Xa cách ba tháng.
Cả người Tần Mang đều như được ngâm trong nước, sắc môi ướt át xinh đẹp, tăng thêm vẻ đẹp mê hồn khó tả, lông mi khẽ nhếch lên nhìn anh, đều là một bức tranh tuyệt đẹp không sao tả xiết.
Hạ Linh Tễ ghé sát tai cô, nhẹ nhàng mỉm cười: “Muốn?”
Tần Mang tựa như bị bắt được đuôi, suýt chút nữa liền bùng nổ, giọng nói khàn khàn vừa mềm mại vừa mệt mỏi: “Nói như thể anh không muốn vậy.”
Ngoài miệng chắc chắn không chịu thua.
Nhưng cô đã đánh giá thấp sự vô sỉ của Hạ Linh Tễ.
Ngón tay thon dài của người đàn ông chậm rãi áp vào lòng bàn tay cô gái, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt ngấn nước của cô gái, tỏa ra hương thơm lạnh lẽo thoang thoảng dần dần bao trùm hơi thở: “Muốn.”
“Vậy nên, hôm nay phiền bà Hạ chịu mệt mỏi một phen rồi.”
Hỏi một cách lịch sự.
Nhưng—
Cũng không cần câu trả lời của cô.
Tần Mang không kịp phòng bị: “???”
Khi Hạ Linh Tễ nói chịu mệt mỏi, vậy chắc chắn không có nửa điểm dối trá.
Thật sự là rất mệt mỏi.
….. 3 tiếng sau.
Qua khung cửa sổ kính sát đất còn chưa đóng, ánh trăng giữa đêm như dải lụa, chiếu vào căn phòng, uốn khúc dọc theo ghế sofa cho đến cuối đuôi giường.
Cái chai nhiều màu sắc lăn lóc trên tấm thảm trắng, gần như vẫn đầy nguyên, hầu như còn chưa dùng qua.
Bởi vì, căn bản không cần bôi trơn chút nào.
“Anh xong chưa?”
Tần Mang cảm thấy mình gần như sắp chết khô.
Cô ra hết lần này đến lần khác.
Mà Hạ Linh Tễ vẫn cứ cứng rắn như vậy, chưa một lần thoải mái.
“Vẫn còn sớm.”
Hạ Linh Tễ đỡ cô ngồi dậy, chậm rãi nói.
Ban đầu, anh định đấm bốc cả ngày lẫn đêm ở câu lạc bộ quyền anh.
Không ngờ anh vừa mới khởi động nóng người thì bị Tần Mang cắt ngang, tất nhiên cô phải chịu trách nhiệm dập lửa.
Tần Mang ghé vào vai anh, nhìn đóa hoa bỉ ngạn màu đen lấp lánh ánh nước, rơi xuống nở rộ giữa sông băng và hoa hồng thơm ngát.
Cũng may Tần Mang đã quay xong phim, nếu không ngày hôm sau dậy được hay không còn chưa tính, cả người lại còn đầy dấu vết ân ái, sau đó lại phải vất vả trang điểm che đậy thì mới quay phim được.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
Ngủ một giấc đến chiều.
Năm nay, thể chất bếp lò nhỏ của Tần Mang bắt đầu phát tác.
Khi tỉnh dậy, thoáng thấy chiếc váy ngủ cùng quần áo con được gấp gọn ngay ngắn cạnh gối, đôi môi đỏ của cô cong lên một lúc rồi sau đó mới mím lại.
Hừ.
Cô còn lâu mới bị cảm động bởi mấy hành động nhỏ như vậy đâu nhé.
Tỉnh dậy gật gù nửa tiếng, Tần Mang mới chậm rãi lê thân thể mềm nhũn đi tắm, sau đó nhờ người hầu mát xa của gia đình xoa bóp cho mình, nhờ thêm người hầu spa toàn thân.
Chỉ như vậy mới có thể thư giãn được một chút.
Người mát xa nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống của cô, không khỏi cảm thán: “Phu nhân dường như đẹp hơn rất nhiều.”
“Làn da cũng căng mọng sáng bóng như được tắm gió xuân vậy.”
Căn bản không cần dùng quá nhiều mỹ phẩm chăm sóc da.
Tần Mang nhắm mắt nghỉ ngơi, lười biếng mà đáp lại một tiếng.
Nhưng cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu cô.
Tắm gió xuân cái gì.
Rõ ràng là bị ép làm mà.
Đầu ngón tay sạch sẽ của Tần Mang vuốt ve gò má thanh tú, giọng khàn khàn nói: “Bổ sung nhiều nước.”
Đợi cho đến khi làm xong tất cả.
Trời cũng đã bớt nắng.
Vốn dĩ Tần Mang cho rằng Hạ Linh Tễ là một người cuồng công việc, nên lúc này chắc là đang đi làm rồi.
Nào ngờ.
Vừa bước ra cửa, liền gặp người đàn ông ung dung từ phòng khách chuẩn bị lên thư phòng làm việc trên tầng.
Hạ Linh Tễ đã đổi từ bộ dáng hoang dã phóng túng hôm qua, thành bộ vest chỉnh tề tao nhã, ngay cả cúc áo sơ mi cũng được cài đến nút trên cùng, đầy kín kẽ, đoan chính mà kiềm chế.
Cứ như thể chỉ cần đổi sang bộ vest là có thể phong ấn dã thú đang ẩn nấp bên dưới dáng vẻ kia.
Tần Mang lười biếng dựa vào lan can cầu thang, nhướng mi, không khách khí mà nhìn xuống dưới đánh giá một lượt, cuối cùng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mặt người dạ thú.”
Thư ký Tùng đi ra theo Hạ Linh Tễ cúi gằm mặt xuống, giả vờ như không nghe thấy gì.
Hạ Linh Tễ lại nghe rõ rành mạch, nhưng cũng không tức giận.
Nhìn biểu tình tức giận cùng khuôn mặt đầy ấm ức của cô, anh liền đưa tập tài liệu cho Tùng Trăn, thuận miệng bày tỏ sự quan tâm tới bà Hạ: “Vẫn còn không thoải mái?”
Vẻ mặt Tần Mang ngây ra một giây, lúc này nhìn Hạ Linh Tễ không vừa mắt mắt, nên bất cứ lời nói gì của anh nói ra đều sẽ tự động lọc thành những từ ngữ có thể phát huy tối đa giá trị để giễu cợt cô.
Không thể để anh cứ đắc ý mãi như vậy được.
Cô nhẹ nhàng hít thở một hơi, làm cho mình bình tĩnh lại.
Sau khi nhìn nhau vài giây.
Đuôi mắt tựa như cánh hoa đào của cô gái hơi nhếch lên, đôi môi đỏ nở một nụ cười chế nhạo.
Giọng nói mềm mại vô tội, cố ý khiêu khích nói: “Đúng vậy, chồng trẻ tuổi nên nhẹ nhàng quá không tốt lắm, em tất nhiên là không thoải mái rồi.”
“Anh xem Chu tổng nhà người ta đi, sắp 70 rồi mà vẫn còn vì thỏa mãn tiểu tình nhân mà đi uống cái loại thuốc kia đấy.”
“Còn anh?”
“Ngay cả đến vợ mình mà cũng không thỏa mãn nổi!”
“Không thỏa mãn?”
Hạ Linh Tễ híp mắt lại, lộ rõ vẻ nguy hiểm, lòng bàn tay vuốt ve gò má hồng hào của cô gái, cười như không cười: “Không thỏa mãn chỗ nào?”
Đừng nói uống cái loại thuốc kia, lần trước anh không cẩn thận vô tình uống phải chút rượu huyết hươu, cô đã chịu không nổi đến nỗi rách cả ra, còn phải đi bệnh viện.
Tần Mang hất văng móng vuốt của ai đó, biết Hạ Linh Tễ đã hiểu sai ý của mình.
Cô rõ ràng chỉ muốn làm anh nhanh chóng bắn ra!
Sao mà mỗi lần thời gian lại lâu như vậy cơ chứ!
Khoe chính mình lâu hay gì?
Đi ngang qua anh xuống tầng, cô nói từng chữ một: “Chỗ nào cũng không thỏa mãn!”
Thư ký Tùng không dám lên tiếng.
Nội tâm đã lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với phu nhân.
Không hổ là ngài!
Từ khi tốt nghiệp đến nay, Tùng Trăn cũng xem như là đi theo Hạ Linh Tễ đã nhiều năm, anh ta chưa từng thấy ai dám khiêu khích sếp nhà mình một cách trắng trợn như vậy.
Anh ta không dám nhìn Hạ Linh Tễ, cứng đờ mà chuyển đề tài: “Hạ tổng, chút nữa còn mở cuộc họp video không ạ?”
Hay là giải quyết việc nhà?
“Có.”
Hạ Linh Tễ bình tĩnh nhìn bóng dáng lay động uyển chuyển của cô gái, đôi môi mới khẽ thốt ra một từ đơn điệu.
Sau đó anh tiếp tục đi về hướng thư phòng làm việc.
Tần Mang đi xuống ăn chút gì đó.
Chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính sát đất, cảm thấy thật nhàm chán.
Hôm nay đặc biệt không muốn đọc kịch bản chút nào.
Quản gia đúng lúc đưa một cây dù che nắng tới: “Phu nhân có muốn đi dạo trong hoa viên không ạ?”
“Gần đây có rất nhiều hoa đang nở, ngay cả hoa huệ nước trồng năm ngoái cũng đã nở hoa.”
“Hoa huệ nước?”
Tần Mang cuối cùng cũng có chút hứng thú.
Quản gia nói: “Thời gian ra hoa của huệ nước rất ngắn, rất mảnh mai, nhưng lại có tính trang trí nhiều hơn.”
Từ cửa đến hoa viên thực ra cả đường đi đều có đình che mát nên ánh nắng không thể chiếu đến cô được.
Tần Mang cũng vốn không sợ nóng.
Bây giờ nhiệt độ cũng đã hạ bớt một chút rồi.
Dưới đình che có một hồ nước được chuẩn bị đặc biệt cho hoa huệ nước, nhìn từ xa, những cánh hoa màu tím nhạt liên tục chen chúc nhau để vươn ra. Khi gió thổi qua, những cánh hoa đung đưa, mặt nước gợn sóng, lung linh như một mộng cảnh trong mơ.
Ngay cả Tần Mang cũng kinh ngạc trước cảnh đẹp như vậy: “Tôi sống ở đây lâu rồi rồi mà vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.”
Quản gia mỉm cười nói: “Trang viên của Hạ thị rất lớn, còn có rất nhiều nơi ngài chưa đến xem, nếu có thời gian ngài cứ từ từ xem từng chút.”
“Quan trọng là phải có thời gian.”
Đúng vậy.
Một nơi lớn như vậy.
Đừng nói là 1 2 năm, cho dù cô có ở 3 đến 5 năm chưa chắc đã có thể xem hết được từng ngóc ngách.
Đặc biệt là sân sau.
Cô lại càng ít đến hơn.
Tần Mang lúc đầu còn rụt rè.
Nhưng chỉ sau một lúc, càng chơi càng nhiệt tình.
Thời tiết nắng nóng, người làm vườn đang cầm ống nước để tưới hoa và cây cỏ gần đó.
Cô vén váy lên, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, rồi vươn tay cầm lấy ống nước.
Dòng nước trong veo lạnh buốt chảy ra, cô cố ý dùng đầu ngón tay bịt miệng ống nước lại—
Dòng nước vốn đang chảy dịu dàng đột nhiên trở nên cực kỳ mạnh bạo, bắn tung tóe giữa không trung, cuối cùng rơi xuống đất.
Ánh nắng gắt chiếu vào ánh lên một dải cầu vồng nhỏ.
Tần Mang chơi đùa vui vẻ đến mức không ngừng lại được.
Cũng quên cầm ô.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hạ Linh Tễ đã kết thúc cuộc họp.
Vừa đi, anh vừa thuận tay cởi hai cúc áo trên cổ, thản nhiên hỏi: “Phu nhân đâu?”
“Trong hoa viên ạ.”
Hoa viên?
Hạ Linh Tễ biết rõ nhất Tần Mang lười thế nào, yếu ớt thế nào.
Trời nắng nóng như vậy, cô thực sự bằng lòng đi hoa viên chơi.
Dừng lại nửa giây, anh quay lại đi xuống cầu thang, đi về phía hoa viên.
Chưa kịp nhìn thấy người, anh đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ, như chuông gió khẽ rung, thánh thót dễ nghe.
Dưới ánh hoàng hôn.
Những bông hoa huệ nước to màu tím nhạt đang đung đưa trong làn nước trong vắt.
Cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng, làn váy dính nước, dán vào bắp chân, cô gái cũng không quan tâm, trên tay đang cầm một ống nước màu xanh lá, trông không giống như đang tươi hoa lá mà giống như đang nghịch nước hơn.
Như một cô bé con.
Chỉ cần có một món đồ chơi đơn giản, liền có thể chơi một cách vui vẻ cả ngày.
Hạ Linh Tễ đứng dưới gốc cây bồ đề to lớn, không mặc vest, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, mấy chiếc cúc trên cổ áo đã được cởi ra, lộ ra một khoảng lớn da thịt cùng với xương quai xanh trắng lạnh mà tinh xảo, bớt đi vài phần lạnh lẽo cấm dục, nhiều thêm vài phần trẻ trung nhiệt huyết.
Khi Tần Mang nhìn thấy anh, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh tốt nghiệp cấp ba của anh mà cô thấy khi ở nhà cha mẹ chồng ngày hôm qua.
Cũng đứng dưới cây bồ đề.
Đằng sau là một nhóm tiểu học muội mắt sáng như sao đang mê muội nhìn theo.
Khi Hạ Linh Tễ đến gần cô.
Đôi mắt quyến rũ của Tần Mang cong lên, như một tiểu hồ ly đang chuẩn bị định làm chuyện xấu.
Quả nhiên, giây tiếp theo, đầu ngón tay của cô đột nhiên bịt chặt một nửa ống nước, chĩa thẳng vào anh—
Ống nước đột nhiên trút xuống như mưa, khiến Hạ Linh Tễ lạnh thấu tâm can.
Hạ Linh Tễ lần này thật sự bật cười.
Anh thản nhiên dùng tay vuốt lại mái tóc ngắn ướt đẫm của mình, lộ ra khuôn mặt tuấn tú tinh xảo.
Tần Mang vừa làm xong chuyện xấu liền muốn bỏ chạy.
Nhưng chưa chạy được hai bước.
Đã bị cánh tay khỏe mạnh của người đàn ông vươn ra ôm trọn vòng eo thon gọn.
Bất ngờ bị anh giam cầm trên lan can của hồ hoa huệ nước.
Eo Tần Mang mềm nhũn.
Toàn thân cô gần như ngửa ra sau, cảm giác nguy hiểm khi treo trên không khiến cô vô thức nắm lấy góc áo ướt át của người đàn ông.
Vì vừa rồi cô mới làm chuyện xấu xong.
Nên chiếc áo trên người Hạ Linh Tễ sau khi bị ướt đẫm nước, liền dán sát vào dáng người cơ bắp của anh, nếu muốn cũng không có chỗ nào để kéo ra—
Lúc này trong đầu Tần Mang chỉ có một suy nghĩ: Đúng là tự bê đá đập vào chân mình.
Ai biết đồ chó này không xử lý theo lẽ thông thường.
Người bình thường bị dội nước ướt đẫm thì không biết đường đi thay quần áo sao!
Chỉ có Hạ Linh Tễ!
Bị dội nước, phản ứng đầu tiên của anh chính là tóm lấy cô, khiến cô cùng ướt giống anh.
Hạ Linh Tễ!
Đôi mắt của cô gái như chứa một hồ nước trong vắt, dường như còn lấp lánh lung linh hơn cả những gợn sóng bị gió thổi lăn tăn của hồ nước phía sau.
Lúc này tràn đầy tức giận cùng hoảng sợ.
Khóe môi Hạ Linh Tễ cong lên nụ cười nhẹ: “Làm chuyện xấu, thì phải xác định tâm lý bị bắt.”
Dưới mái hiên, Tần Mang giả vờ đáng thương, muốn đi vào nên ôm cổ anh làm nũng: “Chồng ơi, em sợ.”
Là người được đề cử giải Kim Quyết hạng mục Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất thì kỹ thuật diễn xuất của cô đương nhiên là không thể chê vào đâu được.
Tiếc rằng.
Hạ Linh Tễ chậm rãi cúi người, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, ngón tay len lỏi xuống dưới lớp váy ẩm ướt của cô: “Ồ?”
……Vài giây sau.
Tiếng cười của người đàn ông càng sâu hơn: “Nhưng mà càng sợ hãi, bà Hạ dường như càng hưng phấn hơn nhỉ.”
Tần Mang: “!!!”
A a a a a a a a!!!
Có người giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao nhiêu người mà dám—giở trò lưu manh!!!!
Tuy nhiên.
Những người hầu của Hạ gia đề cực kỳ có quy củ.
Khi Hạ Linh Tễ vừa tới đây, bọn họ đều đã rời đi.
Khu vực bên cạnh hồ hoa huệ nước to như vậy, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cho dù cô có kêu khản cổ cũng sẽ không có người nào tới đây.
Ánh nắng hoàng hôn rất đẹp.
Không chói mắt cũng không chiếu tới người.
Ống nước Tần Mang tùy ý ném sáng một bên vẫn chảy nước róc rách, chảy qua mu bàn chân trắng nõn như ngọc của cô gái.
Dưới chân là dòng nước lạnh lẽo.
Bên trên người lại như bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt vậy, càng ngày càng nóng.
Sắc mặt Hạ Linh Tễ không thay đổi, vẫn còn ung dung bình tĩnh mà hỏi cô, ngón tay lướt trên da thịt mềm mại: “Chỗ này không thỏa mãn, hay chỗ này không thỏa mãn?”
Tần Mang: “Sao anh lại….lại thù dai như vậy?”
Hạ Linh Tễ thật sự suy nghĩ mấy giây, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Chắc là….người một nhà không giống lông cũng giống cánh?”
Tần Mang: “…..”
Không xỉa xói cô thì anh chết à?
Tiên nữ quá mệt mỏi.
Cô cũng không phản kháng nữa, trực tiếp giao toàn bộ trọng tâm cả người mình cho Hạ Linh Tễ.
Cô còn lâu mới tin anh thực sự có thể ném cô xuống hồ nước.
Nếu anh dám làm điều này.
Trước khi cô rơi xuống nước, chắc chắn cô sẽ kéo anh xuống theo!
May mà.
Tần Mang vừa buông xuôi, Hạ Linh Tễ liền dễ như trở bàn tay mà ôm lấy eo cô.
……
Lần trước là ở dưới bầu trời đầy sao trên sân thượng, phản ứng của Tần Mang cũng rất lớn.
Lần này.
Lại càng lớn hơn.
Dù Hạ Linh Tễ có không chút kiêng nể gì mà đòi hỏi nhiều hơn một chút, cô cũng sẽ không bị thương nữa.
Chậm rãi có thể thừa nhận càng nhiều hơn.
Kết quả là.
Kể từ lần hồ hoa huệ nước play đó, đoạn thời gian tiếp theo, Hạ Linh Tễ hiếm khi đến câu lạc bộ quyền anh, ngay cả tham gia các môn thể thao mạnh như lái trực thăng hay đua xe mạo hiểm cũng rất ít. (Được ăn no ấy mò =))))))
Trước đây thân thể Hạ phu nhân yếu ớt, làn da vừa mỏng manh vừa mềm mại, mỗi lần chỉ chạm nhẹ nhàng cũng đều có thể bị thương, anh chưa bao giờ được tận hứng, tất nhiên cũng sẽ tìm những phương diện khác để phát tiết tinh lực.
Nhưng xem ra, kể từ đợt 7 ngày trên du thuyền đó, sức chịu đựng của Tần Mang ngày càng mạnh mẽ hơn.
Công việc hàng ngày của Tần Mang mỗi tối là: Đầu tiên giả vờ đáng thương—Bị làm càng ác liệt—Nổi nóng tức giận—Muốn đánh trả—Bị chèn ép rồi lại giả vờ đáng thương.
Vòng tuần hoàn quay đi quay lại.
Đánh trận nào thua trận đó, càng thua đánh càng hăng.
Chủ yếu là vì Tần Mang không ngờ Hạ Linh Tễ lại thù dai như vậy, chỉ vì cô cố ý chọc giận anh rằng “khiến Hạ phu nhân không được thỏa mãn” mà Hạ Linh Tễ đã hết lần này đến lần khác dùng cái chiêu này để từ chối yêu cầu được ngủ bình thường của cô.
Nhất định phải khiến cô ngủ “thỏa mãn tột cùng”.
Nghỉ ngơi vài ngày.
Tần Mang có cảm giác như trải qua nửa đời người.
Vì thế khi Phó Diên gọi điện tới nó công việc, Tần Mang vội vàng đồng ý ngay.
Cô yêu công việc vô cùng.
*
Lần này là hành trình cá nhân.
Tần Mang nhận lời tham dự tiệc đóng máy phim [Thời đại của chúng ta].
Trước đó, cô hoàn thành vai diễn khá sớm.
Bây giờ toàn bộ đoàn phim cuối cùng đã đóng máy.
Các diễn viên trong đoàn đều là sinh viên đại học, phần lớn là sinh viên năm 4, đạo diễn ở trong giới cũng được đánh giá là trẻ tuổi nên mọi người chơi đùa đều rất thoải mái.
Đối với bộ phim này, trong sâu thẳm mỗi người đều có một nhiệt huyết thuần khiết, không có quá nhiều tính chất lợi ích.
Cũng không bị vấy bẩn bởi chảo nhuộm lớn giới giải trí.
Tràn đầy những mong đợi trong tương lai.
Tần Mang cũng được tính là đi qua rất nhiều đoàn phim, nhưng lần này khiến cô cảm thấy thoải mái nhất, lúc quay phim diễn ra cũng rất suôn sẻ, thậm chí còn không có bất cứ trở ngại nào.
Cũng giống như nhóm bạn trẻ trong kịch bản, được sống lại tuổi trẻ đầy khí phách, hăng hái của thời thanh xuân.
Tần Mang rất ít khi tham gia những bữa tiệc cá nhân, nhưng lần này lại quyết định tham gia.
Không đơn giản chỉ bởi vì Hạ Linh Tễ.
Trong xe bảo mẫu.
Tần Mang giơ chiếc gương nhỏ lên nhìn.
Kể từ khi Hạ Linh Tễ về nhà, mấy ngày này, đêm nào hai người họ cũng đều lăn lộn đến sáng, kết quả khi Tần Mang tỉnh dậy vào buổi sáng ngày hôm sau, nhìn vào gương liền cảm thấy mặt mày mình không còn là tiểu tiên nữ thanh tâm quả dục nữa. Thay vào đó đã trở thành gương mặt tiểu yêu tinh đầy quyến rũ.
Sắc ửng hồng ở đuôi mắt, dù không có trang điểm nhưng ánh mắt vẫn lung linh, mị nhãn như tơ.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đều là lỗi của Hạ Linh Tễ.”
Phó Diên hôm nay rảnh rỗi, đích thân đến đón cô, lúc này mới nhướng mày nói: “Sao Hạ quý phi lại đắc tội bệ hạ rồi?”
“Không phải khoảng thời gian này ngày nào cũng đều ngoan ngoãn thị tẩm sao?”
Đầu ngón tay Tần Mang ấn lên đuôi mắt, cố ý áp xuống sự quyến rũ nơi khóe mắt đuôi lông mày: “Chính là vì thị tẩm quá nhiều.”
“Hại bổn tiên nữ không còn chút ngây thơ hồn nhiên nào.”
“Như một hồ ly tinh vậy.”
“Tức giận.”
Càng tức giận hơn là, Hạ Linh Tễ đồ chó này, cho dù làm bao nhiêu lần, lần nào làm xong mặc quần áo lên đều sẽ trở về dáng vẻ lãnh đạm cấm dục ngày thường, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ vừa làm việc vô sỉ của anh.
Phó Diên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, nhìn vài giây, đột nhiên cười lên: “Vậy thì thật trùng hợp.”
Tần Mang: “Hửm?”
Tiểu Đồng bên cạnh bổ sung thêm: “Chị chính là tiểu yêu tinh đứng đầu giới giải trí!”
“Nhìn xem, chủ đề trang bìa tạp chí thời trang tuần tới định chụp cũng chính là cáo chín đuôi.”
Phó Diên xưa nay đều nghiêm túc, lúc này cũng không nhịn được mà trêu chọc cô: “Hạ quý phi thật đúng là một người vợ hiền đức của bệ hạ.”
Tần Mang không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy.
Rũ mắt nhìn xuống.
Quả nhiên.
Hạ quý phi đúng là xứng đáng ngồi vững trên ngôi vị Quý phi này rồi.
Buổi tiệc đóng máy ở Bắc Thành.
Khi đó, mọi người đều đã thay đồng phục lúc tốt nghiệp giống trong phim.
Vốn dĩ Tần Mang lo lắng sắc mặt mình lúc này đã viết rõ chữ “ ngủ cùng đàn ông quá nhiều” lên mặt, thay đồng phục học sinh sẽ không quá thích hợp.
Nhưng thật không thể ngờ được.
Mặc váy đồng phục học sinh, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa cao, để lộ khuôn mặt xinh đẹp lung linh, tràn đầy collagen, thay đổi phong cách trang điểm đậm uyển chuyển đầy quyến rũ ngày thường thành phong cách đơn giản, tinh tế và thuần khiết, vẫn là cô thiếu nữ hồn nhiên, năng động và cực kỳ nữ tính.
Trong phòng tiệc ngoài trời trên tầng cao nhất của khách sạn, một nhóm người tựa lên lan can cùng nhìn lên màn đêm rực rỡ của dải ngân hà.
Rồi cùng nhìn nhau.
Đột nhiên đồng thời cười lớn.
Đạo diễn mời nữ chính Tần Mang nói vài câu.
Tần Mang rất ít khi có cảm giác thoải mái như vậy, cả người lười biếng ngồi trên chiếc ghế sofa to bằng da bên cạnh lan can, nhấp một ngụm rượu.
Thậm chí còn cảm thấy rượu champagne còn chưa đủ nặng.
Liền yêu cầu người phục vụ đổi sang một ly rượu mạnh hơn.
Sau khi nghe những gì đạo diễn nói, cô muốn từ chối.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, cô đã không thích nói những lời khách khí trên sân khấu.
Nhưng.
Dưới màn đêm, một đám thanh niên ánh mắt sáng rực đang nhìn cô.
Cả đoàn phim, cô là người có vị trí cao nhất.
Các diễn viên chính khác đều là những người rất mới của mới.
Tần Mang nhất thời cứng họng.
Nhớ tới lúc mình cũng vừa tốt nghiệp, cũng từng mơ hồ về tương lai phía trước.
Đi tìm ước mơ thực ra là một con đường rất dài, có người đi cả đời cũng không tìm được lối vào của ước mơ đó.
Cô bây giờ thực ra cũng đang không ngừng đi khám phá nó.
Tần Mang suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ chậm nâng ly rượu lên, đáy mắt chứa đựng cả dải ngân hà: “Chúc cho chúng ta đều vượt qua mọi chông gai, đạt được vinh quang cao nhất, tuổi trẻ và tình yêu sẽ không bao giờ già đi.”
“Đây là— thời đại của chúng ta.”
Đoạn video Tần Mang phát biểu tại chỗ này được chính đạo diễn quay lại, chính sửa và đăng trực tiếp lên weibo chính thức của đoàn phim.
Cô gái trong bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, dưới bầu trời ngân hà đầy sao, như khoác lên mình ánh sáng chói lóa rực rỡ.
“Huhuhu, học sinh sắp thi đại học như tôi đột nhiên bật khóc. Đây là thời đại của chúng ta, vậy nên không có gì phải sợ hãi hết!”
“Tuổi trẻ và tình yêu sẽ không bao giờ già đi! Ai yêu thầm thì nhanh chóng tỏ tình đi, đừng để lại chút tiếc nuối nào, lần này đi tạm biệt, có lẽ về sau sẽ không bao giờ gặp lại.”
“Vượt qua mọi chông gai, đạt được vinh quang cao nhất!!!! Đột nhiên trong lòng tôi tràn đầy sự tự tin!”
“Cho dù chúng ta có thành công hay không, tương lai, vẫn là thời đại của chúng ta!”
“……”
Nhóm fans official của Tần Mang đã chia sẻ lại video này với caption:
“Đây là thời đại của chúng ta, cũng là thời đại của Tần Mang.”
Vốn dĩ chỉ được lan truyền ở quy mô nhỏ.
Cho đến khi một nhân vật lớn bất ngờ ấn like bài viết đó.
Cộng đồng mạng: Đờ mờ, Hạ Linh Tễ V?
Người thật?
Tôi đang mù sao?
Mù rồi sao?
Mù thật sao!!!!
————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ nghèo nghèo: Weibo khen vợ tôi thì tôi like một cái có làm sao?!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...