Công Lược Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Sau khi ra khỏi văn phòng, Tạ Thư Dịch trực tiếp đi đến phòng tự học tìm Giản Cẩm Chi.


Cô vừa vào phòng tự học đã thấy một nam sinh cao lớn ngồi vị trí chếch đối diện với Giản Cẩm Chi ở bàn bên cạnh bàn các cô hay ngồi, trước mặt là cuốn sách dày dựng đứng, mặt giấu ở sau cuốn sách.


Người sáng suốt vừa nhìn đã biết cậu ta đang làm gì.


Tạ Thư Dịch hơi nheo mắt, làm bộ như không phát hiện ra gì, nhẹ nhàng đi đến vị trí bên cạnh Giản Cẩm Chi, kéo ghế bên cạnh cô ấy ra rồi ngồi xuống.


Bình thường cô ấy vẫn hay ngồi bên phía đối diện, đảm bảo hai người đều có đủ không gian học.


Giản Cẩm Chi có chút kinh ngạc nhìn cô một cái, gò má hơi ửng hồng.


Tạ Thư Dịch chớp mắt không nói gì, lấy bút ra viết lên giấy nháp một dòng, sau đó đẩy về phía Giản Cẩm Chi.


Giản Cẩm Chi chưa từng truyền giấy cho bạn học như thế này, khi thấy tờ giấy nháp, cô ấy theo bản năng liếc nhìn cô một cái thì thấy Tạ Thư Dịch nâng ngón trỏ lên làm động tác yên lặng.


Trong lòng Giản Cẩm Chi xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, nhưng cô ấy cũng không có cảm giác bài xích, mà chỉ đơn giản cảm thấy vui vẻ và tò mò với sự việc mới lạ này.


Cô ấy nhìn về phía tờ giấy nháp, thấy một dòng chữ ngay ngắn xinh đẹp bên trên:


Có người đang nhìn trộm cậu, mình che giúp cậu.


Giản Cẩm Chi kinh ngạc nhìn về phía bên kia Tạ Thư Dịch, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một đôi mắt lộ ra sau cuốn sách thì bị dọa cho giật mình.


Nam sinh kia không ngờ cô ấy đột nhiên nhìn qua, không kịp đỡ cuốn sách đang dựng khiến nó đổ xuống bàn ầm một tiếng.


Người trong phòng tự học nhíu mày nhìn về phía bên này, sau khi nhìn thấy kẻ gây ra âm thanh, tất cả mọi người đều hiểu rõ mà dời ánh mắt, có một số bạn học còn nhìn nhau ngầm hiểu.


Giản Cẩm Chi nhíu mày, nam sinh cao lớn kia lập tức đỏ mặt, sách cũng không cầm, xấu hổ bước nhanh ra khỏi phòng tự học.


Tạ Thư Dịch chứng kiến cảnh này, ánh mắt hơi tối lại.


Cô cầm bút lên, viết một hàng chữ lên giấy nháp:

Đừng sợ, chắc cậu ta thích cậu.


Nhìn thấy mấy chữ này, lông mày Giản Cẩm Chi càng nhíu chặt hơn, cô ấy viết xuống bên dưới:

Tôi không biết cậu ta.


Nụ cười của Tạ Thư Dịch càng rõ hơn, tiếp tục viết xuống:

Thích một người sẽ không giấu được, nhưng cậu ta thích cậu cũng không liên quan đến cậu, cậu chăm chỉ học tập là được rồi.


Giản Cẩm Chi chỉ hiểu một nửa câu sau.


Giản Cẩm Chi thấy cô nói đúng, cô ấy không tiếp tục viết nữa mà nghiêm túc gật nhẹ đầu.


Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy, Tạ Thư Dịch thiếu chút nữa bật cười.


Nhớ đến nam sinh ban nãy, nụ cười của cô dần tắt đi.


Mười phút trước khi lớp tự học bắt đầu, nam sinh kia vẫn không quay về cầm sách, mà người trong phòng tự học đã đi ra ngoài.


Tạ Thư Dịch đi đến bàn bên cạnh, lật cuốn sách bị bỏ lại, bên trên chỗ giấy trống có chữ "Kha viết ẩu.


Cô hơi mím môi, nhìn quanh phòng tự học, đúng lúc thấy một cô gái thanh tú nhỏ nhắn ôm sách chuẩn bị rời đi.



Sau khi nhìn rõ mặt cô gái kia, Tạ Thư Dịch mỉm cười, cầm cuốn sách lên rồi đi theo cô gái kia.


Khi Nguyễn Chi Chi bị cản lại còn tưởng rằng mình làm rơi đồ, khi thấy khuôn mặt dịu dàng xinh xắn kia, cô ta không nhịn được mà nhỏ giọng nói: Là cậu!

Cô ta nhớ cô gái này là người cùng chuyển trường với mình, thi được 683 điểm, trực tiếp được chuyển đến lớp 1 tốt nhất khối.


Thành tích học tập tốt, lại còn xinh đẹp, so sánh hai người với nhau, cô ta thật sự không có gì nổi bật.


Tạ Thư Dịch mỉm cười, đưa sách cho cô ta: Đây là sách bạn học Kha Hạo Thần lớp các cậu làm rơi, làm phiền cậu mang về giúp cậu ấy.


À, được.

Nguyễn Chi Chi vội vàng nhận sách, trong lòng vô cùng nghi ngờ.


Bạn học Kha cũng sẽ đến phòng tự học sao?

Nhìn ra được nghi ngờ của Nguyễn Chi Chi, Tạ Thư Dịch cũng không có ý định giải thích, cô chỉ cười nói: Làm phiền cậu rồi.


Từ khi Tạ Thư Dịch đứng dậy, Giản Cẩm Chi đã không nhịn được mà nhìn theo cô, thấy cô hết cầm sách nam sinh kia để lại lại đuổi theo nữ sinh khác, trong lòng Giản Cẩm Chi có chút buồn bã.


Cô ấy không ngờ Thư Dịch sẽ quen nhiều người như vậy, rõ ràng cô mới chuyển đến chưa lâu, rõ ràng mấy hôm nay các cô đều ở cùng một chỗ, sao Thư Dịch lại quen nữ sinh kia?

Khi Tạ Thư Dịch đến thu dọn sách vở để chuẩn bị quay về lớp tự học thì thấy Giản Cẩm Chi đang nhíu mày suy nghĩ.


Nghĩ gì vậy?

Tạ Thư Dịch đột nhiên bước đến trước mặt Giản Cẩm Chi, mắt cười cong cong.



Giản Cẩm Chi giật mình, sau đó giả vờ như vô tình dời mắt đi chỗ khác, bắt đầu sửa soạn đồ của mình: Không có gì.


Định lừa mình sao.


Tạ Thư Dịch hừ khẽ rồi cười một tiếng, thái độ rất vừa phải, vừa không quá đà cũng không ngả ngớn.


Giọng điệu này đã làm dịu cảm xúc không tên trong lòng Giản Cẩm Chi, cô ấy suy nghĩ rồi nhẹ giọng hỏi: Cậu! biết họ sao?

Tạ Thư Dịch lập tức hiểu rõ cô ấy đang nghĩ gì, trên mặt vẫn là nụ cười thân mật như cũ: Không biết, nữ sinh kia chuyển trường đến cùng ngày với mình, cậu ấy học lớp 13.


Giản Cấm Chi nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện, chắc trên quyển sách kia có viết tên và lớp, trùng hợp là bạn học của lớp 13.


Nghĩ đến đây, trong lòng Giản Cẩm Chi nhẹ nhõm hơn nhiều.


Tạ Thư Dịch cười nhẹ, đụng vào cánh tay cô ấy, liếc mắt đưa tình, đôi mắt đen láy như chứa đựng ngàn ngôi sao, giọng nói nhẹ nhàng lại thân mật: Yên tâm, người có quan hệ tốt nhất với mình chỉ có cậu.


Giản Cẩm Chi nghe vậy thì có chút xấu hổ, khóe miệng không nhịn nữa mà cong lên.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận