi ra từ nhà hàng, trời bên ngoài cũng đã tối hẳn, Dung Tự mở ra điện thoại nhìn một chút, phát hiện thế nhưng đã nhanh đến chín giờ rồi, một bữa tối mà hai người là cô và Cố Minh Lãng thế nhưng lại ăn hết khoảng ba giờ, thật sự là bất lực chửi thề!
Mà vừa ra khỏi cửa Dung Tự liền phát hiện Cố Minh Lãng lại không thấy bóng dáng, cô thật có chút không đợi kịp, lúc đang chuẩn bị đi gọi xe taxi, bỗng nhiên liền phát hiện con đường dưới chân mình thế nhưng tất cả đều sáng lên, lập tức một giây sau, đèn đường ven đường, bên trên hoa cỏ liên tiếp sáng lên, tản ra nhàn nhạt màu vàng nhạt của bóng đèn nhỏ, từ dưới chân của cô trực tiếp kéo dài đến chỗ sâu nhất của con đường.
Cô nhíu mày nghĩ nghĩ, vẫn nên đi theo đèn đường bên này đi, đi thẳng đến quảng trường nhỏ cách nhà hàng một con đường, liền phát hiện suối phun âm nhạc ở nơi đó thế nhưng còn mở ra vào, lúc này toàn bộ quảng trường đã thành một biển hoa hồng, đỏ tươi như máu, chỉ có rìa cánh hoa là mang sắc đen, trước kia Dung Tự đã từng nhận được loại hoa hồng này, nghe nói là một loại hoa hồng đen.
Cố Minh Lãng mặc một thân tây trang, dung nhan tinh xảo không thể bắt bẻ đứng ở giữa biển hoa, giống như một loại chủng tộc cường đại cổ xưa, ma cà rồng.
Thấy Dung Tự ôm cánh tay đứng ở bên ngoài biển hoa, bất đắc dĩ mà nhìn hắn ta.
Cố Minh Lãng vừa cong lên khóe miệng với cô, pháo hoa phía sau liền bỗng nhiên bay lên dừng lại, hai chữ Dung Tự cực kỳ to cực kỳ rõ ràng treo ở giữa không trung, ngay sau đó tan biến, lại nói tiếp cái gì sinh nhật vui vẻ, happy birthday, thậm chí là anh yêu em, đều liên tiếp xuất hiện rồi tan biến.
Thấy Dung Tự ra vẻ tươi cười có chút bất đắc dĩ, Cố Minh Lãng bước trên đôi giày da màu đen giẫm lên một bụi hoa hồng đen, đến bên cạnh Dung Tự, lấy ra một bó hồng đỏ tươi đẹp ướt át từ phía sau: "Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Tự của anh!"
Trước đó đã nói qua vô số lần, lúc này hắn ta lặp lại một lần nữa, biểu tình nhìn qua chân thành mà lưu luyến như vậy.
"Cảm ơn."
Dung Tự nghĩ nghĩ vẫn là trả lời như vậy, dù sao một người coi như là bệnh tâm thần đi nữa thì hắn ta cũng đã hao tốn nhiều tâm tư như vậy vì cô chúc mừng sinh nhật rồi, cho nên xứng đáng nhận được một câu cảm ơn này của cô.
Phía sau hai người, pháo hoa còn đang bắn không ngừng, mà người bên ngoài đường phố cũng kinh hô lên theo.
"Bọn họ..."
"Con đường này anh tạm thời đã bao toàn bộ."
"À..." Dung Tự quay đầu mỉm cười: "Trở về đi..."
Mắt thấy Cố Minh Lãng trực tiếp liền theo mình cùng nhau đi ra ngoài, Dung Tự nhíu nhíu mày: "Những cái bông hoa đó thì sao? Không tìm người thu dọn một chút à?"
"Lát nữa sẽ có người thu dọn, anh đưa em về nhà trước."
"Có tiền thật tốt." Dung Tự nhẹ gật đầu.
"Của anh chính là của em." Cố Minh Lãng cười thực chân thành.
Dung Tự không có để ý đến hắn ta, ôm hoa hồng đỏ trong tay liền đi ra ngoài, con đường phía sau hai người đi đã vọt tới một đám người, bắt đầu tranh đoạt.
Cùng lúc đó, biệt thự Lâm gia.
Khang Khang nằm ở trên giường, đôi mắt lờ đờ sắp không mở ra được: "Ba ơi, chị Dung Dung trở về rồi chưa? Chúng ta có thể ăn bánh kem sao..."
Nghe vậy, Lâm Thụy Đông miễn cưỡng lộ ra nụ cười, sờ đầu nhỏ của con trai nhà mình: "Chị ấy có chút việc phải xử lý, Khang Khang đi ngủ thật ngon, chờ sau khi con tỉnh ngủ, ba đảm bảo chị Dung Dung nhất định trông chừng ở trước giường của con được không?"
"Được...!Chị Dung Dung muốn làm việc, Khang Khang biết...!Ba ba, ba nói..."
"Hả?"
"Nếu chị Dung Dung là mẹ của con thì tốt biết bao nhiêu a, về sau...!Về sau Khang Khang có thể luôn luôn ở bên cạnh chị, Khang Khang không muốn thân thể ngày càng tốt lên, chị Dung Dung liền sẽ không cùng chúng ta ở cùng nhau, Khang Khang muốn mãi mãi sẽ cùng chị Dung Dung ở bên nhau, ba ba, ba nghĩ sao?"
Nghe vậy, Lâm Thụy Đông lại cúi đầu xuống, dịch dịch chăn cho cậu bé: "Ba...!Cũng muốn..."
"Biết ngay là ba ba sẽ giống như con mà, ba ba tranh thủ thời gian mang chị Dung Dung đi kết hôn a, kết hôn xong là chị sẽ luôn có thể ở bên cạnh chúng ta......"
Nghe được lời nói ngây thơ của con trai, Lâm Thụy Đông cười khẽ: "Chính là ba muốn cũng không được a, phải được chị Dung Dung của con đồng ý, nhưng nói không chừng chị ấy có người mình thích, muốn ở cùng với người đó........"
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Không thì từ giờ trở đi ba cùng Khang Khang cùng nhau cố gắng đi, để cho chị Dung Dung nhanh chóng thích chúng ta, không cần thích người khác được không?"
"Được ạ, nhưng mà ba ba, chị Dung Dung đã rất thích rất thích Khang Khang rồi, cho nên ba ba nhất định phải nổ lực cố lên nha!"
"Tiểu tử thúi..." Lâm Thụy Đông lại xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ của Khang Khang, sau đó hôn khẽ một cái ở trên trán của cậu bé: "Ngủ ngon, bảo bối."
"Ngủ ngon, ba ba."
Chờ sau khi Lâm Thụy Đông dỗ Khang Khang ngủ rồi, xuống tầng liền thấy một bàn đồ ăn đã lạnh kia, ở giữa bàn còn có một hộp bánh kem hai tầng chưa mở, nhìn một chút, nụ cười của Lâm Thụy Đông liền phai nhạt đi, sau đó chậm rãi đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, ấn mở video giám sát trước cửa nhà, một hồi ấn mở đèn treo trên đỉnh đầu mình, một hồi ấn tắt, ánh mắt vẫn luôn nhìn video cũng theo đó lúc sáng lúc tối, như là ẩn dấu vô số tâm tư.
Không sai biệt lắm rất nhanh đã đến mười giờ rưỡi, hắn mới nhìn thấy một chiếc xe màu đen xuất hiện ở trong video giám sát.
Sau đó hắn nhìn thấy cửa xe bị người mở ra, xuất hiện trước tầm mắt của hắn đầu tiên là một bó hoa hồng đỏ tươi đẹp, sau đó mới lộ ra gương mặt của Dung Tự.
Ngay sau đó Cố Minh lãng từ ghế lái nhanh chóng đi theo xuống, đi đến bên người Dung Tự nói với cô cái gì đó, Dung Tự lập tức liền có chút không nín được mà nở nụ cười, sau đó Cố Minh Lãng thừa dịp cô không chuẩn bị liền hôn lên má cô, Dung Tự nhíu mày lui về phía sau hai bước, ngay lập tức đi về phía biệt thự.
"Dung Tự..."
Ở sau lưng cô, Cố Minh Lãng dựa vào trên xe của mình bỗng nhiên liền gọi tên cô một tiếng, bước chân Dung Tự không thay đổi, sau đó liền nghe thấy ——
"Thật ra em cũng không có nhân cách phân liệt đúng không?"
Bước chân Dung Tự hơi ngừng lại, trầm mặc một lát, mới ôm hoa hồng, quay đầu nhìn về phía nam nhân phía sau: "Anh đoán?"
Nói xong liền khẽ mỉm cười, đi vào trong biệt thự.
Dung Tự đi rồi, Cố Minh Lãng bỗng nhiên liền bụm mặt cười ha ha, cười đến mức cong cả người xuống, thậm chí cả người đều nửa quỳ trên mặt đất, chờ đến lúc Dung Tự hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng, tiếng cười của hắn ta mới dần dần ngừng lại, đồng thời trong mắt lóe lên một tia sáng: "Có hay không cũng được, tôi đã chấm em rồi!"
Chờ đầu này Dung Tự ôm hoa vào biệt thự, đẩy cửa chính biệt thự ra, trong phòng cũng theo động tác mở cửa của cô mà đèn đuốc sáng trưng lên.
Lâm Thụy Đông ngồi đưa lưng về phía Dung Tự vừa vào cửa, bóng lưng thẳng tắp.
"Này, anh vẫn chưa ngủ sao?"
Dung Tự ôm hoa hồng đỏ đi đến, lại phát hiện Lâm Thụy Đông cũng không có ý muốn trả lời cô, nhíu mày, liền đóng lại cửa phía sau: "Khang Khang đã ngủ chưa?"
"Vừa ngủ."
"Vậy là tốt rồi, tôi đi lên xem nó một chút, nó đã ngủ rồi thì anh cũng đi ngủ sớm một chút đi!" Dung Tự đang chuẩn bị lên lầu.
Lâm Thụy Đông chợt đứng lên, cái ghế ma sát trên nền đá cẩm thạch liền tạo ra một tiếng vang chói tai.
"Khang Khang cùng tôi đợi cô cả đêm, biết hôm nay là sinh nhật cô, vốn là muốn chúc mừng sinh nhật với cô, không nghĩ tới cô thế nhưng hiện tại mới trở về?"
Nghe vậy, chân Dung Tự vừa mới bước lên bậc thang liền thu về, quay đầu có chút kỳ quái mà nhìn hắn ta một cái: "Cũng là bởi vì sinh nhật, cho nên bạn của tôi mới hẹn tôi ra ngoài chúc mừng a, thật có lỗi, tôi cũng không biết hai người chuẩn bị bất ngờ cho tôi, nên không có gọi điện thoại về.
Sáng mai tôi sẽ xin lỗi với Khang Khang, thằng bé hẳn là sẽ không trách tôi..."
"Bạn bè? Cố Minh Lãng? Từ khi nào mà cô đã thân thiết với chồng cũ như vậy? Lúc trước hắn ta vì Lan San, mới kết hôn với cô được một tháng đã không quan tâm vứt bỏ cô, cô chẳng lẽ không nhớ nổi một chút nào sao? Hơn nữa tôi nhớ rõ chẳng phải cô vẫn luôn thích Ngôn Khải à, làm sao bỗng nhiên? Chẳng lẽ cô cũng phát hiện tình yêu đích thực của cuộc đời mình là Cố Minh Lãng, cái này quá buồn cười rồi..."
"Tôi kết bạn với ai thì liên quan gì với anh chứ? Chúng ta cũng không thân thiết đến mức anh có thể dò hỏi chuyện riêng của tôi? Lại nói lúc trước anh đợi xe lửa của tôi và Phó Ngôn Khải, ngăn đón tôi ở sân bay, sau đó lại cố ý để tôi nghe được chuyện của Phó Ngôn Khải cùng Lâm Lan San trên đường đưa tôi về nhà, còn không phải không muốn tôi làm chậm trễ hôn nhân đại sự của em gái anh sao.
Hiện tại tôi như anh mong muốn, đáng nhẽ anh nên cao hứng mới phải chứ? Bỗng nhiên lại đứng ra chất vấn tôi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Tôi vì Khang Khang mới vào biệt thự ở, xem như giúp anh một tay, mà không phải ăn nhờ ở đậu, anh có tư cách gì chất vấn tôi? Trước đó đủ chuyện tôi không so đo, đó là tính tình tôi tốt, mà không phải là nói cho anh, anh có thể được đà lấn tới."
Dung Tự tức giận nói xong, quay người liền chuẩn bị lên lầu, Lâm Thụy Đông lại tiến lên hai bước, một chút liền kéo tay Dung Tự, hít sâu một hơi, tâm ổn định nói: "Xin lỗi, không phải, không phải như cô nghĩ.
Chuyện lúc trước là do tôi ích kỷ, tôi nguyện ý xin lỗi với cô, hơn nữa tôi xác thật là cảm thấy tính tình không kiên định của Phó Ngôn Khải cũng không thích hợp với cô.
Về phần Cố Minh Lãng, em gái nói với tôi lúc em ấy ở trên đảo hoang với hắn ta, từng thô bạo đánh nó, tôi nghi ngờ phương diện tinh thần của hắn ta khả năng có chút vấn đề, cho nên tôi nghĩ cô nên suy nghĩ cẩn thận một chút đến cùng cô và hắn ta có thích hợp hay không?"
"Phó Ngôn Khải không thích hợp với tôi, Cố Minh Lãng cũng không thích hợp với tôi.
Như vậy ai thích hợp với tôi? Anh sao?" Dung Tự cười một tiếng, sau đó liền trông thấy hầu kết Lâm Thụy Đông vô thức động lên xuống, nhưng tay vẫn không có buông ra cổ tay của cô.
Dung Tự cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó ngẩng đầu chậm rãi đi về phía Lâm Thụy Đông, đối phương thì dần dần lui lại, lui đến mức không thể lui được nữa liền ngã lên sô pha, nhưng thủy chung đều kéo lấy cổ tay Dung Tự không có ý buông ra.
"Anh thích tôi." Dung Tự một lời khẳng định.
Lâm Thụy Đông nhìn cái cằm trắng nõn của cô, không nói có cũng chẳng nói không, tay lại cầm thật chặt.
Thấy thế, Dung Tự kéo ra cổ tay của mình, không có co rúm, liền cúi đầu xuống nhìn về phía đôi mắt của Lâm Thụy Đông, khẽ cười cười, thẹn thùng mà mang chút ngượng ngùng, "Anh thích tôi thì nói với tôi nha, lôi kéo cổ tay tôi như vậy là có ý gì? Anh không nói tôi sẽ không biết, bởi vì anh thích tôi cho nên mới cảm thấy Phó Ngôn Khải cùng Cố Minh Lãng không thích hợp với tôi đúng không? Cho nên hôm nay đến tận bây giờ vẫn chưa ngủ để chờ tôi phải không? Thế nhưng anh không nói sao tôi biết đây? Đúng không? Lâm Thụy Đông......"
Thanh âm Dung Tự một chút liền nhu hòa xuống: "Như vậy, bây giờ anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh có thích tôi không? Hả?"
Nghe Dung Tự mềm nhẹ hỏi chuyện như vậy, trong nháy mắt, Lâm Thụy Đông chỉ cảm giác tim của mình giống như là bị một bàn tay đột nhiên níu lấy, lại buông ra, sau đó đàn hồi trở lại giống rồi bắt đầu kịch liệt nhảy qua nhảy lại.
Nếu như lúc trước Dung Tự làm hắn có một loại cảm giác là một người vợ hiền, một người mẹ tốt, có thể an an ổn ổn vượt qua một đời cùng cô, bây giờ cô bỗng nhiên cho hắn cảm giác như quay về mối tình đầu thời thiếu niên ngây ngô cùng xúc động, thậm chí chỉ cần nhìn cô một cái cũng khiến hắn tim đập loạn nhịp.
Lâm Thụy Đông ngơ ngác mà nhìn Dung Tự
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...