Trong phòng mùi long diên hương phiêu đãng, lượn lờ, triền miên khiến lòng người quẫn bách. Bởi vì...
"Cô khuông muốn." An Tình vung chân đá văng tấm chăn đang đắp trên người.
Lục Sanh tiếp tục nhẫn nhịn, lần thứ hai cúi người dém chăn cho nàng. An Tình lại đá chăn, hắn lại đắp lên. Thật không thể nói lý cùng người say!
Nàng bỗng nhiên trở mình, mở trừng mắt nhìn hắn: "Đã bảo cô không muốn đắp!"
Kỳ thật nàng đã tỉnh phân nửa từ lúc uống canh giải rượu trên xe rồi.
Lục Sanh nghe vậy cũng không có đáp lại. Hắn nhịn rồi lại nhịn, thả chậm ngữ điẹuu: "Điện hạ, đêm đã khuya, người mau nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải lên triều nữa."
Người nào đó nghe vậy, trong lòng lập tức không vui, hai mắt như hồ rình mồi nhìn chằm chằm hắn, tay đặt trên chăn liền vỗ bồm bộp vào ngay vị trí bên cạnh: "Nói không đắp chính là không đắp, ngươi mau qua đây ngồi!"
"Cô bảo ngươi qua đây ngồi!"
Một lát sau nàng cuối cùng cũng híp mắt cười, nhìn gương mặt tinh xảo của hắn dưới ánh nến ảm đạm, nhìn hắn đem dịch góc chăn ngồi lên giường.
Thật lâu sau, thanh âm của hắn lại vang lên: "Điện hạ, mau đi ngủ thôi."
Nàng nhìn hắn: "Cô ngủ không được. Có khi nghe ngươi đọc thoại bản cô sẽ ngủ được."
Lục Sanh nhìn nữ nhân đang nằm trên giường, trong lòng thực muốn rút roi ra đánh nàng một cái. Nhìn dáng vẻ mơ màng của nàng, hắn cũng lười che dấu tia chán ghét trong mắt.
Hắn thấy nàng xoay người một cái, từ gối đầu rút ra một quyển sách, sau đó ném cho hắn: "Đọc đi, để cô xem ngươi tự học thế nào."
Khóe mắt hắn co giật, hung tợn nhìn nàng, trầm mặc thật lâu mới nhặt quyển sách trên giường lên.
"Ừ, lần trước cô đã xem đến hồi 30, ngươi đọc đoạn tiếp đi."
Từ lúc tới thế giới cổ đại này, ngày thường đều vô cùng nhàm chán vì vậy nàng đã tìm ra niềm yêu thích mới, đó chính là đọc thoại bản. Tuy rằng thoại bản thời này phần lớn đều bảo thủ nhưng cũng không phải không có ngoại lệ. Có tập nội dung cũng không tệ lắm, có thể khiến người xem cả người run rẩy, chấn động nghĩ đến lời thoại không dễ nuốt trôi...
Ừm... Chính là giống như tập trong tay Lục Sanh chẳng hạn.
"Ừ a.. Vương gia, ngươi làm ta đau..."
"Tiểu yêu tinh, đừng nhúc nhính, ngươi muốn bấm gãy..."
Lục Sanh nhẫn một hồi, tay cầm sách đã có chút trắng bệch, cuối cùng cũng không đọc nổi nữa. Hắn há miệng nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra.
Thật ra An Tình chẳng nghe nội dung nó là thế nào vì nàng vẫn chỉ chú ý thưởng thức biểu cảm của hắn mà thôi. Xem sắc mặt hắn biến hóa tới lui là có thể biết hắn đã chịu đả kích bao sâu, thậm chí mấy lần muốn ném sách trong tay lại yên lặng nhịn xuống.
Lục Sanh liếc nhìn An Tình đang cười thỏa mãn, thật muốn đem sách ném vào mặt nàng.
Thoạt nhìn hắn đặc biệt đáng giận, làm việc thì tàn nhẫn độc ác, nhưng mà An Tình lại cảm giác người này có đôi khi rất thú vị. Người đứng trên đỉnh quyền lực có đôi khi rất cô độc, giống như nàng bây giờ đang ngồi trên ngai vàng, liệu có mấy người đối với nàng trung thành và tận tâm? Liệu có bao nhiêu người không chịu khuất phục trước cường quyền?
Không chỉ nàng như vậy mà Lục Sanh, hắn cũng là như thế.
"Lục Sanh, ngươi lại đây." Lời còn chưa dứt, nàng liền thấy ánh mắt chán ghét của đối phương quét sang. Nàng cũng không cho hắn dư thời gian để tự hỏi, lập tức vươn tay nắm lấy vạt áo trước của hắn, dùng sức kéo lại——
"Rầm ——"
Hắn không kịp đề phòng liền ngã xuống, muốn đứng dậy lại nghe thấy một tiếng thở dài nhè nhẹ: "Lục Sanh, bồi ta nằm một chút, chỉ một chút thôi..."
Thanh âm ấy mang theo vô tận mỏi mệt cùng suy yếu khiến hắn hơi sửng sốt, lập tức liền bị người ôm vào lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...