Phản ứng đầu tiên của Tần Mang chính là tránh thoát khỏi móng vuốt lang sói của anh: A a a a a a, đồ đàn ông chó này không có liêm sỉ!!!
“Anh anh anh anh!”
Nhìn vành tai trắng nõn của cô gái chớp mắt đỏ bừng lên, Hạ Linh Tễ nghe lời buông tay cô ra, rất lễ phép mà hỏi: “Vậy bà Hạ có ý kiến nào khác hay hơn không?”
Đôi mắt xanh xám cong lên cười như không cười.
Rất rõ ràng đây chỉ là sự trêu đùa.
Chính là biết!
Anh lại muốn chơi cô!
Không thể thua.
Võ miệng thôi mà, xem ai sợ ai!
Cô gái giẫm lên đôi giày cao gót bước nhanh về phía trước hai bước.
Bước lên bậc thềm làm bằng ngọc, chiếc váy màu bạc rực rỡ hơn cả ánh trăng khẽ tung bay trong gió, đôi mắt lấp lánh yêu kiều rũ xuống giống như vị thần ngây thơ trong sáng trên trời từ trên cao nhìn xuống.
Nhưng lại nói ra những câu từ cực kỳ quyến rũ câu dẫn lòng người: “Xe chấn có gì vui đâu ~”
“Tiểu tiên nữ càng thích—”
“Dã chấn!”
Thanh Lan Cư đã có lịch sử nhiều năm, cuối cùng cũng chào đón chủ nhân của mình đến ở.
Dọc đường từ cổng chính đến nhà chính, từ mái hiên đến hành lang cửa sổ đều được chạm khắc các loại hoa văn, chủ yếu là cây cỏ, hoa lá, đậm chất cổ kính, lộng lẫy và tinh xảo.
Hơn nữa, nơi đây cũng chỉ là chỗ thỉnh thoảng để ở hoặc tránh nóng.
Hạ Linh Tễ đứng tên rất nhiều những loại tài sản tương tự như vậy, đều là tổ tiên truyền lại, nếu Tần Mang không tới Độ Thành thì anh cũng sẽ không tới đây.
Những người hầu canh giữ ở đây rất muốn cống hiến những kỹ năng đặc biệt của mình, vì họ sợ sau này ông bà chủ sẽ không tới đây nữa.
Do vậy.
Khi biết ông bà chủ sắp đến, dưới sự chỉ dẫn của quản gia, bọn họ đều rất nhiệt tình ra cửa chào đón hai người.
Khi một nhóm người đi vòng qua đình.
Quản gia chuẩn bị định chào hỏi: “Chào…..” mừng tiên sinh và phu nhân.
Giây tiếp theo.
Liền nghe thấy câu tuyên ngôn long trời lở đất của nữ chủ nhân xinh đẹp.
Dã— dã chấn?
Hay là dã chiến?
Từ từ.
Hình như đều là cùng một nghĩa.
Không đúng, không đúng, đây không phải là trọng điểm—
Một nhóm người “chưa thấy qua việc đời nào táo bạo như vậy” hóa đá tại chỗ.
Tần Mang vốn đang đắc ý về việc đáp trả của mình, nhưng khi thấy Hạ Linh Tễ không trả lời được, liền khoanh tay lại kiêu ngạo nhìn anh: “Nhận thua…..”
Khóe mắt thoáng nhìn thấy một nhóm người hầu ai nấy mặt đều dại ra đứng cách đó không xa.
Đôi môi đỏ hơi hé ra, ngây người mà nói nốt: “….rồi chứ.”
A a a a a a a a a a!
Đầu óc Tần Mang nổ tung rồi.
Thân hình tinh tế linh hoạt trực tiếp nhảy thẳng vào lòng Hạ Linh Tễ.
Vùi mặt vào trong đó.
Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình—
Danh tiếng tiên nữ một đời của cô, sớm hay muộn cũng sẽ bị hủy hoại trên người đồ chó Hạ Linh Tễ này!!!
Huhuhu!
Chiếc váy được thiết kế xẻ tà cao.
Đôi chân thon dài trắng nõn của cô gái quấn quanh vòng eo săn chắc rắn rỏi của người đàn ông, trong bóng đêm, càng làm tăng thêm vài phần ái muội, quyến rũ.
Rơi vào trong mắt Hạ Linh Tễ.
Cô như một tiểu sư tử ngốc nghếch hoang mang không tìm được đường về.
Anh dùng lòng bàn tay che lại mép váy cho cô.
Yết hầu khẽ phát ra tiếng cười trầm thấp.
Tần Mang hận không thể nhào lên cắn anh hai phát!
Xem anh còn dám cười không!
Nhưng bây giờ vẫn cần tấm lá chắn hình người này.
Tần Mang nhịn xuống, dùng giọng mũi rất nhỏ rất nhỏ nhắc nhở anh: “Có người.”
Hạ Linh Tễ bình thản nói: “Ồ”
Nhìn nhóm người phía sau như là không có ai, ngược lại, bình tĩnh cúi xuống nhìn nốt ruồi nhỏ màu đỏ xinh xắn trên chóp mũi trắng tuyết của cô gái.
Tần Mang nhấn mạnh: “Rất nhiều, rất nhiều người!”
Hạ Linh Tễ trực tiếp ôm lấy cô xoay người: “Ừm.”
Tần Mang: “…..”
Chôn mặt xuống, giả chết, động tác liền mạch lưu loát.
“Tiên …. Tiên sinh?”
“Chào mừng ngài và phu nhân về nhà.”
Mọi người đều ép mình không được nhìn đến.
Giọng nói của Hạ Linh Tễ rất trầm tĩnh: “Đều đã chuẩn bị xong hết rồi?”
Quản gia: “Tất cả đều xong hết rồi ạ.”
“Khu nhà chính cũng đã dọn dẹp sạch sẽ.”
“Phu nhân sẽ ở đây nửa tháng, tất cả đều nghe cô ấy sắp xếp.”
“Vâng ạ.”
Tất cả đều là những người hầu được Hạ gia đào tạo bài bản.
Sau khi bình tĩnh lại sau cú sốc ban nãy, bọn họ đều cúi gằm xuống giả vở như không có chuyện gì xảy ra.
Nội tầm cảm thán: Đúng là vợ chồng trẻ, đúng là biết cách chơi.
Vẻ mặt quản gia có chút rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định hỏi ông chủ.
Khu nhà chính có một tòa nhà ba tầng bằng gỗ.
Những phiến đá kéo dài đến cửa đều được làm bằng đá sapphire quý hiếm.
Hai bên có một khoảng lớn trồng lan hồ điệp, có thể tưởng tượng được khi chúng nở hoa sẽ đẹp như thế nào.
Tần Mang không có lòng dạ nào để thưởng thức.
Bây giờ chỉ hận không thể biến mất ngay lập tức.
Mãi cho đến trước khi đi ngủ, Tần Mang đều che kín khuôn mặt nhỏ của mình.
Cô tắm chậm rãi.
Khi bước ra, Hạ Linh Tễ đã mặc một bộ quần áo ngủ rộng rãi màu xanh đậm, lười biếng dựa vào đầu giường chờ cô, trên tay đang cầm một cuốn sách cổ.
Có vẻ như là về hội họa.
Trên người Tần Mang cũng mặc bộ đồ ngủ giống hệt anh.
Nhưng có màu sắc nhạt hơn một chút.
Tay áo được thêu hoa văn lan hồ điệp tinh xảo do chính những thợ thêu của biệt thự làm, tương truyền tổ tiên của họ từng là những người thừa kế nghề thêu Tô Châu, bây giờ chuyên may quần áo cho Hạ gia.
Tần Mang nhìn anh một cái, môi đỏ khẽ lẩm bẩm: “Làm bộ làm tịch.”
Sau đó ôm lấy con sư tử trắng nhỏ kiêu ngạo trên đầu giường, nhìn chằm chằm vào đầu sỏ gây tội.
Sau khi leo lên giường, liền ép anh ra ngoài, sau đó nhanh chóng chiếm bá toàn bộ chiếc giường lớn!
Chỉ thiếu điều dang tay dang chân chữ X trên giường thôi.
Hạ Linh Tễ bị đẩy tới mép giường, anh liền gập sách lại.
Ngước mắt lên nhìn.
Tần Mang dùng đôi chân trắng như ngọc đá anh một cái, hỏi: “Anh nhìn cái gì?”
Không đợi Hạ Linh Tễ trả lời, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó,
Lộc cộc chạy xuống giường, đi lấy lọ sữa dưỡng thể, đặt quyển sách sang một bên, nhét lọ sữa nhỏ màu trắng hồng vào lòng bàn tay người đàn ông, thản nhiên nói: “Bôi cho em.”
Hạ Linh Tễ cúi đầu nhìn chiếc lọ nhỏ bị cưỡng ép nhét vào tay.
Trầm ngâm vài giây.
Sau đó trả lời: “Được.”
Tần Mang nằm ở trên gối, đầu ngón tay chọc vào con sư tử nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Kết cấu dạng sữa mát lạnh rơi xuống giữa xương bướm.
Sau mấy phút, Tần Mang thoải mái nói: “Tay nghề được đấy.”
Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của người đàn ông dường như được phủ lên một tầng sắc ôn nhu dịu dàng.
Anh không nhanh không chậm hỏi: “Hôm nay, trong lòng Hạ phu nhân thì Hạ mỗ tăng lên được mấy bậc?”
Tần Mang bị nam sắc mê hoặc mấy giây, trong đầu cô hiện lên hình ảnh anh đột nhiên xuất hiện ở phòng sảnh khách sạn khi đó, đôi môi đỏ hơi nhếch lên: “Vốn dĩ đã đứng trong top 3, nhưng tiếc rằng ai đó…..”
Cô xoay người lại, vươn bàn tay ra, 5 ngón tay tinh tế thon dài xòe ra vẫy vẫy: “Trước mắt miễn cưỡng đứng số 5.”
“Đồng chí vẫn cần phải chăm chỉ nỗ lực hơn.”
Quả nhiên.
Vẫn là có người giúp xoa sữa dưỡng thể sẽ càng dễ dàng hơn.
Tần Mang thiu thiu buồn ngủ, lực độ rất vừa phải.
Cô liền quyết định từ nay về sau chỉ cần Hạ Linh Tễ ở nhà thì công việc này sẽ là của anh.
Ậm ừ mà khẽ kêu vài tiếng.
Đối diện với tấm lưng xinh đẹp trắng như tuyết của cô gái, vẻ mặt Hạ Linh Tễ thản nhiên, bình tĩnh như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Người đàn ông lãnh đạm nói: “Đừng kêu.”
Tần Mang đang tận hưởng dịch vụ massage hiếm có khó được từ Hạ tổng.
Đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, đôi mắt mang theo vài phần ngái ngủ: Đến cái này cũng muốn quản?
Hạ Linh Tễ nhìn vào đôi mắt quyến rũ của cô: “Nếu còn kêu nữa….”
Âm tiết đơn giản lại mơ hồ tràn ra từ đôi môi mỏng: “Làm em.”
Rơi vào tai Tần Mang: “!!!”
Tầm mắt không tự chủ được nhìn xuống dưới, sau đó ngây người ra, lông mi chớp chớp.
Đột nhiên cô chậm rãi mỉm cười, đôi mắt yêu kiều cong lên: “Trách em à? Rõ ràng là Hạ tổng không tự chủ được.”
Ngữ điệu cố ý kéo dài, như giọng nói câu hồn đoạt phách của mỹ nhân.
Sau khi Hạ Linh Tễ bôi xong mặt sau lưng, ung dung nhàn nhã đóng nắp lọ lại: “Chỉ khi em kêu lên mới có tác dụng.”
Ánh mắt người đàn ông tĩnh lặng như biển đen huyền bí, rõ ràng không chút gợn sóng, nhưng trong mắt Tần Mang lại giống như dung nham đang sắp phun trào, nhanh chóng chiếm lĩnh biển sâu.
Vì Tần Mang vừa bôi sữa dưỡng thể, làn da mịn màng như lụa, mềm mại trơn bóng cực kỳ không an toàn.
Theo bản năng Tần Mang cảm nhận được cảm giác nguy hiểm ập đến.
Tuy nhiên ngay sau đó, Hạ Linh Tễ liền thì thầm vào tai cô như đang nói chuyện: “Vừa nãy quản gia hỏi anh, có cần phải khử trùng tiêu độc khu hoa viên bên ngoài trước không?”
Tần Mang phản ứng rất nhanh, đột nhiên sững sờ trong giây lát: “….”
Đôi mắt đen nhánh của cô đột nhiên mở to, kêu lên thất thanh: “Cái gì cơ?”
Trong tình huống như thế nào mới cần thiết phải khử trùng tiêu độc, rõ ràng là quản gia đã tưởng câu nói đùa kia thành thật rồi!
Khó khăn lắm cô mới buộc mình phải quên đi sự việc đáng xấu hổ này!
Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ khẽ chạm vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chóp mũi cô, chậm rãi hỏi: “Hửm?”
“Bà Hạ có cần không?”
Tần Mang mất hết sức lực giãy giụa.
Khuôn mặt vô cảm mà uy hiếp anh: “Anh sắp có được một con búp bê bơm hơi không có linh hồn.” (Cười ngất =))))))))
Từ phòng ngủ rộng lớn nhìn ra bên ngoài, có thể thấy rõ ràng tấm rèm lụa mỏng đang đung đưa theo gió, cũng có thể thấy rõ ràng những lan can mang hơi hướng lịch sử cổ xưa, từ nơi này, có thể quan sát rõ ràng phần lớn biệt thự Thanh Lan Cư.
Đình đài lầu các, nơi đâu cũng đều là cảnh tĩnh.
Nhưng màn đêm yên tĩnh lại có chút đáng sợ, ánh đèn như ẩn như hiện, lập lòe như ngọn lửa ma trơi.
Tấm rèm phản chiếu bóng dáng yêu kiều duyên dáng của cô gái.
Ngay sau đó.
Những xương ngón tay thon dài chỉ thuộc về nam giới mạnh mẽ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh.
Cùng với đó là giọng nói nhẹ nhàng ngậm ý cười của anh: “Búp bê thì sẽ không lộn xộn đâu.”
Tần – búp bê bơm hơi – tiểu sư tử – Mang: Méo meo, tức giận!
Con sư tử nhỏ màu trắng đang yên tĩnh ngồi ở bên gối cũng bắt đầu lung lay như sắp rơi xuống, cuối cùng lặng lẽ dọc theo tấm khăn trải giường rơi xuống.
“Cộp.”
Một tiếng vang nhỏ.
Rơi xuống mặt sàn gỗ, nhưng đã không còn ai để tâm tới.
*
Ngày hôm sau khi Tần Mang tỉnh lại, Hạ Linh Tễ đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Trên đầu giường bằng gỗ đàn hương.
Con sư tử nhỏ vốn bị lăn xuống chân giường giờ đang lặng lẽ ngồi trên tủ đối diện nhìn cô.
Một mảnh giấy nhớ màu vàng được dán lên chiếc mũi hồng hào, bảo đảm Tần Mang vừa mở mắt là có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chữ viết trên đó rõ ràng là của Hạ Linh Tễ.
Hàng ngày những gì anh viết đều theo thể chữ Sấu Kim Thể*, nước chảy mây trôi, không mất đi khí chất.
*Một thể chữ trong thư pháp, do hoàng đế Tống Huy Tông sáng tạo ra.
Chỉ là nội dung—
Lại khiến Tần Mang chỉ muốn xé nát tờ giấy này thành từng mảnh.
[Búp bê bơm hơi phiên bản cô Tần, cực kỳ có linh hồn.]
Tần Mang tìm điện thoại, lộc cộc gõ một dòng tin nhắn gửi đi: [Anh dùng thể chữ cao quý trang nhã thế này để viết về búp bê bơm hơi, không thấy xấu hổ sao?!]
Hạ Linh Tễ vẫn chưa lên máy bay.
Trả lời lại ngay.
Anh trai: [ Búp bê bơm hơi play đêm qua khiến Hạ mỗ khó lòng kiềm chế, thứ lỗi.]
Tần Mang: “…..”
Quăng điện thoại sang một bên, nằm xoài xuống giường.
Là cô quá có nguyên tắc, quá có liêm sỉ còn có giá trị quan vững vàng, vậy nên mới luôn thua đồ đàn ông chó không biết xấu hổ là gì kia!
Càng nhìn cái ghi chú [Anh trai] này, Tần Mang càng cảm thấy không vừa mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh xuống.
Liền đổi ghi chú của Hạ Linh Tễ trở lại thành [Hạ nghèo nghèo].
Đợi cô quay xong bộ phim này.
Sẽ nhất định phải khiến Hạ Linh Tễ hiểu được thế nào gọi là lòng vợ hiểm ác!
Xem anh còn dám trêu chọc cô nữa không!
…..
Khi Tiểu Đồng tới đón cô, Tần Mang đã nhìn thấy Mạnh Thính – người bị Phó Diên gọi đi suốt đêm đến đây.
Nói là đại tiểu thư một mình chị ấy không thể trông nổi.
Phải đủ 2 người quản lý mới được.
Hơn nữa, chị Phó còn quyết định, đợi lần này chị về Thâm Thành nhất định sẽ lên kế hoạch chuẩn bị tuyển thêm người.
Với khả năng gây rắc rối, kéo thị phi của Tần Mang, phải cần có 4 trợ lý mới có thể trông chừng nổi.
Lúc đó, Tần Mang vốn muốn từ chối.
Nhưng sau đó lại bị Phó Diên nói một câu thuyết phục: “Em nghĩ mà xem, nếu như có người bắt nạt em, khi em đòi lại công bằng, có phải nên cần một người đưa dao cho em, một người đưa khăn ướt để em lau tay khử trùng khi đánh xong, còn có một người xách túi, một người nâng quạt gió?”
Tần Mang thỏa hiệp.
Nếu như vậy, 4 người trợ lý này đúng là không thể thiếu.
Chuyện này cứ vậy mà quyết định.
Lúc này.
Mấy người Mạnh Thính bước vào Thanh Lan Cư, suýt chút nữa bị kinh ngạc tới rớt quai hàm.
Lần trước kinh ngạc như vậy là khi đến trang viên Hoàn Hồ, nơi lộng lẫy hoa lệ như cung điện Versailles.
Còn lần này.
Giống như một tòa biệt thự của một vương công quý tộc được sủng ái thời xưa.
Thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Đặc biệt là hoa lan hồ điệp đã nở rộ bên ngoài kia, rõ ràng là màu xanh lam nhạt, nhưng dưới ánh bình minh tựa như một giấc mộng, mơ hồ có thể thấy được những chùm hoa rực rỡ sắc màu.
“Những bông hoa dại kia là tự mọc lên sao?”
Tiểu Đồng không biết quá nhiều về hoa cỏ, nhưng giữa những cây lan hồ điệp lớn màu xanh lam, có một vài cây hoa có màu sắc khác thường.
Khiến cô bé mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, vô thức hỏi một câu.
Quản gia dẫn họ vào cười nói: “Đó là hoa lan cánh sen, nó thích nở ở chỗ này, nên không có nhổ đi.”
Không phải chỉ là một gốc hoa lan thôi sao?
Lại còn thích nở hoa ở chỗ này.
Tiểu Đồng chớp chớp mắt, có chút không hiểu.
Mặc dù Mạnh Thính cũng không biết hoa lan cánh sen là gì, nhưng anh ta vẫn biết search thông tin nha.
Không search thì không biết, một khi search thì liền bị dọa nhảy dựng lên.
Chỉ là một gốc hoa nhỏ trông như hoa dại vậy mà lại có giá trị— hơn 200 vạn!!! (~7 tỷ)
Hơn nữa còn cực kỳ hiếm có, dù ra giá nhưng cũng không có người bán.
Quản gia gật đầu đồng ý, giải thích thêm: “Cây này năm đó cũng là của hồi môn cho lão phu nhân, bây giờ quả thực đúng là khó mua được.”
“Có lẽ trong nước chỉ có duy nhất Thanh Lan Cư vẫn còn trồng được vài cây.”
Ngoại trừ gốc cây tương đối kỳ lạ, chỉ thích mọc ở chỗ này trong khu nhà chính, thì những gốc cây còn lại đều được trồng trong phòng hoa.
Mạnh Thính và Tiểu Đồng nghe gật đầu liên tục.
Tiểu Đồng: “Mỗi lần đi theo chị Mang Mang, đều như là nhìn thấy một thế giới mới.”
Tần Mang cũng không biết trong nhà có nhiều loại thực vật quý giá đến vậy.
Chỉ tùy tiện một cây “cỏ” cũng có giá trị hơn 200 vạn.
Đây là cái gia đình gì a!
Sau khi Mạnh Thính đưa lịch trình hôm nay cho Tần Mang, liền thở dài nói: “Vinh hoa phú quý đời này của em coi như là không cần lo nghĩ gì nữa rồi.”
“Nếu là gia đình khác thì sợ là không nuôi nổi em.”
Chỉ cần một “hòn đá nhỏ” không đáng để mắt tới cũng có thể tiêu tốn toàn bộ số tiền đóng một bộ phim điện ảnh của nữ minh tinh hạng A.
Cho dù cô dành cả đời để quay phim điện ảnh, phim truyền hình cũng không có khả năng sưu tập được trăm viên đá quý như vậy.
Tần Mang nghe anh ta lẩm bẩm, lười biếng nhướng mày cười: “Chăm chỉ làm việc, cuối năm liền thưởng cho mọi người “hòn đá nhỏ”.”
Mạnh Thính: “!!!”
“Mòe ơi, bà chủ thật hào phóng!”
Ngay lập tức chân chó, đấm lưng bóp chân cho Tần Mang.
Vừa bước lên hai bước, đã bị Tiểu Đồng nhanh chân giành mất: “Đại tiểu thư, sức lực như này ngài đã thoải mái chưa?”
“Còn thế này thì sao?”
Mạnh Thính cảm thấy thật đen đủi!
Đến nghề chân chó cũng bị cướp mất.
Đôi mắt xinh đẹp Tần Mang khẽ động, hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Sau đó lười biếng dựa người vào chiếc ghế quý phi mà người hầu đã chuyển đến dưới bóng tây đối diện với khoảng cây hoa lan hồ điệp.
Quay về việc sắp xếp quay phim.
Bộ phim giả tưởng quay lần này nằm trong khuôn khổ tổng thể của phong cách cổ điển Trung Quốc, phó bản đầu tiên chính là “Thảm họa Độ Thành”.
Mà vai nữ số 3 do cô thủ vai chính là một con bướm thành tinh của Độ Thành.
Với nhiệm vụ hướng dẫn nam nữ chính bước vào vùng đất Độ Thành này thăng cấp và chiến đấu với quái vật. Ban đầu, Bướm tinh dựa vào nhan sắc tuyệt trần nhất nhì trong Yêu giới với ý đồ cố gắng quyến rũ, mê hoặc nam chính, nhưng cuối cùng chính mình lại yêu anh ta. Nam chính vốn có tính cách kiên cường, sau này vì cứu anh ta mà Bướm tinh hồn phi phách tán, nó cũng trở thành tâm ma của anh ta, đây cũng là thử thách trắc trở lớn nhất giữa nam nữ chính trong phó bản này.
Trọng điểm đây là kịch bản tối qua mà đoàn phim đã sửa lại suốt cả đêm!
Bướm tinh trong kịch bản gốc chỉ đơn thuần là sinh ra đã ác độc, hơn nữa không biết đức hạnh là gì, chính là muốn ăn tươi nuốt sống nam nữ chính để làm thức ăn cho mình, cuối cùng bị nam nữ chính hợp lực giết chết.
Tần Mang càng xem, hàng lông mày càng nhíu chặt: “Vẫn là nên dùng kịch bản gốc đi.”
Mặc dù vai diễn của cô đã được sửa lại, đất diễn gần như ngang bằng với nữ số 2, dù Bướm tinh đã sống động như có máu thịt, mặc dù vẫn là kẻ xấu, nhưng cũng là xấu có lý do, sau đó từ một người xấu liền trở thành một người tốt sống trong tâm trí của con người.
Nhưng là đã là yêu tinh, làm sao có thể sa ngã vào tình yêu, mục đích của cô từ đầu đến cuối đều là khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn, nên việc cô trở thành kẻ xấu là điều đương nhiên.
Ai muốn đi cứu nam chính chứ.
Nếu như cô nhìn thấy nam chính sắp chết, việc đầu tiên cô nên làm chính là đi hút linh khí của anh ta.
Cả bộ phim, nếu như thiếu đi nhân vật phản diện lớn là Bướm tinh, thì bộ phim giống như một điện ảnh tình cảm yên bình nhạt nhẽo?
Khi được biết Tần Mang yêu cầu sử dụng kịch bản gốc.
Đạo diễn cầu còn không được.
Ban đầu còn nghĩ nếu bộ phim cứ bị nhà sản xuất nằng nặc đòi sửa lại thành như vậy thì chắc chắn toang rồi.
Nào ngờ đột nhiên thay đổi.
Vừa nhìn thấy Tần Mang liền khen cô là diễn viên giỏi, tôn trọng kịch bản!
Sau này tiền đồ vô hạn.
Việc thay đổi kịch bản, cũng như việc Tần Mang lật đổ Giang Lệnh Diệu chỉ sau một đêm, ở đoàn phim không ai là không biết.
Dù sao đa số đều là những nhân vật tinh anh nhất nhì trong giới.
Trước đó chỉ là không cố ý đi tìm hiểu người mới như Tần Mang.
Đặc biệt là Bùi Châm, từ khi Tần Mang ném bình rượu vào lão dâm tặc Giang kia trong bữa tiệc khai máy, bà gần như muốn vỗ tay tán thưởng ngay tại chỗ.
Khi còn trẻ, bà cũng từng bị Giang Lệnh Diệu sàm sỡ, mặc dù cũng muốn đập bình rượu vào đầu ông ta, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ thôi.
Giang Lệnh Diệu lúc nào cũng có thể tùy ý mà phong sát bà.
Nhưng bà thật may mắn, lại được một mỹ nhân nhìn thì yếu đuối bệnh tật bảo vệ hết mình.
Đến bây giờ, Bùi Châm vẫn chưa biết Quan Nguyệt Yên có thân phận gì, rõ ràng xinh đẹp giống hệt Tần Mang bây giờ, ngay cả lão dâm tặc Giang cũng không dám động đến cô ấy (Quan Nguyệt Yên).
Trùng hợp là.
Tần Mang cũng xinh đẹp không kém, cũng có chỗ dựa bảo vệ mạnh mẽ như Quan Nguyệt Yên.
Vậy nên mới có thể không cố kỵ điều gì.
Cũng khá tốt.
Trong giờ nghỉ ngơi, Bùi Châm ngồi cạnh ghế nghỉ chân của Tần Mang, không hề khách sáo mà ké chút quạt mát và trà đá thảo mộc của cô.
Đã ở chung đoàn phim một thời gian.
Tần Mang cũng biết vị này là một người sống rất tình cảm.
Để chung sống hòa hợp với một người như vậy, không cần vòng vo bất cứ chuyện gì.
Tần Mang không ngờ mẹ mình và Bùi Châm lại có mối quan hệ sâu sắc như vậy, khó trách cô Bùi lại có thể hiểu rõ về mẹ mình như vậy.
Vì vậy, cô đích thân rót cho Bùi Châm một cốc trà trái cây: “Cô Bùi, ngài có thể kể thêm cho cháu nghe về những chuyện liên quan đến Quan Nguyệt Yên không ạ?”
Bùi Châm nhận lấy cốc trà hoa quả mát lạnh, nhấp một ngụm.
Rồi mới nói: “Nếu muốn kể chuyện về cô ấy thì phải uống rượu.”
“Uống trà không có mùi vị gì.”
Như vậy là thiếu tôn trọng với Quan Nguyệt Yên.
Do đó.
Tính toán lại lịch trình quay phim, cả hai người đều là chiều mai mới có cảnh quay.
Hai người ăn ý quyết định tối nay liền uống rượu!
Vừa uống vừa nói chuyện.
Tần Mang nghe được rất nhiều những chuyện mà cô chưa từng biết đến.
Hóa ra khi còn trẻ, mẹ cô cũng đã từng có khí chất lộng lẫy rực rỡ chói sáng, cũng từng căm thù cái ác, so với giới giải trí ngày nay thì thời đó càng hỗn loạn hơn, mẹ cô cũng đã bảo vệ rất nhiều các nữ diễn viên như Bùi Châm bây giờ.
Mẹ cô không hề bị vòng tròn này lãng quên.
Bùi Châm say khướt, lấy điện thoại ra cho Tần Mang xem nhóm trò chuyện của bà.
Một nhóm chat có 19 người.
Bùi Châm nói: “Chúng tôi đều từng được cô ấy giúp đỡ, rất nhiều người trong chúng tôi giờ đã không còn ở trong giới nữa, nhưng mọi người đều nhớ đến cô ấy.”
Trên hàng mi cong cong của Tần Mang lúc này có thêm vài giọt nước mắt trong suốt.
Càng hiểu biết thêm về mẹ.
Cô càng cảm thấy Quan Nguyệt Yên mẹ cô giỏi như vậy.
Dường như—
Cái người kia đến giờ vẫn chưa thoát ra được, cũng không được coi là quá biến thái nhỉ?
Có lẽ nước mắt có thể lây truyền.
Mượn rượu, Bùi Châm ôm lấy Tần Mang rồi bắt đầu oa lên khóc lớn.
Trực tiếp khiến nước mắt của Tần Mang lập tức bị dọa nghẹn trở lại.
Người quản lý của Bùi Châm ngượng ngùng bước tới, đỡ người dậy: “Xin lỗi Mang Mang.”
“Bùi Châm một khi uống rượu liền thích ôm người để khóc.”
Bình thường đeo mặt nạ kiên cường càng lâu, đương nhiên cũng cần có cách để phát tiết.
Tần Mang hiểu.
Nhưng khi cô đứng dậy cũng cảm thấy hơi chóng mặt.
Người quản lý của Bùi Châm nói với trợ lý: “Gọi cho người quản lý của cô Tần tới đây đón người.”
Tần Mang có chút choáng váng, nghe thấy bọn họ nói muốn gọi điện thoại cho người quản lý của mình, bờ vai thon gầy của cô không khỏi run lên khi nghĩ đến việc bị Phó Diên nghiêm túc phê bình.
Động tác này rơi vào trong mắt mọi người.
Phản ứng của cô cực kỳ đáng yêu.
Bùi Châm, một nữ diễn viên tuyến một đứng trên đỉnh kim tự tháp, lúc riêng tư lại là một người nghiện rượu thích ôm người khóc.
Tần Mang bên này, một tiểu hoa đán đang nổi với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người cùng xuất thân mạnh mẽ không sợ trời không sợ đất, nhưng lại lén sợ bị người quản lý phê bình.
Cũng không phải là những người cao không thế với như mọi người tưởng tượng.
Tất cả đều rất giản dị, rất dễ thương.
Rượu không uống hết.
Nên cũng không say khướt.
Hình tượng Tần Mang trong đoàn phim ngay từ ban đầu đã là người có chỗ dựa vững chắc, mọi người đều muốn tránh xa.
Bây giờ biến thành một cô gái nhỏ có tính cách đáng yêu, một hậu bối cần mọi người dìu dắt giúp đỡ.
Vậy nên từ đó về sau, Tần Mang có thể thoải mái tới hỏi han các tiền bối về các vấn đề liên quan tới kỹ năng diễn xuất.
Đúng như những lời Phó Diên nói.
Ở lại đoàn phim này nửa tháng còn hiệu quả hơn 3 năm học diễn xuất.
Tần Mang ngày càng thành thạo ngày càng quen thuộc với diễn xuất.
Vấn đề khó khăn để nhập vai và thoát vai trước đây cũng đã được cải thiện rõ ràng.
*
Tần Mang bận rộn học diễn xuất và quay phim, còn Hạ Linh Tễ bên này cũng không hề nhàn rỗi.
Ừm—
Đang học một lớp vẽ tranh.
Đã học được khoảng một tuần rồi.
Hạ Linh Tễ đã tương đối hiểu rõ về các khái niệm cụ thể và kỹ năng cơ bản của hội họa.
Nhưng có vấn đề về phong cách.
Dung Hoài Yến đứng sau lưng Hạ Linh Tễ nhìn anh vẽ bức tranh sơn dầu, hàng lông mày tuấn tú lúc này nhíu chặt lại.
Hạ Linh Tễ đang vẽ một chiếc bình hoa.
Vẫn là chiếc bình sứ đầy màu sắc lộng lẫy như tác phẩm của hoàng gia.
Xung quanh tràn ngập hoa hồng xinh đẹp và tinh tế, mấu chốt là—ngồi xổm ở miệng bình hoa chính là một con vật màu trắng chưa được vẽ chi tiết.
Chỉ riêng màu sắc thôi đã có vẻ không hợp với Dung Hoài Yến rồi.
Quá lòe loẹt.
Phong cách vẽ của Dung Hoài Yến đơn giản, thanh lịch.
Không ngờ được học trò đầu tiên của anh ta lại thích những gam màu sặc sỡ, nhìn đến đau mắt này.
Lớp học vẽ nhỏ 1:1 của thầy Dung còn 4 ngày nữa là kết thúc.
Thầy Dung đặc biệt mời viện trợ bên ngoài — Tạ Nghiên Lễ.
Tạ Nghiên Lễ giỏi về phong cách vẽ tranh với gam màu mang sắc thái trầm bổng, sắc nét.
Đổi lại.
Hạ Linh Tễ chơi quyền anh với bọn họ.
Dạy học trò, đặc biệt là những học trò có cá tính mạnh mẽ, rất cần loại bài tập này để phát tiết.
Nhưng 3 thiếu 1.
Đúng lúc Nguyễn Kỳ Chước đang có mắt tại Lăng Thành đã vinh dự được tuyển chọn làm bao cát.
Đêm ngày hôm đó.
Nguyễn Kỳ Chước bị đánh đến mức ngã xuống đất không gượng dậy nổi liền tức giận đăng bài lên mạng xã hội để tố cáo ba người bọn họ!
Nhân tiện đăng cùng khuôn mặt bầm dập và sưng tấy của mình.
Nguyễn Kỳ Chước V: [Nếu ngày mai tôi không còn nữa, chắc chắn là ba người bọn họ thay phiên hành chết tôi. Hình ảnh.jpg]
Trong bức ảnh.
Ba người đàn ông trẻ tuổi rất dễ nhận biết với ba phong cách khác nhau, mỗi người đều có những đường cong cơ bắp rắn rỏi săn chắc, là cái kiểu làm người ta nhịn không được chảy nước miếng dài ba thước ấy.
Một công tử đoan chính như ngọc lúc này đang lười biếng ngồi trên ghế sofa, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng chưa cài cúc áo, vòng eo vạm vỡ lộ ra một hình xăm Tây phủ hải đường bằng thủy mặc lớn, cực kỳ tương phản.
Lúc này trên võ đài quyền anh, một người đàn ông với mái tóc lam bạc, khuôn mặt dù tuấn tú nhưng vẻ mặt cứ tựa như thần phật, vô dục vô cầu, không tham luyến hồng trần.
Còn một người khác, đôi mắt xanh xám lạnh lùng như thần, đóa hoa bỉ ngạn màu đen đầy thần bí trải dài trên tấm lưng trần của anh, vừa mê hoặc vừa quỷ quyệt, tràn đầy cảm giác ma mị, như thần như quỷ.
Cư dân mạng nhìn thấy bức ảnh này đều bị kinh ngạc đến mức chưa thể hồi thần lại ngay.
Bị hớp hồn vài giây cuối cùng—
“A a a a a a ba người đàn ông cực phẩm này!!!”
“Bọn họ vậy mà quen biết nhau?! Thế giới này thật nhỏ!”
“Mọe nó, tôi đang nhìn thấy cái gì đây, chắc là cả đời tui làm việc thiện, không gần nam sắc nên mới tích đức được như nàyyyy!!!”
“Á á á á á, ba người đàn ông này là cực phẩm thần thánh gì vậy? Một phàm phu tục nữ như tui đây làm sao có thể nhìn thấy điều này?”
“@Nguyễn Kỳ Chước, Bồ Tát sống trong giới giải trí, chính là anh!!!”
“Huhuhu, theo dõi anh không vô ích mà, nhân mạch giới giải trí duy nhất của tui!”
“2023 rồi, vậy mà tôi vẫn có thể nhìn thấy CP “Hạ Dung Tạ” trong cùng một khung hình, yêu chết mất thôi. Mọi người nhìn ánh mắt sát khí của Hạ thần khi nhìn Tạ thần phật đi, bức ảnh này trông không giống hai người đàn ông tranh nhau một người đàn ông khác à, tui đã tự tưởng tượng ra thể loại tình tay ba yêu hận thành thù 1 vạn chữ!”
“Lầu trên giữ vững tam quan, ba vị trên đều bị vợ quản nghiêm, sao có thể có chuyện tình tay ba được a a a a a!”
“Tôi mặc kệ, tôi cứ muốn đẩy tình tay ba CP đấy! Nếu muốn trách thì phải trách Nguyễn bồ tát nhân mạch rộng đã đăng tải bức ảnh thần thánh này.”
“Từ từ, chị em, hình xăm hải đường thủy mặc của Dung công tử là do Dung phu nhân thích nên mới xăm lên, còn màu tóc lam bạc của Tạ thần phật thì cũng được nhuộm theo sở thích của Tạ phu nhân. Vậy thì…..đóa hoa bỉ ngạn đen sau lưng Hạ thần là có chuyện gì?”
“Chỉ cần tập trung vào nhìn cơ bắp của mấy mỹ nam này thôi, đóa bỉ ngạn đen của Hạ thần thật sự quá thần bí mê người, quá ngầu!”
“Bỉ ngạn đen a a a a a a, mọe nó, thật sự quá hợp với Hạ thần! Vừa thần bí, lạnh lùng lại hoa lệ!”
“…..”
Nguyễn Kỳ Chước V: [Này, mọi người nhìn tôi này? Mặt mũi tôi tím bầm dập! Không xứng để xuất hiện đúng không? Ảnh selfie.jpg]
Một mình anh ta đã chiếm hết một nửa bức ảnh!
Nhưng nhóm người này chỉ nhìn thấy ba người ở góc xa tít kia, lại còn tự tưởng tượng ra cái gì mà yêu hận thành thù!
Mòe!
“Đăng thêm vài bức ảnh chụp chung của CP “tam giác” đi!”
“Ảnh chụp từng người một cũng được!”
“Không muốn nhìn gương mặt to lớn của anh, xem chán ngấy rồi!”
“Được rồi, xoa xoa khuôn mặt tím bầm dập nhỏ nhắn của Nguyễn bồ tát, vậy có thể gửi thêm ảnh của các nam thần không?”
Nguyễn Kỳ Chước tức giận xóa weibo!
Cùng với lời nhắn—
[Không!!!]
Tất nhiên.
Weibo xóa cũng vô ích thôi, các chị em đều đã tải xuống hết rồi~
Thậm chí còn có một số fan CP còn điên cuồng lập siêu thoại của CP “tam giác”.
Fans ba nhà hợp thành một nhà.
Chỉ trong vòng 1 giờ ngắn ngủi, tổng số fans đã vượt 1 triệu người.
Tần Mang gần đây rất bận rộn, không hề biết rằng trong thời gian mình quay phim, chồng mình đã bị “trộm đi” rồi, còn ghép CP với người đàn ông khác, hơn nữa lượng fans CP còn vượt 1 triệu.
Cô bận học diễn xuất đến là vui vẻ.
Giống như một miếng bọt biển điên cuồng hấp thụ kiến thức, lần cuối cũng học như vậy là khi đang quay bộ phim điện ảnh đầu tiên [Kinh Hoa Cựu Mộng].
Còn về Hạ Linh Tễ.
Được dạy cùng lúc bởi hai giáo viên hàng đầu về hội hoa nên tay nghề hội họa của anh đã tiến bộ rất nhanh.
Đặc biệt là về phương diện tranh sơn dầu và cơ thể con người.
Rất có thiên phú.
……
So với fans của CP “tam giác” tăng lên nhanh chóng.
Thì siêu thoại “Cực Quang” lại vẫn dừng ở mức 688 người.
Trong khoảng thời gian gần đây, fans siêu thoại “Cực Quang” đã mất đi nhà sản xuất lương thực lớn là Tiểu dưa hấu oa oa oa như đã mất đi chỗ dựa tinh thần, ai nấy đều mất tinh thần, nhàn rỗi không có việc gì làm liền @Tiểu dưa hấu oa oa oa giục cô nhanh chóng quay về.
Với hơn 600 người, việc tạo ra một nhà sản xuất lương thực khác thực sự rất khó khăn.
Vì vậy mọi người cũng không có bất cứ hy vọng nào.
Cho đến khi—
Có một tài khoản là một chuỗi những số thứ tự lộn xộn, tham gia siêu thoại chưa đầy nửa tháng, ngày nào cũng điểm danh, nhưng chưa từng nói bất cứ câu nào, trông rất giống acc clone, đột nhiên lại đăng một bức tranh sơn dầu.
Một đóa bỉ ngạn đen quỷ quyệt mà ma mị được cắm vào chiếc bình hoa tinh xảo của hoàng gia.
Sắc thái huyền bí diễm lệ, không hề nhìn ra dấu vết của người mới vào nghề.
Ngược lại, có chút hỗn loạn, cảm giác thần bí.
Dưới cái nhìn tỉ mỉ của fans CP.
Như chúng ta đều biết, ngoài sự công nhận là tiểu yêu tinh hàng đầu giới giải trí, Tần Mang còn có một cái tên quen thuộc: bình hoa sứ nhiều màu sắc được chạm khắc tỉ mỉ trong lò nung của hoàng gia.
Lại biết thêm hai ngày trước Hạ thần mới lộ ra đóa hoa bỉ ngạn đen sau lưng.
Lúc này—
Đóa bỉ ngạn đen được cắm vào một chiếc bình sứ màu sắc lộng lẫy.
“Lạch cạch.”
“Xin lỗi các chị em, tui đi lau máu mũi trước đã.”
“Hiểu ngay + NNN”
“Tui cũng hiểu ngay—–Cũng đi lau máu mũi.”
“Tôi không sạch sẽ rồi, tui xin lỗi!”
“Tiểu não đại não đã bắt đầu chuyển sang màu vàng để bày tỏ sự tôn trọng.”
“@Loạn mã, chị em, “cô” nói thật đi, có phải bức tranh này của cô có ngụ ý cực kỳ “thâm sâu” không? Máu mũi chảy tòng tòng.jpg.”
————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ nghèo nghèo cau mày.jpg: Tranh sơn dầu của Hạ – tiểu họa sĩ khó hiểu như vậy mà mọi người cũng có thể hiểu được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...