Công Khai

Bị Hạ Linh Tễ đưa lên trực thăng dưới cái nắng như thiêu như đốt suốt một tuần liền để “chụp ảnh poster”, Tần Mang lúc đầu còn kháng cự bằng lời nói, đến cuối cùng thì chỉ còn dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Ban đầu là cô dính lấy Hạ Linh Tễ.

Bây giờ cô chỉ hận không thể đi làm ngay.

Tránh xa người đàn ông đáng sợ này!

Tuy nhiên, trước khi vào đoàn phim, Tần Mang cũng không còn sợ hãi một mình đối mặt với ánh nắng như thiêu như đốt.

Càng không sợ lửa.

Đây không phải là kết quả “mài giũa” của một tuần đó.

Mà là—

Lần đầu tiên cô nhìn thấy vết bỏng dưới mắt cá chân của Hạ Linh Tễ.

Ngày Hạ Linh Tễ tháo bỏ toàn bộ lớp băng gạc cũng là vào một buổi trưa nắng như đổ lửa.

Cửa sổ kính pha lê sát đất như ngăn cách hai thế giới.

Chỉ có ánh sáng mặt trời liên tục chiếu vào mới là sợi dây liên kết duy nhất giữa hai thế giới.

Ắt không thể thiếu.

Tần Mang đích thân tự tháo bỏ lớp băng gạc.

Đây là điều Hạ Linh Tễ đã hứa với cô.

Chỉ cần khoảng thời này ngoan ngoãn không có nhìn trộm.

Tần Mang xưa nay luôn phản nghịch, không mấy ngoan ngoãn, lần này lại thật sự thành thật ngoan ngoãn nghe lời, nhẫn nhịn nửa đêm cũng không lén tháo ra.

Dưới ánh sáng mặt trời chói lóa nóng bỏng.

Có thể nhìn thấy rõ ràng vết bỏng chưa hết đỏ, uốn lượn từ mắt cá chân trắng trẻo tinh xảo đến bên cạnh bắp chân, như ngọn lửa đang cháy lên trên.

Cũng giống như một tảng bảng trắng không tì vết đã bị mặt trời thiêu đốt để lại vết nứt.

Người đẹp trai, cho dù để lại vết sẹo như vậy thì cũng giống như hoa văn được chạm khắc tỉ mỉ cẩn thận trên một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao.

Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang mím lại, nhìn chăm chú vào dấu vết như ngọn lửa kia.

Từ góc nhìn của Hạ Linh Tễ, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dày và rũ xuống của cô, giống như có một con bướm đang đậu trên đó, yên tĩnh lại có chút mê mang.

Anh cười nhẹ: “Sợ rồi?”

“Hạ Linh Tễ.”

Tần Mang không trả lời, mà lại gọi tên anh, đầu ngón tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo giống như ngọn lửa kia, như sợ làm đau tới anh.

“Em không sợ.”

Lửa và ánh sáng đều ở trên người anh.

Cô có gì mà sợ chứ.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Hạ Linh Tễ, cô gái đột nhiên cúi người xuống.

Đôi môi đỏ mọng hơi nóng áp vào đầu ngọn lửa bên bắp chân người đàn ông.

Nhưng vừa mới chạm vào một chút.

Đã bị Hạ Linh Tễ dễ dàng nhấc cả người lên.

Cánh môi mỏng lạnh của người đàn ông lúc này dường như đang mang theo lửa nóng, nặng nề mà ngậm lấy môi cô.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn môi.

Nhưng đây lại là lần đầu tiên Tần Mang cảm nhận được sự cộng hưởng linh hồn do nụ hôn mang lại, giống như ngọn lửa thiêu đốt dày vò cô trong giấc mơ, sức nóng lan từ khóe môi cho đến tận cùng trái tim, thiêu đốt đến mức cô không có cách nào có thể phớt lờ được.

Khiến Tần Mang sinh ra một sự thôi thúc.

Thôi thúc cô đưa anh đi gặp một người.

Nhưng sự thôi thúc này rất nhanh đã biến mất, không phải vì Hạ Linh Tễ, mà là—

Cuộc điện thoại với chú nhỏ hàng tuần như thường lệ.

Khi Tần Diễm nghe nói Tần Mang muốn đưa Hạ Linh Tễ đi ra mộ gặp Quan Nguyệt Yên, trong đầu anh liền lập tức nhớ đến anh trai mình, cái người dù mười mấy năm qua lần đầu xuống núi cũng đều phải ôm khư khư chiếc hộp gỗ tinh xảo kia mới được.

Sự im lặng kéo dài.

Nghĩ đến Tần Mang bây giờ đã trưởng thành, cũng không còn là trẻ con nữa, đã biết đưa chồng đến gặp mẹ rồi.

Nhưng—

“Có cái gì đẹp mà xem, chỉ là cái mộ trống thôi.”

“Cái gì?”

Đôi mắt Tần Mang co rút lại, không thể tin được mà kêu lên sợ hãi.

Suýt chút nữa thì ném điện thoại của mình đi.

“Sao có thể như vậy được?”

Giọng điệu Tần Diễm vừa bình tĩnh vừa bất lực: “Tro cốt ở chỗ cha cháu.”


“Đi đâu cũng ôm theo.”

Trong lòng Tần Mang run lên kịch liệt, nhưng trong đầu cô lại hiện ra một đống cốt truyện cẩu huyết máu chó.

Ví dụ như mẹ cô thật ra vốn không chết, mà chỉ giả chết rời Thâm Thành để trốn thoát khỏi người cha có tính kiểm soát cao kia.

Nhưng đột nhiên nghe thấy một lý do thậm chí còn ảo ma hơn cả cốt truyện mà cô đang tưởng tượng.

Tần Mang: “……”

Trầm mặc một hồi lâu.

Tâm trạng Tần Mang vậy mà chợt bình tĩnh lại.

Từng trải qua thời kỳ cha cô phát điên đòi tự sát, lúc này cô cảm thấy ông có thể làm được những chuyện như vậy cũng không có gì quá ngạc nhiên.

Một lúc lâu sau, mới lẩm bẩm nói ra một câu: “Ông ấy là biến thái à.”

Tần Diễm: “Đúng, chính là một kẻ biến thái.”

Hiếm có lúc nào hai chú cháu lại có đồng quan điểm.

Sau khi bình tĩnh nói lời “tạm biệt” với nhau, hai chú cháu cực kỳ ăn ý mà cúp điện thoại.

Có lẽ đều cần không gian để bình tĩnh trước sự biến thái trong gia đình mình.

Sau này cô sẽ không bao giờ nói Hạ Linh Tễ biến thái nữa.

Gia đình cô thậm chí càng biến thái hơn.

Nhỡ đâu sau này cô trở thành một tiểu biến thái thì làm sao.

Không có tư cách để nói người khác.

Tần Mang thậm chí còn không nhận ra rằng, cô vậy mà đã có thể bình tĩnh chấp nhận bất cứ điều gì mà Tần Hàn làm.

Còn về việc đi thăm mẹ.

Tần Mang tạm hoãn lại.

Vì cô vẫn chưa có cách nào có thể đối mặt được với Tần Hàn.

*

Đoàn phim [Bệnh trầm cảm] còn chưa quay xong, trong đó có một nữ diễn viên được đặc biệt chọn lựa nhưng nhút nhát, gan nhỏ còn chưa vào đoàn đã bị sợ hãi. Không biết từ đầu nghe được những tin đồn nói đoàn phim vận khí không tốt, cả đoàn phim đều hâm hâm dở dở, trường quay bị ma ám, còn nói trận hỏa hoạn xảy ra là do ma quỷ quấy rầy nên mới như vậy.

Nói như tận mắt nhìn thấy vậy.

Thậm chí còn nhắc đến, vì sao cháy sớm không cháy, muộn không cháy, lại cứ cố tình lúc Tần Mang quay cảnh nhảy lầu mới cháy, suýt chút nữa bị mắc kẹt trong đó.

Vì vậy đã chấm dứt hợp đồng.

Không diễn nữa.

Đạo diễn suýt chút nữa tức giận tăng xông.

May mà cô diễn viên này vẫn còn chưa bắt đầu quay cảnh nào.

Trong khoảng thời gian đoàn làm phim nghỉ phép, đạo diễn cũng không nhàn rỗi, lại sắp xếp buổi thử vai khác.

Bởi vì danh tiếng bị ma ám này xuất hiện, nên chỉ có số ít diễn viên đến thử vai, tất cả đều sứt sẹo, không một ai có thể lên được màn ảnh rộng.

Biết rằng, trước đây khi [Bệnh trầm cảm] vừa có tin tức, các diễn viên đều tranh nhau đổ xô đi thử vai.

Đạo diễn yêu cầu rất cao, nhất định phải có kỹ thuật diễn xuất tốt, thà thiếu chứ quyết không làm ẩu.

Vốn tưởng nhân vật này nhất định sẽ bị xóa sổ.

Nhưng không ngờ.

Người đại diện của Kỳ Nhung vậy mà lại chủ động liên hệ với đạo diễn, muốn giành được vai diễn này.

Còn tranh giành cái khỉ gì.

Đạo diễn lập tức đồng ý, sợ Kỳ Nhung sẽ hối hận.

Khoảng thời gian này, hai người đều bận rộn với công việc, trừ liên lạc trên wechat ra thì vẫn chưa gặp mặt nhau.

Vốn dĩ phòng làm việc của Kỳ Nhung không đồng ý để cô tham gia, dù sao lăn lộn trong giới giải trí ít nhiều thì vẫn cần phải kiêng kỵ một số việc. Nhưng Kỳ Nhung đã chấm bộ phim này, nhất quyết muốn làm khách mời.

Còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: Lần này đạo diễn nợ ân huệ tôi, có lẽ lần sau anh ấy sẽ cho tôi đóng nữ chính nếu có vai phù hợp đấy!

Không cần phải nói nhiều, cứ vậy thực sự thuyết phục được phía công ty.

Dù sao, Kỳ Nhung có một khuôn mặt loli, rất khó tìm được vai nữ chính phù hợp, trừ khi đạo diễn vì cô ấy mà thiết lập một nhân vật riêng.

Nhưng—

Xét về địa vị hiện tại của cô, chuyện này có lẽ phải đợi 8 đến 10 năm nữa, có lẽ sẽ có cơ hội.

Vì thế.

Ngay ngày đầu tiên khi Tần Mang quay lại đoàn phim, liền gặp mặt Kỳ Nhung.

Thời gian quay phim lần này không dài.

Đại khái chỉ tầm 1 tuần.


May mà đa số những cảnh trong bệnh viện tâm thần gần như đã quay xong, chỉ cần một số cảnh quay cận cảnh, đến lúc đó có thể làm hậu kỳ bối cảnh.

Những cảnh khác đều diễn ra ở trung tâm Côn Thành.

Kỳ Nhung đi xem hiện trường vụ cháy, bây giờ chỉ còn lại một đống đổ nát, lúc này trong lòng vẫn sợ hãi nói: “Mệnh cô thật cứng.”

“Đúng vậy.”

Tần Mang gật đầu.

Cảnh tượng lúc đó, ngay cả Tần Mang cũng đã gần như bỏ cuộc rồi.

Nhưng Hạ Linh Tễ lại không từ bỏ cô.

Những tin đồn ma quái hiện lên trong đầu cô.

Lúc này Tần Mang không có bất cứ tổn hại nào, Kỳ Nhung lại cảm thán: “May mà người đàn ông của cô dương khí mạnh.”

Mới có thể trấn áp được nó!

Tần Mang nhớ đến thể chất bếp lò nhỏ của mình, không chịu thua mà nhỏ giọng nói: “Dương khí của tôi càng mạnh hơn.”

Nhưng khóe môi cô vẫn cong lên, đặc biệt là khi nhắc tới Hạ Linh Tễ.

Là người đã từng trải, Kỳ Nhung nhìn liền hiểu: “Khuôn mặt đầy vẻ xuân ý dạt dào này của cô, thật sự muốn lấy thân báo đáp, muốn cái loại mà kết hôn ấy sao?”

Tần Mang không gật cũng không lắc, hỏi ngược lại: “Nếu như có người không màng tính mạng nguy hiểm mà đi cứu cô, cô có gả cho anh ta không?”

Kỳ Nhung đương nhiên đáp: “Gả chứ.”

“Thời buổi này còn gặp được người đàn ông như vậy, thì cần đòi hỏi nhiều làm gì nữa!”

Tần Mang ý vị hỏi: “Cô thật sự tự nguyện từ bỏ ao cá của mình.”

Kỳ Nhung “a” một tiếng, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Những con cá khác tôi đều không cần nữa, con cá kia còn chưa ăn chán đâu.”

Cá kia?

Tần Mang không phản ứng kịp.

“Ổ Uyên?”

“Hai người vẫn còn ngủ với nhau?”

Kỳ Nhung rất ảo não: “Aiya…..anh ấy muốn cưới tôi.”

Lần này Tần Mang thực sự kinh ngạc, hai người chẳng những không chia tay, còn ngày càng quấn quýt triền miên, đến chuyện kết hôn cũng đã tính rồi.

“Không phải cô luôn muốn gả vào gia đình hào môn sao? Anh ta bằng lòng cưới cô không phải là vừa ý rồi sao.”

Kỳ Nhung chặn miệng cô lại, nhỏ giọng nói: “Nhưng ý gia đình anh ấy là nếu như gả vào nhà người ta, thì tôi sẽ phải rời khỏi giới giải trí, mà tôi lại không muốn rời, tôi muốn diễn xuất.”

Vậy nên trước mắt chính là bế tắc.

Vấn đề là, với một gia đình dòng dõi hào môn như Ổ gia, người ta có thể dễ dàng tìm ra thông tin chi tiết về Kỳ Nhung, bao gồm cả việc cô đã có bao nhiêu bạn trai và bạn tình.

Kỳ Nhung tuy da mặt dày, nhưng thật ra cũng không cảm thấy hổ thẹn.

Nam nữ yêu đương lên giường là chuyện bình thường, hơn nữa Ổ Uyên trước đấy cũng có rất nhiều bạn nữ, ai cũng đều không chê được ai.

Cha mẹ Ổ gia nhìn Tần Mang lớn lên từ bé, đối xử rất tốt với cô, Tần Mang không thể nói bọn họ cố chấp được, dù sao thì trưởng bối cũng có suy tính riêng của mình, đây chính là con đường sinh tồn của gia tộc dòng dõi hào môn.

Chỉ là, cô quá may mắn khi gặp được nhà chồng như Hạ gia.

Đều tôn trọng mọi quyền tự do của hai vợ chồng.

Không chỉ tự do về sự nghiệp, thậm chí việc nối dõi tông đường mà gia đình hào môn để ý nhất cũng hoàn toàn tự do.

Chưa từng giục cô sinh con.

Một bên là sự nghiệp, một bên là tình yêu, Tần Mang cũng không có cách nào giúp Kỳ Nhung lựa chọn được.

Nhưng nhìn cô ta vô tâm vô phế, vui vui vẻ vẻ như vậy, không giống như….quyến luyến mối lương duyên này cho lắm?

Càng giống như quyến luyến thân thể của Ổ Uyên hơn.

Đạo diễn sợ đêm dài lắm mộng nên từ khi bắt đầu quay phim lại, liền điên cuồng nhanh chóng quay cho xong.

Trong vòng một tuần, phải hoàn thành đảm bảo chất lượng và số lượng.

Vốn đạo diễn vẫn còn tưởng Tần Mang giống như trước đó, cực kỳ yêu cầu cao về bản thân, cho dù có một chút sai sót nhỏ không quá ảnh hưởng đến chất lượng của cả bộ phim, thì cô vẫn sẽ bảo quay lại lần nữa.

Nhưng từ khi quay về, Tần Mang đã lại một lần nữa trở lại phong thái Phật hệ như khi mới vào đoàn phim.

Đạo diễn nói diễn thế thì cô diễn cái đó.

Lúc đầu đạo diễn vẫn theo thói quen hỏi cô: “Cô Tần, cảnh này ổn chưa?”

Dù sao vừa mới trải qua một trận hỏa hoạn mà, đạo diễn cảm thấy mình phải chú ý nhiều hơn đến sức khỏe tinh thần của diễn viên, phải có lòng bao dung hơn.

Nhưng Tần Mang vốn đang còn khỏe mạnh về mặt tinh thần, bị hỏi nhiều đến mức sắp không khỏe nổi nữa: “Hay là anh đi diễn đi, để tôi làm đạo diễn cho?”

Đạo diễn: “???”


Mòe nó?

Ông đây làm sao có thể như vậy được?

Còn không phải trước đây do tiểu ma vương cô đã ép buộc tôi làm việc này sao?

Rất nhanh, đạo diễn đã tìm được cơ hội để “đòi lại công đạo”.

1 ngày trước khi Tần Mang đóng máy.

Một chiếc Volkswagen màu xám khiêm tốn lái vào trung tâm Côn Thành, cũng không gây ra bất cứ xáo trộn nào.

Nội thất bên trong đã được sửa lại để tận dụng mọi khả năng nâng cao mức độ thoải mái.

Mặc dù chiếc xe này, chỉ được đi một hai ngày thôi.

Tùng Trăn nghĩ đến Hạ Linh Tễ đã lùi lại lịch trình 2 ngày tới để đón ngày đóng máy cùng phu nhân.

Liền nhịn không được mà lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của sếp mình trong gương chiếu hậu.

Tầm mắt Hạ Linh Tễ liếc nhìn chiếc máy gắp thú bên đường.

Có lẽ vì Tần Mang đã tới đây, nên khác với khung cảnh trước đó không có ai, bây giờ xung quanh chiếc máy đã có rất nhiều người đang gắp và chờ gắp.

Tùng Trăn cũng nhìn thấy, giải thích: “Từ khi phu nhân tới đó gắp thú, lại không gắp được con nào, nên rất nhiều những cao thủ gắp thú đã đến đây để khiêu chiến, ông chủ còn đặc biệt điều chỉnh độ khó của chiếc gắp nữa.”

“Có lẽ bây giờ càng khó gắp hơn rồi.”

“Nếu không thì số người sẽ càng nhiều hơn.”

Hạ Linh Tễ không quên lời hứa với Tần Mang khi trên giường bệnh.

Lần này tới Côn Thành đón cô cũng chính là để thực hiện lời hứa đó.

Tránh cho Hạ phu nhân thất vọng.

30 phút sau.

Đúng lúc Tần Mang đã kết thúc cảnh quay hôm nay.

Lúc đang chuẩn bị rời đi, đạo diễn ngồi trên ghế cao đột nhiên dùng loa hét lên: “Tần Mang, người đàn ông của cô tới rồi, tự mình ra đón đi!”

Toàn bộ đoàn phim đều đồng loạt nhìn sang.

Cho dùng Tần Mang có mặt dày đến đâu thì cũng không thể đi ngăn đạo diễn không dùng loa được!

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái cứng đờ lại, dưới những ánh mắt hâm mộ, hoặc khiếp sợ hoặc nhịn cười của mọi người, cô bước từng bước về phía lối vào trường quay nơi người đàn ông của cô đang đợi.

Trời sắp tối.

Khung cảnh ở Côn Thành rất tốt nên hoàng hôn cũng cực kỳ đẹp.

Nhìn giống như một con phố hẹp mà cũ kỹ, nhưng nếu nhìn lên, có thể thấy những vệt sáng lớn rực rỡ như sơn bắn tung tóe trên đó, một đường thiêu đốt từ chân trời cho đến thân hình đĩnh đạc cao ngạo kia của người đàn ông.

Anh không mặc vest hay đi giày da gì cả, mà chỉ đơn giản mặc một chiếc áo phông cùng quần dài màu đen, nhìn sạch sẽ lại sáng sủa.

Những ngón tay thon dài còn cầm theo một hộp vải, còn đang tỏa khí lạnh xung quanh.

Đúng là phù hợp với loại quả Tần Mang yêu thích nhất.

Vốn dĩ ban đầu ngại ngùng, cứng đờ.

Cho đến phút đầu tiên khi nhìn thấy anh, toàn bộ đã biến mất không dấu vết.

Tần Mang vốn còn đang bước nhanh hai bước, giây tiếp theo đột nhiên chạy nhanh về phía anh.

Có lẽ là nghe được âm thanh.

Hạ Linh Tễ hơi ngước mắt lên nhìn về phía bên này, khóe môi mỏng đang mím khẽ cong lên, dang hai tay ra đón lấy người đang chạy tới—

Mặt trời của anh.

Ôm lấy người, bế cô lên và xoay vài vòng.

Đôi mắt Tần Mang cong cong, không để ý những ánh mắt xung quanh, cô chủ động hôn lên má người đàn ông trước mặt tất cả mọi người, mũi chân hạ xuống đất: “Đây là phần thưởng của tiên nữ.”

Không đợi Hạ Linh Tễ kịp nói gì.

Đột nhiên có một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Đờ mờ?”

“Đây là người đàn ông của cô?”

Tần Mang ngước mắt lên nhìn Kỳ Nhung đang ngậm ống hút trà sữa cách đó không xa.

Không chút để ý mà đáp lại, nhưng đôi đôi tay trắng nõn tinh tế vẫn không buông khỏi cần cổ người đàn ông nhà mình, vẫn treo trên đó, như không có sức lực gì mà dựa cả người vào, giống như tiểu sư tử đang vây quanh lãnh thổ của mình.

Đôi mắt quyến rũ của cô hơi nhấc lên, giọng nói mềm mại lại lười biếng: “Ừm, của tôi đấy, sao thế?”

Hiện tại mọi người trong đoàn phim đều biết thân phận của Hạ Linh Tễ.

Tuy nhiên, do hợp đồng bảo mật và lực uy hiếp của chính Hạ Linh Tễ, nên không ai dám đi thách thức quyền uy của anh chỉ để khiến toàn bộ cộng đồng fans hóng được miếng dưa này.

Mọi người vẫn còn muốn lăn lộn trong giới này.

Nên chỉ có thể làm như có mắt như mù thôi.

Tóm lại, trong toàn bộ đoàn làm phim, chỉ có Kỳ Nhung nửa đường vào là không biết chuyện này.

Kỳ Nhung cắn ống hút, lại hút hai ngụm trà sữa lạnh để bình tĩnh lại, sau đó mới “chậc chậc” hai tiếng: “Hóa ra là như vậy, bảo sao ngay từ đầu cô không giới thiệu tài nguyên cho tôi!”

Người đàn ông cực phẩm như này, ai có thể nỡ từ bỏ cơ chứ!

Nhất định phải chiếm giữ cho riêng mình!

Lời này vừa nói ra.

Tần Mang hận không thể che miệng Kỳ Nhung lại.

Quả nhiên.

Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai: “Ồ, giới thiệu tài nguyên?”

“Hóa ra Hạ phu nhân vẫn còn tài nguyên ở phương diện này….hửm?”


Hai chữ “tài nguyên” cực kỳ nhấn mạnh.

Rõ ràng là anh nghe hiểu những ẩn ý trong lời nói của Kỳ Nhung!!!

Mí mắt Tần Mang run rẩy, cũng không để ý tới Kỳ nào đó đang hóng hớt. Liền nắm lấy cổ tay Hạ Linh Tễ nhanh chóng bước ra ngoài: “Em quay xong rồi, anh vẫn còn nhớ mình đã hứa với em điều gì không?”

“Nghe nói thú bông càng khó gắp hơn rồi, anh có được không?”

“À suýt chút nữa thì quên, đàn ông không thể nói không được!”

“Chồng ơi, anh tốt nhất!”

Cùng với giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô gái, vẫn còn mang theo vài phần nịnh nọt lấy lòng.

Hai bóng người dần dần biến mất.

Hạ Linh Tễ có vẻ rộng lượng mà tạm thời tha cho cô: “Anh, đương nhiên được.”

“Hạ phu nhân là người biết rõ nhất.”

Tần Mang: “…..”

Từ “được” mà hai người họ nói có thật sự giống nhau không?

Nhưng do bị Hạ Linh Tễ bắt được điểm yếu.

Nên chiến thuật của Tần Mang là nhượng bộ.

Mặt trời đang lặn.

Lúc này cách đó 5 dãy phố đã không còn có quá nhiều người ở chỗ máy gắp thú.

Dù sao thì Hạ Linh Tễ trước mắt vẫn là người đàn ông đứng sau “ảnh hậu tương lai”, nên bây giờ tạm thời chưa thể lộ mặt được.

Tần Mang ngụy trang Hạ Linh Tễ cực kỳ chặt chẽ, chỉ để lộ ra một đôi bàn tay thon dài như ngọc.

Cái kiểu chỉ dùng tay để chơi thôi ấy.

Hai người cùng nhau đứng trước máy gắp thú.

Lúc này, trong máy gắp thú lại có thêm một con sư tử nhỏ màu trắng khác.

Con này khóe môi cong cong, cũng đáng yêu giống hệt con trước, nhưng bây giờ lại đang bị hai con thú bông khác đang đè xuống dưới cùng.

Tần Mang lúc đầu chỉ vì muốn chuyển chủ đề, nhưng hiện tại thì thật sự rất thích.

Ánh mắt khao khát nhìn Hạ Linh Tễ: “Em muốn nó.”

Hạ Linh Tễ rất nghe lời mà nhét tiền xu vào máy: “Được.”

Sau đó Tần Mang tận mắt chứng kiến, thế nào gọi là cao thủ gắp thú, hoàn toàn không cần để ý tới móc gắp lỏng hay chặt.

Lỏng thì có cách gắp kiểu lỏng.

Chặt có cách gắp của chặt.

Một gắp là một con.

Một gắp là một con.

Tần Mang – gắp hơn ngàn lần mà chưa gắp trúng được con nào, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là cảm xúc gắp trúng được thú bông!

Hóa ra cô thật sự quá phế!

Tần Mang một tay ôm lấy hai con thú bông vừa gắp được.

Ngẩng đầu nhìn sang.

Dù ánh đèn bên cạnh máy gắp thú có đủ loại màu sắc, thậm chí có phần rẻ tiền nhưng khi chiếu lên người đàn ông vẫn không thể che giấu được vẻ hoa lệ tuấn tú của anh.

Hạ Linh Tễ khi gắp thú bông cực kỳ nghiêm túc, góc mặt trắng nõn, ánh mặt lãnh đạm.

Ánh mắt cô thoáng nhìn sang máy gắp thú, Tần Mang lại một lần nữa bị thu hút sự chú ý tới—

Sư tử trắng nhỏ của cô, sắp ra rồi!

Sợ thu hút sự chú ý của người qua đường, Tần Mang chỉ đáng yêu mà dậm dậm chân, những đầu ngón tay tinh tế vẫn luôn nắm lấy vạt áo của Hạ Linh Tễ không buông để biểu thị nội tâm hưng phấn của mình.

Lúc này.

Bỗng nhiên có người kêu lên: “Wow, là Tần Mang kìa!”

“Người bên cạnh cô ấy là ai vậy?”

“Là fan nam giúp cô ấy gắp thú bông sao?”

“…..”

Đúng lúc sư tử nhỏ cũng rơi ra.

Tần Mang theo bản năng buông đầu ngón tay đang nắm vạt áo của Hạ Linh Tễ ra.

Hạ Linh Tễ rũ mắt xuống nhìn Tần Mang.

Sau đó cúi người xuống nhặt con sư tử nhỏ màu trắng lên.

Nào ngờ.

Giây tiếp theo, Tần Mang bỗng nhiên ở trước mặt toàn bộ người qua đường, trắng trợn nắm lấy bàn tay “fan nam” đang buông xuống bên cạnh mình.

Hơn nữa, còn mười ngón tay đan chặt vào nhau.

—————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Nội tâm Hạ nghèo nghèo:

“Cô ấy buông tay rồi, tui không vui!”

Giây tiếp theo.

“Cô ấy nắm tay tui rồiiiiiiiiii!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui