Công Khai

5 giờ chiều tại Thâm Thành, Hạ Linh Tễ kết thúc cuộc họp, bước ra ngoài với đội ngũ nhân viên tinh anh nòng cốt của công ty.

Lịch trình tiếp theo của anh là lên máy bay tư nhân bay ra nước ngoài, tham dự lễ ký kết cuối cùng của hợp đồng hợp tác xuyên quốc gia.

Đèn hành lang tỏa ra những tia sáng trắng lạnh lẽo.

Chiếu lên sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, vẫn bình tĩnh trước sau như một, chiếc trâm đá ngọc bích mà anh thường đeo gần đây đã khiến khuôn mặt lãnh đạm của anh tăng thêm vài phần kinh tâm động phách.

Lúc này, Hạ Linh Tễ đang rũ mắt xuống, nghe nhân viên bên cạnh thấp giọng báo cáo, lời ít ý nhiều đưa ra những lời phủ định hoặc khẳng định ngắn gọn.

Thấy Hạ tổng đang tập trung vào công việc, Tùng Trăn đang đứng canh ở cửa vẫn không tìm được cơ hội để nhắc đến chuyện của phu nhân.

Cho đến khi Hạ Linh Tễ đang chỉnh lại cúc tay áo của mình.

Tùng Trăn nhanh chóng đi tới và nói: “Hạ tổng.”

“Bên phu nhân xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

Bị cố ý cắt cảnh khi tham gia một chương trình thực tế, chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì không nhỏ, nhưng chắc chắn không quan trọng bằng cuộc họp xuyên quốc gia lần này của Hạ Linh Tễ.

Quả nhiên, khi nhắc tới Tần Mang.

Hạ Linh Tễ cuối cùng cũng nhướng mắt lên nhìn anh ta, giọng nói khàn khàn: “Chuyện gì ngoài ý muốn?”

Hạ tổng dù bận trăm công nghìn việc vẫn dành ra thời gian của mình để quan tâm tới Hạ phu nhân.

Thư ký Tùng nhanh chóng tìm từ, giải thích ngắn gọn nhất về việc Tần Mang bị người khác ác ý cắt ghép hậu kỳ.

Cuối cùng còn nhắc một câu: “Người phía trên lần này là Điện ảnh Phi Quân ạ.”

Địa vị của Điện ảnh Phi Quân trong giới kinh doanh không hề thấp, đặc biệt là người đứng đầu Chu tổng, ông ta đã dấn thân vào làng giải trí nhiều năm, nên cho dù là nhân mạch tài nguyên hay năng lực, thì đều rõ ràng như ban ngày.

Ít nhất trong vòng này, không ai dám không nể mặt ông ta.

Ngón tay của Hạ Linh Tễ dừng lại nửa giây.

Đáy mắt anh lóe lên một chút chán ghét.

Là cái gì mà ông ta dám uy hiếp vợ anh.

Vừa định trực tiếp cho người đi xử lý giúp cô.

Nhưng Hạ Linh Tễ chợt khựng lại.

Nhớ tới dáng vẻ hừng hực sức sống, đầy kiêu ngạo của Tần Mang, đôi mắt xanh xám lạnh lùng và tàn nhẫn của anh đột nhiên trở nên mềm xuống, hiện lên chút độ ấm.

Đôi môi người đàn ông khẽ hé, nói rõ ràng: “Nói cho phu nhân.”

Tùng Trăn bối rối: “Chỉ nói thôi ạ? Ngài không ra mặt sao?”

Chẳng lẽ anh ta đoán sai, thực ra Hạ tổng không quan tâm đến phu nhân nhiều như vậy?

Ít nhất giữa công việc và phu nhân, anh sẽ chọn công việc.

Hạ Linh Tễ hơi ngước mắt lên.

Trên trần kính trong suốt của hành lang, ánh mắt trời chói chang lộng lẫy lóa mắt, phản chiếu vào sâu trong đôi mắt của anh.

Hạ Linh Tễ có thể dọn sạch tất cả các chướng ngại cho Tần Mang, thậm chí có thể trực tiếp đưa cúp Nữ diễn viết xuất sắc nhất tới trước mặt cô, nhanh chóng kết thúc cái gọi là giấc mơ của cô, sau đó về nhà giúp chồng dạy con, an phận làm bà chủ của Hạ gia.

Nhưng cô thích tự do.

Anh cũng không bẻ gãy đôi cánh của cô.

Đúng như những gì anh đã nói khi quyết định kết hôn.

Cô đầu tiên là Tần Mang, sau đó mới là Hạ phu nhân.

Hạ Linh Tễ trước nay không can thiệp vào sự nghiệp của Tần Mang, lần này anh cũng không có ý định can thiệp quá nhiều.

Trước khi rời đi, Hạ Linh Tễ thuận tay cầm lấy tài liệu mà trợ lý đưa cho, đi vào trong thang máy, giọng nói bình tĩnh: “Cậu ở lại trong nước.”

Tùng – thư ký trưởng lại một lần nữa bị Hạ tổng bỏ lại – Trăn: “…..”

Anh ta biết.

Mục đích Hạ tổng để anh ta lại chính là muốn để lại cho phu nhân một kim bài hộ mệnh….

Aiya.

Nếu như ở cổ đại, anh ta chính là một lệnh bài của hoàng đế….

Thậm chí còn không được xem như con người!

Tùng Trăn vô cùng nghi ngờ, bản thân mình sớm muộn gì cũng sẽ mất việc chỗ Hạ tổng.

Không bằng đi nịnh nọt phu nhân trước.

Nếu Hạ tổng không cần anh ta nữa, thì ít nhất anh ta cũng có một vị trí nhỏ bên kia của phu nhân.

*

Trang viên Hoàn Hồ.

Tần Mang không ngờ hôm nay mình cố ý về nhà sớm, trang điểm, chỉnh lại tạo hình, nhưng không đợi được Hạ Linh Tễ, lại đợi được thư ký Tùng.

Bên trong chiếc ghế sofa lộng lẫy, Tần Mang mặc một chiếc váy cúp ngực màu đen, mái tóc đen dài vén lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, môi đỏ da trắng, lúc này đang ngồi trên ghế sofa với bộ dáng lười biếng.

Viền váy được xẻ từ đùi xuống, theo động tác lười biếng của cô, vùng da mịn màng, trắng như tuyết ở dưới ánh sáng càng trở nên rực rỡ hơn.

Quan trọng là.

Những đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô đang đùa nghịch một khẩu súng, dưới ánh đèn đầy cảm giác uy hiếp.

Thư ký Tùng nuốt khan.

Không dám nhìn vào nó.

Sợ rằng khẩu súng thật sự là hàng thật.

“Lại đi công tác rồi?”

Giọng nói của người phụ nữ vừa nhẹ vừa mềm: “Đi bao lâu?”

Thư kỳ Tùng căng da đầu nói: “ Tầm 2 3 tháng ạ.”

Nếu không thuận lợi, có thể phải mất nửa năm đến một năm.

“2 3 tháng?!”

Tần Mang đột nhiên cảm thấy không còn thú vị, tiện tay ném khẩu súng xuống thảm.

Phát ra một âm thanh nặng nề.

Đồ chó không có phúc hưởng.

Không biết mình đã bỏ lỡ cái gì đâu!

Thư ký Tùng mở to mắt: “!!!”

Đờ mờ âm thanh này?

Chẳng lẽ là súng thật?

Chẳng lẽ vì Hạ tổng đeo viên đá quý ngọc bích bảo bối của phu nhân, cho nên phu nhân tính giết anh để đoạt lại bảo bối?

Chỉ vài giây ngắn ngủi.

Trong đầu thư ký Tùng đã hiện lên một loạt những kịch bản máu chó đẫm máu.

Tần Mang cầm chiếc chăn mỏng có thêu hình sư tử trắng ở góc sofa lên, đắp lên đầu gối, chống khuỷu tay lên thành ghế sofa, thấy anh ta vẫn chưa đi, lười biếng hỏi: “Vẫn còn chuyện gì?”

Lúc này thư ký Tùng mới bình tĩnh lại.

Chắc không đến nỗi vậy đâu nhỉ.

Mạnh mẽ ép mình không được nhìn vào khẩu súng kia: “Tổ chương trình [Ai mới là hung thủ?] đã cắt hết những cảnh ghi hình nổi bật của ngài trong tập mới nhất, là phía Điện ảnh Phi Quân tạo áp lực.”

“Theo điều tra, là một trong những đối thủ canh tranh cũ của ngài, Thẩm Uyển Âm, cô ta đã cố tình làm như vậy.”


“Muốn chèn ép ngài trong một chương trình thực tế, sau đó tẩy trắng từ đó mà ra.”

Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang cong lên một nụ cười lạnh lùng.

Lại là loại thủ đoạn ném đá giấu tay.

Thậm chí còn không dám đường đường chính chính đứng chung một khung hình để so sánh.

Trong mắt Tần Mang, loại chuyện xấu đẹp này thực ra đều là phong cách riêng của từng người, mỗi người đều có một gu thẩm mỹ khác nhau. Trước khi Thẩm Uyển Âm phẫu thuật, tuy cô ta có vẻ ngoài trong sáng bình thường, nhưng nếu đi theo phong cách phù hợp thì cũng nhất định sẽ tỏa sáng.

Tuy khuôn mặt cô ta không đủ tinh tế, nhưng vẫn có nét riêng, độ nhận diện riêng của mình và phù hợp mới màn ảnh rộng. Nếu không cô ta đã không được đạo diễn của [Kinh Hoa Cựu Mộng] nhìn trúng, suýt chút nữa còn trở thành nữ chính.

Nhưng cô ta cố tình phải đi theo phong cách của người khác, bây giờ còn phẫu thuật thẩm mỹ nữa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta đã tự tay hủy hoại hoàn toàn sự nghiệp diễn viên của mình.

Khi diễn xuất cần thể hiện rất nhiều những biểu cảm, cảm xúc tinh tế, nhưng với khuôn mặt đã thẩm mỹ của cô ta, khó mà có thể biểu hiện ra được.

Đối với việc trở lại lần này của Thẩm Uyển Âm, thực ra Tần Mang hoàn toàn không để tâm.

Cô ta đã tự hủy hoại sự nghiệp của mình.

Tại sao lại còn phải kéo theo cô cùng dây dưa.

Thấy Thẩm Uyển Âm vẫn cứ túm lấy cô không buông, Tần Mang có chút khó chịu.

Nhìn thấy ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất của Tần Mang, Tùng Trăn bỗng nhiên nhớ tới sếp nhà mình.

Quả nhiên là vợ chồng với nhau, càng ngày càng giống nhau.

Tần Mang tùy ý uống một ngụm trà hoa hồng do quản gia đưa lên: “Tiếp tục.”

Thư ký Tùng không hổ là thư ký trưởng của Hạ Linh Tễ, điều tra mọi việc rõ ràng rành mạch, thậm chí còn tỉ mỉ chi tiết hơn cả người trong giới như Mạnh Thính.

Tùng Trăn nhìn thấy Tần Mang dùng đầu ngón tay nghịch tua rua trên tấm chăn, anh ta nói tiếp: “Thẩm Uyển Âm đã quyến rũ Chu tổng đến mức ông ta thậm chí còn định ly hôn với vợ để cưới cô ta.”

Tần Mang cuối cùng cũng có chút hứng thú.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, Chu tổng của Điện ảnh Phi Quân năm nay đã ngoài 60 rồi, còn khá phong lưu đấy.”

Tùng Trăn ho khan một tiếng: “Nghe nói bắt đầu từ năm nay, Chu tổng đã bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm loại thuốc đó.”

Trước đây tuy Chu tổng cũng bao nuôi một số nữ minh tinh, nhưng vẫn chú ý đến việc chăm sóc sức khỏe, nhưng gần đây bị cô ta mê muội quay vòng vòng, đến loại thuốc kia cũng bắt đầu dùng rồi.

Loại thuốc nào?

Là người phụ nữ đã kết hôn, Tần Mang nháy mắt đã hiểu ra.

Chậc chậc chậc.

Cô từ từ nâng cằm lên, thở dài một hơi: “Đúng là tình yêu làm con người ta ngu dại.”

“Phì….”

Tùng Trăn không thể nhịn được liền phì cười.

Giọng điệu châm chọc như vậy, không hổ là phu nhân!

Tuy nhiên, bị người ta ức hiếp lên đầu lên cổ rồi nên Tần Mang tất nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết.

Cô biết rõ mục đích của Thẩm Uyển Âm, chẳng phải chỉ muốn cùng cô xuất hiện trên một chương trình thực tế rồi chèn ép cô sao.

“Được, tôi biết rồi.”

Tần Mang xua xua tay, ra hiệu có thể lui xuống rồi.

Tùng Trăn do dự một lát: “Ngài có cần giúp đỡ không?”

Mặc dù ý của Hạ tổng là, để phu nhân tự giải quyết.

Nhưng…..để anh ta ở lại, cũng có nghĩa là có thể ra mặt giúp đỡ.

Tần Mang không có ý định muốn để Hạ Linh Tễ ra mặt.

Cô lười biếng nhắm mắt lại: “Chuyện nhỏ như vậy, còn chưa cần đến Hạ tổng nhà anh.”

Tùng Trăn: “A?”

Tần Mang nhướng mi, đôi môi đỏ nhếch lên nụ cười hài hước: “Giết gà cần dao mổ trâu sao?”

Cô chậm rãi xoa cổ tay của mình, nói thêm: “Dao mổ trâu quá nặng.”

Tùng Trăn: “….”

Hiểu rồi—

Hạ tổng là dao mổ trâu, quá nặng rồi, phu nhân lười nhấc lên để giết gà.

…….

Sau đó Tùng Trăn báo cáo tình hình với Hạ Linh Tễ, cuối cùng còn nhắc đến câu này.

Người đàn ông không hề tức giận, ngược lại còn cười nhẹ: “Tất cả mọi chuyện đều nghe theo cô ấy.”

Hạ Linh Tễ đứng trước cửa sổ kính trong suốt của sảnh tiệc khách sạn, nhìn ra những ánh đèn neon đan chéo nhau ngoài kia, khung cảnh bên trong tràn ngập sự xa hoa, lộng lẫy của giới vàng son nước ngoài, dường như chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ bị hút vào ngay lập tức.

Bữa tiệc này không chỉ có đối tác, mà còn có một số lãnh đạo doanh nghiệp nổi tiếng nước ngoài.

Nhìn thấy anh nói chuyện điện thoại xong, một ông chủ lớn vốn ngưỡng mộ Hạ Linh Tễ đã lâu liền đi tới cầm theo hai ly rượu mời anh: “Hạ tổng đường xa tới đây, chắc hẳn còn chưa có thưởng thức qua mỹ nhân bên này nhỉ? So với tóc đen mắt đen, thì tóc vàng mắt xanh bên này cũng có khẩu vị khác đấy.”

Những ngón tay thon dài của Hạ Linh Tễ đang vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.”

“Đã kết hôn thì có làm sao?”

“Trần tổng vừa mới cưới, lúc đầu cũng nhớ thương vợ ở nhà. Nhưng sau khi thưởng thức vài loại cực phẩm, suýt chút nữa sướng đến mức không xuống nổi giường, làm trì hoãn công việc ngày hôm sau. Trước khi đi còn định mang một người về tính kim ốc tàng kiều đấy.”

“Đàn ông mà, cho dù có chơi đùa với phụ nữ khắp nơi, một khi mặc quần áo vào vẫn có thể giả làm người đàn ông thủ thân như ngọc vì vợ. Huống chi phu nhân ngài còn ở trong nước, sẽ không phát hiện ra đâu.”

“Đúng vậy Hạ tổng, đến thì cũng đến rồi, mặc quần áo lên là sẽ không ai biết đâu.”

Tiếng Trung và Anh luân phiên nói, lại có thêm một nhóm người nữa đến mời.

Sắc mặt Hạ Linh Tễ ngày càng trầm xuống, không động tới ly rượu bọn họ đưa cho anh, cũng không có chút để ý vào tới những lời mời gọi đó.

Đôi mắt xanh xám sâu không lường được.

Lúc nói ra, vẫn là ba chữ chắc chắn lại đầy bình tĩnh—-

“Tôi biết rồi.”

Sau đó anh đem ly rượu trả lại cho người dẫn đầu, Hạ Linh Tễ lãnh đạm nói: “Chúc mọi người chơi vui vẻ.”

Trong vòng này chính là bạn tình tôi nguyện.

Bản thân Hạ Linh Tễ không có hứng thú, cũng sẽ không xen vào việc của người khác.

Nhưng anh sẽ không đi.

Tất nhiên, những nhân viên tinh anh đi cùng Hạ Linh Tễ cũng đều sẽ không dám đi.

Sự hợp tác xuyên biên giới lần này không chỉ có sự tham gia của tập đoàn Hạ thị mà còn có sự tham gia của các tập đoàn khác cũng nổi tiếng trong nước.

Trong suốt quá trình, dường như chỉ có duy nhất nhóm người của tập đoàn Hạ thị không hề chạm vào phụ nữ.

Họ sợ Hạ tổng sẽ nghi ngờ bạn họ thậm chí không kiểm soát được nửa thân dưới mà sau này không giao phó những trọng trách quan trọng cho họ nữa.

…….

Trang viên Hoàn Hồ.

Sau khi thư ký Tùng rời đi, Tần Mang mới chủ động gọi điện cho Phó Diên.

Dù sao thì cũng là Điện ảnh Phi Quân ra mặt, nếu như không phải Nguyễn Kỳ Chước vô tình phát hiện ra tin tức bị cắt cảnh này, có lẽ cho đến khi nó được phát sóng thì bọn họ mới có thể biết được.

Sau khi Phó Diên biết chuyện này.

Việc đầu tiên chị làm là đến gặp tổ chương trình để lý luận.


Quá vô lý.

Tần Mang ngăn cản chị: “Đừng vội, còn nửa tháng nữa mới phát sóng tập này.”

Phó Diên bình tĩnh lại, chị vẫn luôn rất lý trí, nghe được giọng điệu này của Tần Mang, mới phản ứng lại: “Em có ý tưởng gì?”

Tần Mang cười lạnh: “Đi tra xem lịch trình mới nhất của cô ta, cô ta đi đâu chị liền sắp xếp cho em đi chỗ đấy.”

“Tốt nhất là mấy chương trình livestream hay thảm đỏ gì đó.”

“Trước đó, đừng đánh rắn động cỏ.”

Đáy mắt Phó Diên hiện lên phải phần tán thưởng, khen: “Chiêu rút củi dưới đáy nồi* này, quá là tuyệt vời.”

*Cắt đứt nguồn sống, giải quyết tận gốc.

Bọn họ đều biết mục đích của Thẩm Uyển Âm chỉ là cắt bỏ những cảnh nổi bật của Tần Mang trong chương trình thực tế, nếu như cô ta đã sợ bị so sánh với cô như vậy, liền gậy ông đập lưng ông đi.

Thực ra, việc chương trình [Ai mới là hung thủ?] bị cắt cảnh không phải là một chuyện lớn.

Chỉ là hành vi của Thẩm Uyển Âm thật sự quá đáng ghét thôi.

Muốn dẫm lên cô để trở lại, cũng không xem xem mình có đủ tư cách hay không.

Phó Diên nói làm là làm.

Lập tức liên hệ với những người trong ngành để điều tra xem lịch trình trở lại gần đây của Thẩm Uyển Âm.

Đúng như Tần Mang dự đoán, vì Thẩm Uyển Âm muốn thu hút fans bằng dáng vẻ bề ngoài nên cô ta phải thường xuyên xuất hiện lộ mặt trong các chương trình như show thực tế hoặc thảm đỏ.

Rất nhanh, Phó Diên đã phát hiện ra Thẩm Uyển Âm sẽ tham gia một chương trình livestream vào tối thứ 6 này.

Hiện nay, để đáp ứng yêu cầu thích xem chân thật của khán giả, nhiều chương trình thực tế đã bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Bao gồm cả chương trình nhảy múa này.

Nhảy múa?

Vừa vặn đụng trúng sở trường của Tần Mang.

“Cô ta sẽ múa một điệu cổ phong.”

“Thật tự tin.”

“Chẳng lẽ cô ta muốn so sánh với màn múa ra mắt của em năm đó?”

Gặp được đối thủ như này, ngay cả một người đại diện lâu năm như Phó Diên cũng cảm thấy khó nhằn.

Không đúng, Thẩm Uyển Âm đã không còn tính là đối thủ của Tần Mang nữa rồi, dù sao một người đi theo hướng phim truyền hình, một người đi theo hướng phim điện ảnh.

Khuôn mặt này của cô ta, cao nhất cũng chỉ có thể lấy được cúp Thị Hậu* mà thôi.

*Nữ diễn viên xuất sắc nhất trong các bộ phim truyền hình.

Múa cổ phong à?

Tần Mang rũ mắt xuống cười, đầu ngón tay nghịch nghịch chiếc hoa tai tua rua kim cương trên tai: “Vậy để rồi xem.”

Lần này.

Cô muốn để Thẩm Uyển Âm sau này không bao giờ dám gặp cô nữa.

Muốn đối phó với Thẩm Uyển Âm.

Đánh vào lòng người là thượng sách.

*

Thẩm Uyển Âm có đoàn đội chuyên nghiệp nhất và những mối quan hệ mạnh mẽ nhất trong giới giải trí, cô ta đã sắp xếp kỹ lưỡng cho sự trở lại của mình trong giai đoạn này.

Sau khi mạnh mẽ chen chân vào chương trình [Ai mới là hung thủ?] để làm NPC, sau đó lại cắm một chân vào cuộc thi nhảy múa và xuất hiện với tư cách một huấn luyện viên múa để nhảy một điệu múa ấn tượng mở màn.

Trong khoảng thời gian này, cô ta không chỉ bận rộn với việc phẫu thuật thẩm mỹ mà còn sắp xếp các lớp học múa.

Chỉ cần nhảy một điệu múa quạt kiểu cổ phong.

Từ khi phẫu thuật, tuy đường nét trên khuôn mặt đã trở nên tinh xảo hơn nhiều, nhưng vẫn chủ yếu dựa vào trang điểm. Lần trang điểm này lên sân khấu, cô ta kẻ đuôi mắt dài màu đỏ, mặc chiếc váy ngắn tay màu đỏ, dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, trông cô ta vô cùng xinh đẹp, không gì sánh được.

Ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của tất cả người xem.

Thẩm Uyển Âm tự tin hơn rất nhiều.

Cô ta chắc chắn mình đẹp hơn Tần Mang.

…….Điệu nhảy kết thúc.

“Thẩm Uyển Âm tuyệt quá!”

“Múa quá đẹp!”

“Bốp bốp bốp—”

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Thẩm Uyển Âm nhìn xuống dưới khán giả đang vỗ tay, đôi môi đỏ nhếch lên, hài lòng mà rời sân khấu.

Đúng là cô ta nhảy rất tốt, trang điểm cũng rất lộng lẫy, nhất là chiếc váy đỏ rực kia nữa.

Lúc mọi người đang còn chưa thoát ra khỏi vũ điệu tuyệt đẹp của Thẩm Uyển Âm.

Đột nhiên.

Ánh đèn khẽ nhấp nháy vài cái.

Sân khấu đang được chiếu sáng bỗng nhiên tối sầm xuống, một ánh đèn duy nhất chiếu vào góc sân khấu.

Mọi khán giả nháy mắt nín thở.

Tần Mang xuất hiện trong một bộ váy màu bạc, chất liệu mỏng mang vừa vặn ôm sát dáng người mềm mại và thướt tha của cô, tà váy rũ xuống được thêu những cánh hoa bằng chỉ bạc và xòe nở rộ rực rỡ.

Ở giữa sân khấu, mỗi tấc xương cốt của Tần Mang đều như cực kỳ mềm mại, tư thế múa uyển chuyển nước chảy mây trôi, mỗi khi đối diện với ống kính, đôi mắt quyến rũ kia sẽ long lanh sáng ngời, đẹp như nữ thần giáng trần, tiên khí bay xung quanh.

Cho dùng là khán giả ở trường quay hay là trước màn hình đều vô cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ của Tần Mang.

“A a a a a a a a! Quả nhiên người đánh bại được Tần Mang chỉ có thể là Tần Mang.”

“Bình luận hot nhất trong video xuất đạo của Tần Mang khi đó là: Khi nào chúng ta mới có thể được nhìn thấy nữ thần múa một lần nữa? Á á á á, không ngờ rằng, lại có thể xem được nó trên một chương trình livestream thế này!”

“Huyết thư của hàng vạn người hâm mộ yêu cầu tổ chương trình tung video với độ phân giải cao, tôi xem còn chưa đủ!!!!”

“Đẹp quá, đẹp điên lên! Điệu múa này, có thể sánh ngang với đẳng cấp chuyên nghiệp.”

“Lúc đầu tôi nghĩ Thẩm Uyển Âm múa cũng khá tốt, cho đến khi tôi nhìn thấy Tần Mang…. như một vũ công trời sinh cùng với vũ công nghiệp dư vây, tôi cũng xem chưa đủ!!!”

“Nữ thần múa yyds!”

Thẩm Uyển Âm bên này còn chưa kịp marketing.

Vậy mà đoạn múa này của Tần Mang, đã được lan truyền khắp nơi.

Thẩm Uyển Âm không thể tin được nhìn khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp như tiên kia của Tần Mang trên màn hình.

Rõ ràng là cô ta trang điểm vô cùng tinh xảo, sắc đẹp tuyệt trần, tại sao những người hâm mộ kia lại khen ngợi Tần Mang?

Cô ta đã phẫu thuật rồi cũng không bằng Tần Mang?

“Làm thế nào mà cô ta lại có thể tham gia chương trình?”

“Ai cho phép cô ta lên?”

Vệ Thấm giải thích: “Cô ta là khách mời bất ngờ. Đừng nói đến chúng ta, ngay cả tổ chương trình đến ngày cuối cùng cũng mới biết đó là Tần Mang.”


Ban đầu vốn không có nhân vật khách mời bí ẩn này.

Thậm chí trong kịch bản cũng không hề viết.

Nhưng có thể thấy, sự xuất hiện của Tần Mang chắc chắn không hề đơn giản.

Tần Mang nhất định đã phát hiện ra mục đích của cô ta!

Thẩm Uyển Âm cũng không ngu, lập tức phản ứng lại.

Ngay sau đó.

Đôi mắt cô ta đỏ bừng lên, nhìn Vệ Thấm: “Chị nói thật đi, giữa tôi và Tần Mang, ai đẹp hơn?”

“Ai đẹp hơn!!!”

Dựa vào đâu mà Tần Mang chắc chắn như vậy, chỉ cần cô ta xuất hiện, chỉ cần cô ta đứng cùng chung khung hình với cô thì cô chắc chắn sẽ thua?

Tại sao cô ta lại tự tin như vậy??

Ngữ khí như nếu trả lời một câu là Tần Mang đẹp hơn, cô có thể giết chết người nói câu nói đó.

Vệ Thấm từ lâu đã cảm thấy cô ta có gì đó không ổn.

Nhưng không thể để cô ta phát điên ở nơi công cộng được, nên nhanh chóng ngăn cô ta lại: “Đương nhiên là em đẹp nhất rồi.”

“Có lẽ cư dân mạng đã chán xem những điệu múa cổ phong rồi, khi Tần Mang đến mang theo một màn độc tấu ba lê mới mẻ hơn, độc đáo hơn, đây cũng là điều bình thường mà.”

Nếu là trước đây, Vệ Thấm vẫn sẽ nói ra sự thật.

Nhưng hiện tại—

Tiếp tục làm người đại diện của Thẩm Uyển Âm cũng là bất đắc dĩ, nhất là khi cô ta ngày càng khó hầu hạ, chỉ có thể dỗ dành cô ta trước.

Quả nhiên.

Thẩm Uyển Âm cũng dần bình tĩnh lại.

Không sao.

Nhất định là do Tần Mang dùng thủ đoạn.

……

Từ khi ra mắt đến nay, Tần Mang chủ yếu là múa cổ điển, dù sao thì khi cô nổi tiếng sau một đêm cũng do điệu múa cổ điển đó, nhưng—–

Không ai biết.

Sở trường của cô thực ra lại là múa ba lê.

So với cảm xúc tức giận bùng nổ bên kia của Thẩm Uyển Âm.

Tần Mang bên này đã hoàn toàn chiến thắng áp đảo.

Trước gương trang điểm.

Phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp đến mức làm người khác khó thở của Tần Mang, sau khi múa xong, khóe mắt cô gái ửng lên một màu đỏ hồng tự nhiên, khiến đôi mắt quyến rũ yêu kiều kia trở nên lộng lẫy, diễm lệ hơn.

Rất hiếm khi Phó Diên tự mình đích thân xử lý chuyện gì.

Lúc này đang lướt những thông tin liên quan trên weibo.

Chị xưa nay vẫn bình tĩnh, lúc này cũng không khỏi cong khóe môi lên: “Được đấy, lúc này dư luận trên mạng đều đang nói về “lại được thấy nữ thần nhảy múa”, thỉnh thoảng cũng nhắc tới Thẩm Uyển Âm cũng chỉ có một số ít lời khen cô ta nhảy tốt, chắc có lẽ là thủy quân của cô ta.”

Phó Diên nhìn Tần Mang với ánh mắt tán thưởng: “Nếu sớm biết em nhảy một cái lại có hiệu quả tốt như vậy, thì chị đã cho em nhảy từ lâu rồi.”

Đôi mắt đẹp của Tần Mang khẽ động, bình tĩnh cười lạnh: “Nếu như nhảy sớm hơn, thì sao có thể một mũi tên trúng hai đích chứ?”

Mạnh Thính đột nhiên đứng dậy: “Mòe nó, có một thương hiệu “Lam Huyết”* hàng đầu quốc tế muốn mời em đến tham dự buổi ra mắt sản phẩm mới của họ.”

*“Lam Huyết”: định nghĩa này xuất phát từ tầng lớp quý tộc Tây Ban Nha, dùng để chỉ những tầng lớp có xuất thân dòng dõi, danh gia vọng tộc. Và thương hiệu Lam Huyết chỉ 6 thương hiệu lớn là Dior, Chanel, Gucci, Louis Vuitton, Prada và Calvin Klein.

Đột nhiên nhận được lời mời tham gia loại hoạt động này, có nghĩa là có thể lên tới vị trí tiếp cận được càng nhiều những đại ngôn cao cấp.

Không phải chỉ là một dòng trang sức, một dòng mỹ phẩm,… nào đó, mà là một người phát ngôn toàn cầu.

Có bao nhiêu nữ minh tinh vào giới nhiều năm mới có thể dần dần tiếp xúc được với nguồn tài nguyên ở cấp độ này.

Mà Tần Mang mới vào giới được bao lâu?

Vậy mà thực sự có thể tiếp cận được với miếng bánh người đại ngôn toàn cầu của thương hiệu “Lam Huyết”.

Ánh mắt Tần Mang chợt lóe lên.

Đây thực sự là một tin tốt.

Tuy nhiên, tài nguyên thời trang càng tốt, thì chứng tỏ cô càng phải nỗ lực hơn trong phương diện công việc này.

“Mặc dù chỉ mới bắt đầu, nhưng….có nghĩa là bọn họ cũng đã đang quan sát em.”

Chỉ cần cứ thuận theo tự nhiên.

Thì sớm hay muộn cũng sẽ muốn hợp tác thôi.

Tần Mang đột nhiên cười: “Thẩm Uyển Âm đúng là một “ngôi sao may mắn”.”

Mạnh Thính: “…..”

Sau đó suy nghĩ lại.

Hình như đúng là như vậy.

Lần trước cô ta gây rối, Tần Mang trực tiếp từ nữ diễn viên hình hoa chỉ xuất hiện 8 giây đến đảm nhiệm vai nữ chính của các đạo diễn nổi tiếng.

Lần này.

Khi tài nguyên thời trang của Tần Mang rơi vào trạng thái bế tắc, Thẩm Uyển Âm lại chơi cô một vố, lập tức liền có sự xoay chuyển.

Tần Mang trầm tư nói: “Mọi người nói xem, có nên đưa cho cô Thẩm một tấm cờ tuyên dương không, trên cờ viết: Cá Koi mới của giới giải trí, làm việc xấu nhưng lại dẫn đến chuyện tốt.”

Mạnh Thính: Sở hữu một khuôn mặt thần tiên vẫn có thể khiến người khác tức chết, quả nhiên chỉ có em mới có thể làm được.

……

Khi rời đi.

Tần Mang bắt gặp Thẩm Uyển Âm cũng đang chuẩn bị rời đi.

Sau khi Thẩm Uyển Âm tẩy đi trang điểm lúc lên sân khấu, cô đã lại trang điểm lên dáng vẻ tinh xảo thường ngày, cũng dày vô cùng.

Có thể thấy, để giữ được hình tượng thần tượng quá là nặng nề và vất vả.

Khi đi ngang qua.

Thẩm Uyển Âm bỗng nhiên lên tiếng, khinh thường nhìn cô: “Hạ tổng sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ cô.”

“Cô đừng nghĩ rằng mình rất đặc biệt.”

Tần Mang: “???”

Không thể hiểu được.

Liên quan gì tới Hạ Linh Tễ.

Cô khoanh tay, giẫm lên đôi giày cao gót chuẩn bị bước lên phía trước.

Đột nhiên bị Mạnh Thính chặn lại.

Nháy mắt điên cuồng: “Bình tĩnh bình tĩnh!”

“Tiên nữ động khẩu không động thủ!”

Quan trọng là—

“Mọe nó ở đây có camera.”

Tần Mang dừng nửa giây.

Liếc mắt nhìn “người quản lý phế vật” của mình, biết có người theo dõi còn không biết đường tìm người đi túm cổ tên kia à.

Nếu đây là Tùng Trăn.

Chắc chắn đã sớm xử lý xong rồi.

Tâm tư muốn đào góc tường Hạ Linh Tễ càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Thôi quên đi.

Không đánh người.

Dù sao cũng chưa tích đủ công đức.

Vì thế Tần Mang chậm rãi nhếch môi lên: “Không bằng cô Thẩm, Chu tổng rất yêu cô nha!”

Thẩm Uyển Âm chưa bao giờ che giấu người chống lưng của mình, vậy nên Tần Mang đoán được ra cũng là chuyện bình thường.

Cô ta cao giọng nói: “Tất nhiên rồi, anh ấy sẽ cưới tôi.”

“Mà vị nhân vật lớn Hạ tổng kia, sẽ không bao giờ cưới cô.”

Tần Mang gật đầu: “Chu tổng còn uống thuốc bổ thận tráng dương vì cô, chắc chắn là rất yêu.”


“Vậy chúc mừng cô Thẩm đã thành công thượng vị sớm nhé.”

Ngay khi câu “thuốc bổ thận tráng dương” kia được nói ra.

Một nhóm người im lặng phăng phắc.

Đừng nói là Tần Mang.

Ngay cả trợ lý của Thẩm Uyển Âm cũng ngây ra.

Đờ mờ?

Dưa lớn như vậy!

Thẩm Uyển Âm trợn to mắt: “Cô cô cô…..”

Làm sao mà cô ta có thể biết được chuyện này?!!!

“Chúc “tính phúc” viên mãn!”

Tần Mang không để ý đến cô ta nữa, nói xong một tin tức nóng bỏng tay, sau đó liền xua xua tay bình tĩnh rời đi.

Mạnh Thính: Không hổ danh đại tiểu thư!

Giết người không thấy máu.

Ban đầu không ai để tâm đến những lời nói khiêu khích của Thẩm Uyển Âm.

Kể cả Tần Mang.

Dù sao thì những người khác không biết, nhưng toàn bộ đoàn đội của cô đều biết, Tần Mang chính là Hạ phu nhân.

Tuy nhiên—-

Tối hôm đó.

Cuộc gọi cấp bách của Tiểu Đồng đã đánh thức Tần Mang.

“Chị ơi không ổn rồi, Hạ tổng xảy ra chuyện rồi!!!”

Tần Mang vốn vẫn còn đang buồn ngủ mà mơ mơ màng màng, nhưng nghe tới cái tên này, não bộ đột nhiên tỉnh táo lại: “Anh ấy làm sao?”

Giọng nói bỗng nhiên trở nên khàn khàn.

Ấn vào link tin tức mà Tiểu Đồng gửi đến.

Hóa ra báo chí chính phủ trong nước tiết lộ một ông trùm kinh doanh khi đi tham dự hội nghị hợp tác xuyên biên giới, có tham dự một bữa tiệc tối, gọi là tiệc tối nhưng thực chất lại là một bữa party dâm loạn, và đã bị cảnh sát bắt giữ.

Trong số đó có một vị nhân vật đã kết hôn, thủ thân như ngọc vì vợ.

Sau đó, một danh sách các công ty tham gia đã được liệt kê.

Đứng đầu là tập đoàn Hạ thị.

Ngay khi tin tức weibo chính thức xuất hiện, cộng đồng mạng bùng nổ.

“Là Hạ Linh Tễ sao?”

“Đờ mờ mọe nó, là thông báo chính thức của chính phủ! Đấm tôi một phát đi!”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới…một tảng băng lạnh lùng như vậy, lại có thể có liên quan đến trường hợp này.”

“Đây là tin của chính phủ đấy! Không thể là giả, nghe nói tất cả những người tham gia đều bị đưa vào cục cảnh sát!”

Tần Mang nhìn thấy tập đoàn Hạ thị, hít thở liền trở nên cứng đờ.

Đầu óc có chút hỗn loạn.

Việc đầu tiên cô làm là gọi điện thoại cho Hạ Linh Tễ.

Không ai nghe máy.

Số điện thoại của thư ký Tùng cũng đang bận.

Đầu ngón tay của Tần Mang nắm chặt chiếc điện thoại.

Cô tin tưởng phẩm hạnh của Hạ Linh Tễ, đặc biệt người hàng ngày đều tu tâm dưỡng tính như anh, làm sao có thể tham gia cái loại….bữa tiệc như vậy được.

Nhưng điều cô lo lắng là Hạ Linh Tễ nhỡ đâu bị rơi vào cái bẫy của người khác.

Cho dù anh tài giỏi đến đâu, thì vẫn là người, không phải thần thánh, sẽ luôn có lúc không kịp phòng bị, đặc biệt là thư ký Tùng, người mà anh tin tưởng nhất cũng không đi cùng anh ra nước ngoài…..

Sau khi gọi vô số cuộc điện thoại nhưng không ai nghe, Tần Mang đã gửi tin nhắn wechat cho anh.

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Bẩn rồi?]

Khi cô gửi tin nhắn này, đôi môi đỏ của cô mím chặt lại.

Cô vừa chờ đợi câu trả lời của Hạ Linh Tễ.

Vừa lướt hot search.

Nhìn lên thời gian.

Đợi được 5 phút.

Nếu Hạ Linh Tễ không trả lời nữa, cô đành phải gọi điện cho cha mẹ chồng để hỏi thăm tình hình, bất kể trời khuya đến mức nào.

5, 4, 3…..

Giây tiếp theo.

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Là video call.

Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của Hạ Linh Tễ xuất hiện trong màn hình, ánh sáng bên kia có lẽ hơi tối tăm, nhưng Tần Mang vẫn có thể thấy rõ ràng đáy mắt anh vẫn cuồn cuộn như biển sâu, trước sau như một.

Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi hé ra, bình tĩnh nói: “Yên tâm, vẫn vì tiểu sư tử mà thủ thân như ngọc.”

Tần Mang đột nhiên bật cười.

Khuôn mặt vốn đã tinh xảo lại càng thêm lộng lẫy: “Không những phải thủ thân như ngọc, mà cho dù muốn cũng đừng mơ mà nghĩ tới.”

“Trước mặt những người đẹp mắt xanh tóc vàng, anh có do dự không? Có nghĩ muốn làm gì không?”

Hạ Linh Tễ nhướng mày, áo ngủ trên người còn buộc lỏng lẻo. lúc này bày ra dáng vẻ lười biếng gợi cảm: “Lúc ấy nghĩ……kém xa vợ mình.”

Anh nói không ngủ, Tần Mang tin.

Nhưng sau khi anh nói câu này, Tần Mang còn hơi nghi ngờ.

Vì những người đẹp nước ngoài được báo chí đưa tin đều có thân hình siêu nóng bỏng, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, cũng có người trông như tiên nữ, thuần khiết trong sáng, tóm lại đều là những mẫu người được đàn ông cực kỳ yêu thích.

Phải nói rằng, những ông trùm kinh doanh này, chơi gái cũng phải chơi những cô gái xinh đẹp cao cấp.

Chút ửng đỏ trong mắt Tần Mang vẫn chưa tan.

Hạ Linh Tễ không tiếp tục chủ đề trước đó nữa mà chuyển chủ đề: “Khóc sao?”

“Còn lâu.”

“Là nửa đêm bị gọi dậy, dụi dụi mắt, chứ không phải là lỗi của ai đó, ngay cả chuyến công tác cũng có thể trêu chọc vào chuyện phong lưu nam nữ.”

Hạ Linh Tễ cười lạnh: “Ai trêu chọc thì đều đã đi vào cục rồi.”

Tần Mang không còn buồn ngủ nữa.

Muốn nghe Hạ Linh Tễ kể chuyện.

Nhưng Hạ Linh Tễ còn có việc, liền đưa điện thoại cho thư ký đi cùng, hơi hếch cằm nói: “Kể cho phu nhân nghe chuyện tối qua.”

Thư ký đi cùng: Là kể chuyện, hay là kể sự cố……

Hơn nữa có vẻ không được tốt cho lắm.

Các nhân vật nổi tiếng đi cùng đều bị bắt vào cục cảnh sát, ngài không đi quan tâm, còn có tâm tư ở đây kể chuyện cho phu nhân nghe.

Nửa tiếng sau.

Tài khoản weibo chính thức của tập đoàn Hạ thị đã có hành động quyết đoán vào ngay thời điểm dư luận đang dậy sóng nhất.

Trước tình hình trên mạng nói ra nói vào Hạ tổng, thì toàn bộ lịch trình và video ghi chép hành trình trong ngày của Hạ Linh Tễ ngay lập tức được công bố.

Tập đoàn Hạ thị V: [Hạ tổng của chúng tôi luôn ghi nhớ gia huấn “giữ gìn nam đức và trinh tiết” của Hạ phu nhân, sẽ không tham gia vào bất cứ hoạt động ái muội nào, bất kể là trường hợp nào, cho dù đối phương là nam hay nữ sẽ luôn giữ khoảng cách một mét trở lên. Video đính kèm.]

Các thư ký đi cùng Hạ Linh Tễ ra nước ngoài đều được trang bị camera cúc áo cao cấp nhất của công ty.

Vì vậy, đã ghi lại rõ ràng toàn bộ hành trình ngày hôm đó của Hạ Linh Tễ, cũng như đoạn đối thoại kia.

Một vị doanh nhân nước ngoài mời anh: “Hạ tổng, đến thì cũng đến rồi, mặc quần áo lên là sẽ không ai biết đâu.”

Hạ Linh Tễ trả lời bằng tiếng Anh tao nhã: “Tôi biết rồi.”

Trực tiếp khiến trái tim các thiếu nữ đang ăn dưa đập thình thịch, muốn nổ tung ra.

—————————–

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ nghèo nghèo: Mọi người đều ham sắc, tôi cai sắc. =)))))) dữ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui