Công Khai

Ánh sáng trong phòng mơ màng u ám.
 
Bên tai Tần Mang đánh trống reo hò, và cả nhịp tim dồn dập cũng bắt đầu hỗn loạn.
 
Không biết là do ảnh hưởng của rượu hay vì câu nói mạnh mẽ và nghiêm túc của Hạ Linh Tế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần Mang nghi ngờ không biết có phải cô đã nghe lầm không.
 
Hoàn toàn chẳng giống tác phong làm việc của Hạ Linh Tế chút nào.
 
Cô gái loạng choạng vịn vào đôi chân dài khỏe khoắn thẳng tắp của người đàn ông nhằm cố gắng đứng dậy để đứng ngang vai với anh.
 
Theo động tác của cô, dây áo nhỏ nhắn rơi khỏi bả vai để lộ làn da trắng nõn non mềm ra ngoài. Tần Mang lại không hề nhận ra điều đó mà chỉ chăm chú nhìn người trước mắt.
 
Mùi rượu quanh quẩn trong hơi thở, quấn vào từng sợi dây thần kinh.
 
“Anh thật sự là… Hạ Linh Tế sao?”
 
Hạ Linh Tế chờ cô suy nghĩ hồi lâu, lại không ngờ đối phương lại nói ra một câu như vậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh còn chưa kịp mở miệng.
 
Đột nhiên, một ngón tay trắng xanh chọc vào bên má anh.
 
Một giây sau.
 
Đôi mắt xanh xám lóe lên chút gợn sóng kỳ lạ.
 
Tần Mang uống rượu, cơ thể vốn dễ tỏa nhiệt nay lại càng nóng hơn, giống như một chiếc bếp lửa. Đầu ngón tay dán vào làn da lạnh buốt của người đàn ông, đôi môi không nén được tiếng nỉ non thoải mái.
 
“Mát quá.”
 
Một giây sau.
 
Cô lại sờ lên cằm, nhìn người đàn ông bị cô chọc tay vào má từ trên xuống dưới rồi nghiêm túc gật đầu: “Quả nhiên không phải thật.”
 
Dứt lời, Tần Mang lại định chạm vào mặt anh một lần nữa.
 
Cô khẽ nói: “Giả mà chân thực quá.”
 
Hạ Linh Tế liếc mắt nhìn chai rượu Whisky chỉ còn lại một nửa trên bàn, anh hơi nhếch môi, lời ít ý nhiều: “Em say rồi.”
 
Câu nói này dường như đã chọc vào điểm mẫn cảm của sư tử con.
 
Tần Mang bỗng mở to mắt, đôi mắt bị lớp sương mờ che phủ chứa đầy sự lên án: “Ai say cơ, bà đây ngàn chén không say nhé!”
 
Nói xong cô bèn thả tay Hạ Linh Tế ra rồi ngồi xuống bàn, cầm lấy nửa chai Whisky còn lại rót vào miệng…
 
Cố gắng để cho tên “Giả mạo” đang nghi ngờ cô nhìn rõ.
 
Cô… Tần Mang, thần rượu uống ngàn chén không say!
 
Loại “rượu phàm tục” này vốn không thể khiến cô say được.
 

Động tác của cô rất nhanh.
 
May mắn là trước khi rót vào miệng thì chai rượu đã bị Hạ Linh Tế nắm chặt.
 
“Ào.”
 
Rượu mạnh nhanh chóng tuôn ra khỏi chai, toàn bộ xối thẳng lên người Tần Mang.
 
Gương mặt người đàn ông xưa nay luôn bình tĩnh và kiềm chế hiếm khi lại thay đổi như vậy.
 
Chiếc váy ngủ vốn đã mỏng và xuyên thấu nay giờ đây ướt sũng lại dán chặt vào cơ thể duyên dáng của cô. Nốt ruồi son đỏ thắm trong tuyết, lạnh lẽo mà xinh đẹp.
 
Rượu trong suốt chảy xuống hai bắp chân trắng nõn để lại một vết nước dài.
 
Thân hình duyên dáng yêu kiều và cả gương mặt bối rối ngây thơ của cô gái, sự ngây thơ và vẻ quyến rũ đối lập đến tột cùng tạo thành một bức tranh về mỹ nhân ướt át rung động lòng người.
 
Hạ Linh Tế vô thức nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn không xương của cô.
 
Tần Mang mất trọng tâm ngã nhào vào lòng anh.
 
Những ngón tay dài như được chạm khắc tinh xảo của người đàn ông lúc này cũng dính đầy rượu.
 
Và hơi rượu cũng lan khắp toàn cơ thể vì sự vùng vẫy của cô gái trong lòng.
 
Mùi thơm ngào ngạt của cô gái bị bao trùm bởi mùi rượu mạnh nồng nặc như gió, hơi thở của Hạ Linh Tế có phần ngột ngạt. Anh vốn có bệnh thích sạch sẽ, lý trí muốn đẩy ra nhưng xương ngón tay càng ngày càng siết chặt. 
 
Ánh mắt của anh từ từ rơi vào nốt ruồi đỏ đầy quyến rũ và lẳng lơ.
 
Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tế thốt ra hai chữ, nhẹ nhàng nhưng lại đầy sức nặng: “Tần Mang.”
 
Tần Mang còn đang nghi ngờ nhân sinh, bởi vì cô phát hiện bóng đèn chiếu dài thành cả hàng, hàng mi cô chớp rồi lại chớp.
 
Cô không hiểu gì, kéo dài giọng nói: "Anh đang làm gì vậy?"
 
Hạ Linh Tế: “Em làm tôi ướt rồi.”
 
Tần Mang hơi nghiêng đầu, sờ soạng phần chân trắng như tuyết còn lại chưa bị dính rượu, vô tội ngáp một cái: “Tôi cũng ướt mà.”
 
Động tác không chút kiêng kỵ.
 
Ánh mắt Hạ Linh Tế lướt qua đầu ngón tay mịn màng của cô, cuối cùng nhìn vào đôi mắt đen láy trong suốt đó.
 
Anh nghi ngờ cô đang cố ý.
 
Một giây sau.
 
Đại tiểu thư duỗi tay về phía cánh tay anh, ôm chặt người đàn ông giống như một con gấu túi rồi hùng hồn ra lệnh: “Anh làm ướt, anh phải rửa sạch cho tôi!”
 

 
Thời điểm đó.
 
Bên ngoài hành lang của căn phòng tổng thống, ánh đèn sáng chói chiếu vào mặt thảm đầy hoa văn phức tạp.
 
Bên cạnh bức tranh tường lớn đầy màu sắc lộng lẫy, hai chân Mạnh Đình đứng đến tê dại, nhìn chằm chằm thư ký Tùng đang bất động ở cửa.
 

Bên cạnh thư ký Tùng là một chiếc vali màu đen nhìn rất đắt tiền.
 
Mắt Mạnh Đình hơi cay, cuối cùng anh ấy cũng nhắm mắt lại và không khỏi nuốt nước bọt khi nghĩ đến cảnh tượng một giờ trước anh gặp được nhân vật huyền thoại. 
 
Chần chừ hồi lâu, cuối cùng Mạnh Đình bèn ngập ngừng hỏi: “Thư ký Tùng, tối nay tổng giám đốc Hạ ở đâu vậy?”
 
Một giây sau.
 
Cánh cửa đang đóng chặt bỗng bật mở.
 
Mạnh Đình ngước mắt lên theo bản năng, lọt vào mắt anh ấy là một người đàn ông khoác chiếc áo ngủ màu trắng của khách sạn một cách tùy ý, vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng nghiêm nghị, anh hững hờ nhìn bọn họ: "Mang vào đi."
 
Mạnh Đình giật mình sửng sốt!!!
 
Đó có phải ý của anh không!
 
Vậy vậy vậy…
 
Chuyện trên hot search!
 
Sau khi thư ký Tùng đưa vali vào phòng, anh ta quay lại vỗ bả vai Mạnh Đình với đầy thâm ý: “Tất nhiên là cô Tần ngủ đâu thì sếp Hạ của chúng tôi ngủ ở đấy.”
 
Sếp Hạ trước nay luôn rất kỷ luật, làm việc gì cũng có quy tắc riêng, hiếm khi có lịch trình nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Lần này lẽ ra anh phải ở lại thành phố Lăng để giải quyết những việc quan trọng, nhưng thay vào đó anh lại đến điện ảnh và truyền hình Thanh Thành.
 
Nếu bản thân anh lên hot search, dựa theo thủ đoạn tàn nhẫn và đơn giản của tổng giám đốc Hạ có lẽ sẽ là chặn toàn bộ diễn đàn giống như lần trước.
 
Nhưng lần này có liên quan tới bà xã, khó mà làm vậy được.
 
Hàm ý trong đó không cần nhiều lời giải thích.
 

 
Tám giờ tối, các chủ đề liên quan đến Tần Mang vẫn tràn ngập trên Internet.
 
Mà mấy tiếng sau, trên Weibo của Tần Mang hay trang chính thức của công ty đều không có động tĩnh gì, cư dân mạng tất nhiên sẽ cho rằng bọn họ chỉ đang giả chết mà thôi.
 
Tất cả hợp đồng đại diện, hợp tác với các thương hiệu của Tần Mang đều bị cư dân mạng tấn công.
 
Yêu cầu tất cả phải hủy hợp đồng với Tần Mang.
 
Có một số thương hiệu không chịu nổi sức ép nên đã tuyên bố công khai rằng hợp đồng giữa họ với Tần Mang đã kết thúc từ lâu.
 
Dư luận đang rất khủng bố ở trên mạng.
 
Nhân lúc mọi người đang đau lòng vì Diêu Đình bị đánh trên du thuyền, cô ta quyết định phát trực tiếp. Diêu Đình trang điểm rất nhạt, sắc mặt hơi tiều tụy mệt mỏi như lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng, lại càng khiến cho cư dân mạng đau lòng hơn.
 
Một loạt mưa bình luận chạy dài: 
 
“Tần Mang đã xin lỗi cô chưa?”
 
Ánh mắt Diêu Đinh như bị kim đâm, cô ta nhìn quanh rồi nói: “Đọc được những dòng tin nhắn quan tâm của mọi người và các fans nên tôi muốn lên đây để thông báo với mọi người rằng tôi vẫn an toàn.”
 
Tất cả mọi người đều nghi ngờ rằng cô ta bị Tần Mang dọa sợ chết khiếp.

 
Quà tặng lại được gửi tới liên tục để an ủi cô ta.
 
“Diêu Diêu đừng sợ, sau này có bọn em bảo vệ chị!”
 
“Đừng sợ, hãy mạnh mẽ lên nha.”
 
“An toàn là ổn rồi.”
 
“Sao mà ổn được chứ, Diêu Diêu phải chịu đau đớn và uất ức như vậy mà cứ bỏ qua hay sao?”
 
“Tại sao nạn nhân phải chịu khổ mà kẻ hãm hại lại vẫn có thể xuất hiện xinh đẹp như không hề gì và thoải mái hưởng thụ tài nguyên hàng đầu trong giới giải trí, còn những bông hoa nhỏ thì làm nền cho cô ta chứ.”
 
Diêu Đình giả vờ như không thấy bình luận đó.
 
Cô ta phát thêm mấy phút nữa và bảo rằng mình thấy không khỏe rồi dừng trực tiếp.
 
Nhưng mà…
 
Chẳng bao lâu sau.
 
Chủ đề # Yêu cầu nghệ sĩ Tần Mang công khai xin lỗi # lại tiếp tục bùng nổ.
 
“Tần Mang có xin lỗi Diêu Đình không? Không?”
 
“Tần Mang có xin lỗi nhân viên bị cô ta bắt nạt không? Không?”
 
“Xin lỗi đi! Xin lỗi đi! Xin lỗi đi!”
 
“Thưa các ngài @[Mộng cũ ở Bắc Kinh], sao các người còn không mau loại bỏ loại nghệ sĩ vô đạo đức thế này đi? Định để dành cho năm sau à?”
 
“Thay vai nữ chính [Mộng cũ ở Bắc Kinh] đi, còn không thì bộ phim này sẽ bị tẩy chay!”
 
“Nực cười thật, làm thế quái nào mà một cái bình hoa xấu tính và chỉ có ngoại hình đẹp lại được chọn làm nữ chính vậy?”
 
“Tác phẩm không có, kỹ năng diễn xuất cũng không. Ngày qua ngày chỉ dựa vào gương mặt này để đè ép người này người nọ. Cái thứ con sâu làm rầu nồi canh trong giới giải trí như này có cút ra ngoài được không trời?”
 
“Hàng nghìn người đã viết thư bằng máu để yêu cầu nghệ sĩ thất đức rời khỏi ngành giải trí.”
 
“...”
 
Không đơn thuần hot search tràn ngập chủ đề như vậy, mà ngay cả Weibo của Tần Mang cũng tràn ngập các bài viết “Xin lỗi”.
 
Người hâm mộ của Tần Mang cố gắng nói cho mọi người rằng: Hãy cho Tần Mang một cơ hội được lên tiếng, ngay cả là tội phạm giết người cũng có quyền được kháng cáo.
 
Tần Mang không phải người như vậy, nhất định là có hiểu lầm.
 
Tiếc rằng.
 
Đối mặt với ác ý từ khắp nơi trên thế giới, số lượng người hâm mộ quá ít nên đã nhanh chóng chìm trong những bình luận tiêu cực.
 
“Khả năng diễn xuất của Diêu Đinh cũng không tệ đấy nhỉ.”
 
Trong phòng thay đồ của đoàn làm phim, Thẩm Uyển Âm vừa quay xong một cảnh cho nữ phụ đang tẩy trang, cô ta nhìn khuôn mặt đờ đẫn phản chiếu trong gương rồi dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đó.
 
Vệ Thấm cười đắc ý: “Mấy ngày nữa là cô được lên làm vai nữ chính rồi.”
 
“Vai nữ phụ này đưa cho Diêu Đinh thay lời cảm ơn vậy.”
 
Vệ Thấm nói xong thì tiện tay đưa chiếc máy tính bảng ra: “Với tính cách này của Tần Mang mà muốn cô ta chủ động tổ chức họp báo công khai xin lỗi chắc còn khó chịu hơn cả bị lăng trì.”
 
Thẩm Uyển Âm liếc nhìn hot search.
 
Cô ta thản nhiên lướt từng bài một, thấy có fans nói đỡ cho Tần Mang bèn cau mày nói: “Mua thêm seeding để đè bình luận của fans Tần Mang xuống đi.”

 
“Được thôi.”
 
Ekip của bọn họ có nuôi rất nhiều seeding, vì thế Vệ Thấm đáp với vẻ rất sảng khoái.
 
Đuổi cùng giết tận mới hạnh phúc chứ.
 
Nhưng mà…
 
Vệ Thấm cảm thấy có phần hơi lạ: Công ty của Tần Mang sao không làm tròn trách nhiệm nhỉ, ít nhất cũng phải đứng ra làm sáng tỏ mọi chuyện chứ.
 
Hay là buông tay không thèm đấu tranh nữa rồi?
 

 
Lúc này, trong phòng tiếp khách ở phía ngoài phòng tổng thống của khách sạn.
 
Tùng Trăn mở đoạn video hoàn chỉnh được chỉnh sửa từ camera theo dõi của du thuyền đêm đó lên.
 
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha màu đen mang vẻ nghiêm nghị và điềm tĩnh thản nhiên nhìn vào màn hình máy tính…
 
Chỉ thấy cô gái ngày thường xinh đẹp rạng ngời nay lại ngồi lặng lẽ trong góc, giống như một khung cảnh rực rỡ.
 
Cảnh tượng này tạo ra không ít sự chú ý của những người trong yến hội, thậm chí là theo đuổi cô.
 
Đầu ngón tay trắng nõn đùa nghịch từng tấm danh thiếp, vừa hững hờ lại vừa lười biếng nhưng lại khiến mọi người đổ xô đến.
 
Ánh mắt Hạ Linh Tế rơi vào mười mấy tấm danh thiếp trên tay cô.
 
Tùng Trăn hắng giọng: “Vì để đảm bảo an toàn của khách mời nên ngoại trừ bên ngoài toilet ra thì khắp nơi trên du thuyền đều có camera giám sát, cũng có mời một chuyên gia đọc khẩu hình để dịch đoạn hội thoại,... Lúc ấy cô Tần cũng coi như phòng vệ chính đáng, hơn nữa không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho đối phương. Ngược lại là cô Diêu và đồng nghiệp xuất phát từ sự đố kỵ mà tung tin đồn vu khống, thậm chí còn đe dọa.”
 
“Một số video khác tung tin đồn cô Tần mắc bệnh ngôi sao cũng lấy được chứng cứ rồi.”
 
Thấy Hạ Linh Tế không nói gì, Tùng Trăn tiếp tục nói: “Có một số tổng giám đốc trong vòng truyền thông muốn xin lỗi anh.”
 
Hạ Linh Tế chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, cà phê trong miệng đắng chát và lạnh buốt nhưng anh dường như không nhận ra. Dưới ánh đèn, ngũ quan lạnh lùng đến mức khiến anh giống như một pho tượng thần bị chìm trong biển sâu ngàn năm. Đường nét trên mặt anh sắc bén hoàn mỹ, chỉ có đôi môi mỏng thấm ướt cuối cùng lại thêm chút hơi thở nhân gian.
 
Mơ hồ nghe thấy có âm thanh khẽ vang lên trong căn phòng ngủ chính.
 
Hạ Linh Tế từ tốn đặt chiếc ly xuống.
 
Anh đứng dậy rồi thản nhiên nói: “Không gặp, đưa video cho bọn họ.”
 
Còn nên làm như nào.
 
Bọn họ phải tự biết rõ.
 
Tần Mang bị tỉnh giấc vì nóng.
 
Cô bối rối ôm chiếc chăn ngồi dậy, xung quanh là bóng tối đen kịt.
 
Giấc ngủ này không hề yên bình.
 
Giấc mơ giống như một cái lỗ đen như đang muốn nuốt chửng cô, để rồi những cái lỗ đen đó biến thành chữ viết dày đặc, tạo thành một câu hỏi, khinh thường, tố cáo…
 
Tần Mang, vì sao cô phải tiến vào giới giải trí?
 
Tần Mang, vì sao cô không rời khỏi giới giải trí?
 
Tần Mang, ở đây không có ai chào đón cô đâu.
 
Bình hoa, bệnh tâm thần, không có thành tựu, chiếm đoạt tài nguyên!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui