Tần Mang cuối cùng cũng quay xong bộ phim trinh thám này. Chỉ ngắn ngủi một tuần thôi mà tưởng chừng như đã trôi qua mấy năm vậy.
Nhan sắc xinh đẹp của cô gái trông còn hốc hác, tiều tụy hơn so với mỹ nhân ốm yếu trong bộ [Phù Hoa] đã quay trước đó, làm người ta không khỏi đau lòng, xót xa.
Tình cờ có một bữa tiệc đấu giá từ thiện ở Bắc Thành.
Nhóm người Tần Mang cũng không vội vàng trở về Thâm Thành.
Trong phòng trang điểm.
Tần Mang vừa thay một bộ váy lễ phục dài hở lưng.
Thiết kế của bộ váy lấy ý tưởng từ hoa lan trong sơn cốc làm chủ đạo, đồng thời sử dụng kỹ thuật thêu cổ xưa, từng đường kim mũi chỉ đều thêu lên những cành lá đung đưa sống động như thật. Phải mất gần 8 tháng để hoàn thành chiếc váy lễ phục cao cấp mang đậm nét duyên dáng Phương Đông này.
Rõ ràng là một gam màu trang nhã thanh lịch, nhưng chính vì được đính nhiều kim cương và chỉ bạc thêu tay kỳ công, tạo hiệu ứng phần thân trên cực kỳ lộng lẫy và bắt mắt.
Phần lưng trần mỏng manh tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật.
Đẹp thì rất đẹp.
Nhưng đẹp đến mức Tiểu Đồng cảm thấy đau lòng.
Tiên nữ Mang Mang nhà cô lại gầy đi 2 cân!
Kỳ nghỉ dài khó khăn lắm mới nuôi được thêm mấy lạng thịt, giờ thì đều bay theo gió hết rồi.
Đặc biệt là—–
Tiểu Đồng nghĩ, từ lúc cô ấy gọi điện cho thư ký Đào đến giờ, Hạ tổng vậy mà không xuất hiện lấy một lần. Chứ đừng nói đến chuyện tới thăm ban.
Cô ấy càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức thay Tần Mang.
Cô ấy là người rõ nhất, trong khoảng thời gian này Tần Mang mỗi đêm đều không ngủ được, mãi cho đến khi rời khỏi đoàn phim thì mới dần khá lên một chút.
Tần Mang lại coi như không có việc gì, lười biếng nhướng mi: “Ngây người ra đó làm gì?”
“Mang đồ trang sức tới đây cho chị nào.”
“Chị muốn màu xanh….không, bộ kim cương tua rua màu vàng kia đi.”
Gần đây cô không muốn nhìn thấy màu xanh nữa.
Những đồ trang sức của Tần Mang, trừ những món mượn từ những thương hiệu xa xỉ, cô càng thích đeo những món trang sức trong bộ sưu tập của mình hơn.
“Đến đây, đến đây.”
Tiểu Đồng muốn nói lại thôi, nghĩ rằng có thể cuối năm Hạ tổng quá bận, nhưng nhìn bộ dạng lười biếng thờ ơ của Tần Mang, cuối cùng vẫn không nói ra lời.
Thôi vậy.
Chị Mang Mang còn không quan tâm cơ mà!
Tập trung vào sự nghiệp trước, hôm nay nhất định phải hút mắt toàn bộ máy quay ở buổi đấu gia hôm nay.
Phải giữ gìn tôn nghiêm của gương mặt cao cấp có giá trị nhất ngành giải trí này!
Mặc dù Tần Mang đã gầy đi một chút.
Nhưng do lớp nền quá tốt, cộng thêm tay nghề khéo léo của thợ trang điểm, lại khiến những đường nét vốn đã thanh tú lại càng thêm phần lộng lẫy và quyến rũ. Đi trên đôi giày cao gót hơn 10 phân, cô giống như một thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ trong thần thoại cổ điển, một vẻ đẹp cực kỳ có tính công kích, khiến toàn bộ khán giả choáng ngợp trong chớp mắt.
Vừa đến cuối năm.
Một loạt các lễ trao giải và tiệc tùng thay nhau xuất hiện không dứt.
Nó cũng đã trở thành địa điểm cho những nữ minh tinh so sánh nhan sắc.
Tần Mang trong bộ lễ phục thủ công vừa lộng lẫy vừa lung linh. Trực tiếp tỏa sáng mù mắt những người đang có mặt ở đây.
“Tần Mang ngoài đời thật sự quá đẹp!”
“Bộ lễ phục này tôi đã từng nghe nói qua. Nó là bảo bối được cất giấu do chính tay nhà thiết kế hàng đầu VV thiết kế. Rất nhiều nữ minh tinh muốn mượn nó để đi thảm đỏ nhưng đều bị từ chối. Còn về lý do bị từ chối thì là vì dáng người đối phương không đáp ứng được tỷ lệ hoàng kim hoàn hảo nhất trong mắt cô ấy.”
“—-Thật sao?”
“Có nghĩa là Tần Mang là người có thân hình hoàn hảo nhất trong mắt VV!”
“Nói thật, khuôn mặt này của cô ấy là đủ đẹp rồi.”
Khuôn mặt của Tần Mang, hoàn toàn đứng đầu thế giới về mặt thẩm mỹ, còn về dáng người—-
Mỗi người một ý.
Ví dụ như Hạ Linh Tễ, người khoan thai đến muộn, vừa bước vào liền bị vây quanh bởi đủ các kiểu nịnh nọt, đoán ý, nói hùa theo. Anh vẫn thản nhiên mà nhìn về phía một tiêu điểm khác trong phòng tiệc.
Cách một đám người.
Ánh mắt Tần Mang khẽ lướt qua, đôi môi đỏ mọng cong lên đầy lạnh lùng, một ánh mắt cũng không thèm nhìn anh.
Ánh mắt Hạ Linh Tễ dừng ở vị trí xương quai xanh của cô, làn da vẫn mịn màng và xinh đẹp như cũ, nhưng đã gầy hơn rất nhiều so với trước khi cô vào đoàn.
Lông mày của người đàn ông nhẽ nhíu lại. Tựa như không chút để ý mà đi nhanh lướt qua đám người.
Lâu Đại cầm áo khoác của Hạ Linh Tễ cũng lặng lẽ đi bên cạnh. Không xa cũng không gần. Cũng không yêu cầu người phục vụ đi ngang qua cất chiếc áo khoác trên tay mình đi.
Tần Mang đi giày cao gót, không chút để ý mà nói chuyện cùng Kỳ Nhung. Lúc đó cô mới biết. Hóa ra người đàn ông hàng to xài tốt, vừa hoang dã lại vừa quyến rũ mà Kỳ Nhung gặp lần trước ấy vậy lại chính là Ổ Uyên.
Cho tới hiện tại hai người cũng chưa chấm dứt quan hệ. Vẫn thường xuyên hẹn nhau.
Kỳ Nhung ôm lấy cánh tay của Tần Mang có chút sầu não nói: “Phải làm sao bây giờ, tôi sắp bị anh ta chiều hư rồi, giờ nhìn những người đàn ông khác không còn chút cảm xúc nào nữa rồi.”
Điều này đối với một “hải vương” mà nói, thực sự là một điều đáng sợ. Làm sao có thể vì một con cá mà từ bỏ cả đại dương cơ chứ!
Chủ yếu là do kỹ thuật của Ổ Uyên quá tốt.
Khiến Kỳ Nhung đến giờ vẫn còn chưa chán.
Mà những người đàn ông khác lại quá nhàm chán.
Tần Mang rất không hiểu kiểu loại quan hệ này, nhưng cô ấy hiểu Ổ gia và Ổ Uyên.
Ổ gia là gia tộc quý tộc nhất trong số những gia tộc giàu có, đối với việc Ổ Vũ Tây trở thành người nổi tiếng trên mạng họ đã vô cùng phản đối, huống chi là người đứng đầu gia tộc tương lai sẽ cưới một nữ minh tinh.
Kỳ Nhung có xuất thân bình thường. Bất kể là xuất thân hay nghề nghiệp, đều không thể lọt vào mắt của Ổ gia.
Sự lạnh lùng của Ổ Uyên đã khắc sâu vào xương tủy, anh ta không tin vào tình yêu, chỉ tin chính mình.
Vậy nên.
Tần Mang đưa ra lời khuyên mang tính xây dựng: “Bất kể cá lớn cá nhỏ cứ ăn liên tục 10 ngày đi kiểu gì cũng nuốt không trôi nữa.”
“Nếu không cô cứ ngủ với anh ta 10 ngày, để mình ngủ tới chán ngấy đi rồi sẽ dừng thôi.”
Cái chủ ý này quá tuyệt vời.
Khiến cho Kỳ Nhung hai mắt sáng lên.
“Không hổ danh là hồng nhan tri kỷ của tôi!”
Đúng lúc Ổ Uyên hôm nay cũng có mặt ở đây, Kỳ Nhung cười ngọt ngào quyến rũ, nói nhỏ bên tai Tần Mang: “Vậy tôi đi ngủ trước đây.”
“Ngủ ngon.”
Tần Mang liếc nhìn thời gian.
7 giờ tối.
“Buổi đấu giá từ thiện còn chưa bắt đầu, cô đã đi “ngủ” rồi?”
“Ngủ một giấc mà ~ Bắt đầu đấu giá tôi sẽ quay lại ngay.” Kỳ Nhung dùng ngón tay út ra hiệu cho cô.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy xòe màu trắng, xinh đẹp như búp bê Tây Dương. Nhưng những gì cô ta nói ra lại như lang sói: “Loại lộ thiên thế này, tôi còn chưa có thử qua.”
“Hì hì hì.”
“Vừa nãy lúc đi vào tôi đã nhìn thấy bên ngoài kia có một cái nhà kính nhỏ.”
“Chắc chắn sẽ cực kỳ kích thích.”
Nói xong, cô ta liền vén váy lên, bày ra dáng vẻ lolita đáng yêu rồi đi về phía Ổ Uyên.
Tần Mang vừa định nhắc nhở cô ta, bên kia có thể có camera.
Nhưng Kỳ Nhung đã chạy mất tăm.
Không còn cách nào khác nên đành rũ mắt xuống gửi tin nhắn cho Ổ Uyên.
Bảo anh ta nhớ yêu cầu người ta tắt camera đi.
Đột nhiên có một bóng đen chắn trước mặt cô, Tần Mang cho rằng lại có người đến đưa danh thiếp nên không ngẩng đầu lên, lười biếng nói: “Bạn gì ơi, bạn đang che mất ánh sáng rồi.”
Giây sau đó.
Người kia nhích người sang một bên. Nhưng không có rời đi.
Tần Mang nghĩ tới lời dặn dò khẩn thiết của Phó Diên và Mạnh Thính, ở đây không thể mất khống chế, phải quản lý cảm xúc thật tốt, vì đâu đâu cũng có khả năng bị phóng viên chụp ảnh đến.
Còn có người dùng điện thoại để chụp ảnh.
Cô cố nén tính tình muốn bùng nổ của mình, hơi hơi mỉm cười, ngước mắt lên: “Tôi….”
Lọt vào tầm mắt là một đôi mắt quen thuộc.
Trong phút chốc Tần Mang đã quên mất cái gọi là quản lý cảm xúc. Nụ cười nơi khóe môi của cô chợt tắt hẳn.
Là Hạ Linh Tễ.
Phía sau vẫn còn Lâu Đại, người đi theo không gần cũng không xa.
Có lẽ cô ta cũng đã nhận ra Tần Mang đang nhìn mình.
Lâu Đại vừa lịch sự vừa khách khí chào hỏi: “Cô Tần.”
Tần Mang chỉ lãnh đạm liếc nhìn cô ta một cái. Không thèm phản ứng lại. Thay vào đó lại lạnh lùng nhìn Hạ Linh Tễ.
Dưới chiếc đèn chùm pha lê sáng rực rỡ và chói lóa, cô gái bày ra dáng vẻ lười biếng nhưng ánh mắt lại lạnh băng.
Phảng phất như không thèm để ai vào trong mắt, bao gồm cả vị nhân vật lớn đứng trên đỉnh kim tự tháp này.
Tần Mang đạp trên đôi giày cao gót, duyên dáng thướt tha tiến lại gần, rồi sau đó—
Ngay khi Hạ Linh Tễ còn chưa kịp nói gì, đã trực tiếp đi ngang qua người anh, hơn nữa còn nói: “Anh đang chắn đường tôi.”
Từng câu từng chữ.
Nói một cách rất có khí phách.
Mọi người có mặt: “???”
“!!!”
Tần Mang?
Điên rồi?!
Không sợ bị Hạ lão đại phong sát sao?
Mọi người thì thầm to nhỏ.
Tần Mang nghe rất rõ ràng, cũng không để ý tới, trực tiếp đi ra ngoài hội trường.
Cô cũng muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.
Lúc đầu mọi người chỉ tán thưởng vẻ đẹp của Tần Mang, nhưng bây giờ họ bắt đầu tán thưởng sự can đảm của cô.
Cảnh tượng này đã được quay lại và chia sẻ lên weibo—
[Oh my god, tôi muốn gào to Nữ vương giá lâm!!!Ánh mắt này của Tần Mang, khiến tôi muốn quỳ xuống trước mặt cô ấy!]
[*Khóc lóc* Con gái ơi, tỉnh lại đi, trước mặt con đang là tảng băng đó, vị nhân vật này chỉ cần tùy tiện vung tay lên là có thể phong sát con đó.]
[Big gan!] (cách gọi khác của to gan lớn mật =)))))
[Đợi đã, mọi người có phát hiện, tảng băng dường như còn mỉm cười?]
[Lầu trên à….cái này mà cũng xảy ra được sao?]
[Cười chỗ nào, không phải vẫn là vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ như đang từ trên cao nhìn xuống hay sao.]
[Hahaha, lầu trên khiến tôi cười chết mất, tôi vẫn còn nhớ lần trước có người ghép đôi hai người này, đến ảnh cũng có luôn, các người bây giờ vẫn còn đẩy thuyền này sao?]
[Cho dù là CP, thì hai người này nhất định là cái loại CP kẻ thù không đội trời chung ấy.]
[Tôi chỉ có thể nói, Tần Mang thật sự là nữ minh tinh không ra vẻ nhất mà tôi biết, đến ngay cả vị nhân vật lớn trong truyền thuyết này, muốn nói gì thì nói, muốn trợn mắt thì trợn mắt….]
[Đúng vậy.]
[Đồng ý + số căn cước.]
Như bình thường, ngay khi ảnh liên quan đến Hạ Linh Tễ được đăng tải trên mạng, thì ngay lập tức sẽ bị xóa bỏ.
Nhưng lần này.
Phòng marketing của tập đoàn Hạ Thị không có một chút động tĩnh nào.
Tần Mang đi rất vội.
Không nhìn thấy thư ký Tùng đang từ hướng khác đi tới, và nhận chiếc áo khoác trên tay của Lâu Đại.
Thư ký Tùng ra xe để lấy đồ làm rơi.
“Giám đốc Lâu, làm phiền ngài rồi.”
Lâu Đại lắc đầu, có thể đứng phía sau anh, cũng không phiền chút nào.
Đáng tiếc là—
Cô ta cụp mắt xuống nhìn áo vest cùng chân váy đơn giản mình đang mặc. Rồi lại nhìn những người mặc trang phục lộng lẫy bên trong hội trường, cô ta đi một quãng đường dài như vậy mới đến được đây, vậy mà vẫn cảm thấy lạc lõng.
Thư kỳ Tùng nhìn xung quanh: “Hạ tổng đâu?”
Lâu Đại nói khẽ: “Đi tìm phu nhân rồi.”
Hai chữ “phu nhân” này, gần như khẽ đến nỗi nghe không rõ ràng.
……
Buổi đấu giá từ thiện lần này được tổ chức có quy mô lớn nhất cả nước, với dàn minh tinh nổi tiếng, cũng không thiếu những nhân vật lớn trong và ngoài vòng.
Được phân chia thành trong và ngoài hội trường.
Bên ngoài được bao quanh bởi một bể bơi khổng lồ, khắp nơi đều có thể nhìn thấy sự sang trọng, cao cấp, xa hoa lộng lẫy.
Tần Mang đi dọc theo bể bơi. Cuối cùng cũng có thể tránh xa đám đông đang náo nhiệt trong kia.
Sau khi đi ra, cô mới cảm thấy hơi lạnh, nhưng đã bước ra với dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, giờ lại muối mặt đi vào lấy áo choàng, nghĩ thế nào cũng như đang thua vậy.
Trong đầu cô lúc này đang tràn ngập—
Đồ chó!
Quá đáng!
Rõ ràng đã đến Bắc Thành, còn có thời gian mang thư ký nữ tới tham gia bữa tối đấu giá từ thiện, nhưng lại không có thời gian đến đoàn phim thăm cô một lần.
Một cơn gió lạnh lẽo ập đến.
Cô ôm đôi vai thon thả, tinh tế của mình rồi nhìn xuống sóng nước lấp lánh của hồ bơi dưới ánh trăng.
Ngay lúc đó.
Một chiếc áo vest mang theo mùi hương mát lạnh nhẹ nhàng thoang thoảng của người đàn ông được khoác lên người cô. Lập tức xua tan đi mọi sự lạnh lẽo.
Giọng nói của Hạ Linh Tễ trầm thấp và từ tính: “Hạ phu nhân thật có nhã hứng.”
“Gió lạnh như vậy mà còn ra đây ngắm trăng.”
Tần Mang vốn đã lạnh, nhưng cô ném chiếc áo trả lại anh. Cô còn lâu mới thèm “cơm thừa canh cặn”*!
(*Ý chỉ là áo đã bị Lâu Đại dùng qua rồi, chị không muốn dùng lại đồ của người ta đã dùng rồi.)
Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt long lanh của cô gái ngước lên, đôi môi đỏ mọng lại tràn đầy sự trào phúng: “So sánh làm sao được với Hạ tổng.”
“Có thời gian đi dự tiệc cùng người đẹp.”
“Nhưng lại không có thời gian đến thăm “người vợ tào khang”* này của mình.”
(*Người vợ tào khang: ý nói người vợ cùng chồng vượt qua khó khăn nghèo khổ.)
Dự tiệc cùng người đẹp?
Tùng Trăn cũng được xem là người đẹp?
Hạ Linh Tễ cụp mắt xuống, nhìn vào đôi mắt sáng ngời xinh đẹp đầy quyến rũ kia, lúc này đã phủ đầy băng giá.
Đột nhiên anh nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi trong phòng tiệc, đầu ngón tay thon dài trắng lạnh của người đàn ông chậm rãi siết chặt bộ vest trên vai cô gái, ngăn không cho gió lạnh lùa vào.
“Tần Mang, em tức giận cái gì?”
Trong khoảng thời gian này Tần Mang chưa từng được nghỉ ngơi đầy đủ, sự mệt mỏi và ấm ức tích tụ đã lâu, lúc này bất ngờ bộc phát ra.
“Đúng, em chính là đang tức giận đấy!”
Trước nay cô không bao giờ che giấu tính khí nóng nảy của mình, đặc biệt là trước mặt Hạ Linh Tễ.
“Ngay cả em tức giận cái gì mà anh cũng không biết!”
Không ngờ cô vừa nói được vài câu thì đã bị một bàn tay to lớn che kín miệng lại. Rồi sau đó đẩy cô vào một thân cây to cách đó không xa.
Đôi mắt Tần Mang mở to, không thể tin được nhìn chằm chằm anh.
Đồ chó này vậy mà—
Nói không lại cô thì liền bịt miệng cô lại!
Đột nhiên.
Đôi môi mỏng của người đàn ông ghé sát tai cô nói nhỏ: “Có người.”
Kẻ lừa đảo!
Trong phạm vi bán kính 100 mét đều không có ai!
Làm sao có thể có người được!
Giây sau đó
Trong rừng trúc cách đó không xa liền có tiếng động.
Cả người Tần Mang đột nhiên căng thẳng, tim đập thình thịch, cả người cuộn tròn ở trong ngực Hạ Linh Tễ, không khí xung quanh tràn đầy hơi thở sạch sẽ và mát lạnh trên người anh.
Cô nắm chặt lấy mép áo vest, những đầu ngón tay mềm mại trắng nõn đặt trên lớp vải cứng cáp, tỏa ra một chút ánh sáng mỹ lệ.
Cô có chút lơ đãng suy nghĩ: Hình như không có mùi nước hoa của nữ.
Lòng bàn tay của Hạ Linh Tễ cách tầng tầng lớp vải vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của vòng eo thon gọn nhỏ nhắn.
Chiếc áo vest của anh đang khoác trên người Tần Mang đặc biệt rộng, càng khiến cô trông mảnh khảnh và yếu ớt hơn.
Hạ Linh Tễ nghĩ đến tấm lưng thon thả mình vừa nhìn thấy của cô, tùy ý sờ vào vài cái, khẽ cau mày lại, giọng nói trầm lạnh trước nay dường như đang có từng đợt cảm xúc trào dâng: “Sao lại gầy đi nhiều như vậy.”
Tần Mang: “???”
Cô còn tức giận được cái gì nữa?!
Mọe nó anh sờ vào đâu đấy.
Nếu không phải sợ trong rừng có người, Tần Mang đã sớm tát anh một cái.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, ép buộc chính mình phải bình tĩnh lại, không thể chửi người ở nơi công cộng như này được.
Như vậy không thanh lịch.
Trọng điểm là rất có thể sẽ ngã ngựa.
Tần Mang dùng sức nhéo mạnh vào mu bàn tay anh: “Lưu manh!”
Không nghĩ tới.
Giọng nói ôn nhu ấm áp của Hạ Linh Tễ đột ngột vang lên: “Vẫn còn giận à?”
“Anh đi cùng thư kỳ Tùng.”
Lại còn thư ký Tùng?
Nghĩ rằng cô mù à?
Khuôn mặt Tần Mang vốn xinh đẹp và quyến rũ, đột nhiên khi cô cong môi cười, càng trở nên rực rỡ chói sáng, dường như có thể lấy đi ánh sáng của mặt trời.
Khó khăn lắm mới chờ được bên kia không còn âm thanh nào nữa.
Tần Mang lạnh lùng lùi về phía sau vài bước, nhìn người đàn ông chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh đứng trong gió lạnh, vốn muốn ném trả lại chiếc áo vest trên vai, nhưng—
Đột nhiên cổ tay khẽ chuyển động. Trực tiếp ném nó vào trong bể bơi.
Cô không mặc.
Hạ Linh Tễ cũng đừng hòng được mặc!
Thậm chí đừng nghĩ đến việc cho người phụ nữ khác mặc!
Tần Mang làm xong một loạt động tác, lại quay người dùng sức dẫm một phát lên chân Hạ Linh Tễ, lúc này mới xoay người rời đi, đôi môi đỏ mọng thốt ra hai chữ: “Lừa đảo.”
Sau đó thân hình chậm rãi uyển chuyển rời đi. Giống như mặt trời sáng chói nhất trong bóng đêm, vừa cao ngạo lại vừa bình tĩnh.
Dưới ánh trăng.
Bộ lễ phục cao cấp được đặt may riêng nổi bồng bềnh giữa bể bơi.
Hạ Linh Tễ cũng không để ý tới.
Ngược lại anh nhìn về phía bóng lưng của Tần Mang, đôi mắt xanh xám hiện lên vẻ suy tư.
Đây là—thật sự tức giận rồi.
Trong đầu anh nhớ tới những bí quyết ở chung hòa hợp giữa hai vợ chồng do Dung Hoài Yến, người đàn ông 3 tốt đã lập gia đình lâu năm chia sẻ cho anh.
Điều thứ nhất.
Cho dù vợ đang tức giận vì điều gì, trước tiên cứ dỗ đã rồi nói chuyện sau.
Dỗ không được, nên quỳ thì phải quỳ.
*
Vì vậy, ngày hôm đó có một buổi đấu giá từ thiện.
Tất cả đá quý tham gia đấu giá đều được một người mua hết.
Những người khác thậm chí còn không có thời gian để giơ bảng. Thì đã bị mức giá quá cao ép xuống không dám giơ lên.
Khi rời khỏi hội trường, các phóng viên đứng chờ bên ngoài đã chen nhau vào.
“Hạ tổng, vì sao tối nay ngài lại chỉ mua đá quý?”
Mùa đông ở Thâm Thành hiếm khi nào có tuyết.
Đêm nay không biết lý do vì sao, lại có vài bông tuyết đang bay xuống, lặng lẽ rơi xuống trên vai người đàn ông.
Hạ Linh Tễ chậm rãi nghiêng người để phóng viên chụp ảnh, khi ngước mắt lên, đôi mắt xanh xám của anh dưới vô số ánh đèn flash hơi nheo lại, so với những viên đá quý quý giá nhất hôm nay còn xinh đẹp lung linh hơn vạn phần.
Anh nhẹ nhàng nói một câu: “Vì vợ tôi chỉ thích đá quý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...