Xe ngựa đứng trước đình đón khách, Cung Trác Lương lưu loát nhảy xuống, tiếp theo đỡ Kiều Ứng Trạch xuống, sau đó đỡ hai tiểu oa nhi mặc quần áo xanh nhạt tay trong tay xuống xe, hoặc là nên nói ca ca nắm tay đệ đệ dẫn nó đi ra, sau đó Cung Trác Lương xem tiểu tử Cung Cẩn Hiền ôm lấy đưa cho Kiều Ứng Trạch, chính mình ôm lấy đứa con lớn mập mạp Kiều Mẫn Ngôn, mà bên đình đón khách có vài người cũng đã chạy tới.
Không cần phải nói cũng biết là Kiều Ứng Hiên, Cung Trác Tường, cùng Lư Tử Kiện, ngay cả Nam Cung Hâm mới gặp một lần ở Bạc thành cũng tới, mặt khác còn có một nam tử trẻ tuổi mặt búp bê, tướng mạo bình thường, nhưng cười rộ lên trên mặt có má lúm đồng tiền, làm cho ấn tượng đầu tiên với người ta phi thường dễ thân.
“Đường ca, Lư huynh, Nam Cung huynh, vị này là……..”
Kiều Ứng Trạch ôm đứa nhỏ không tiện chào, chỉ có thể gật đầu chào hỏi, đợi sau khi mọi người đáp lễ, ánh mắt mang nghi vấn của y nhìn về vị nam tử trẻ tuổi kia.
“Muội phu Trương Lâm chào đại ca, đại tẩu.”
Trương Lâm thấy thế vội đưa tay hướng hai người hành lễ, đối với xưng hô đại tẩu của Cung Trác Lương kêu rất tự nhiên, cười rộ lên hai má lúm đồng tiền trên gương mặt càng thêm rõ ràng, thoạt nhìn càng thêm chân thành.
Nếu không phải thân thể của hắn đã thành thục, nhìn thật đúng là không giống người hai mươi hai tuổi, càng như là chưa trưởng thành.
“Trong thư gửi về nhà luôn khen muội phu ngươi, hiện giờ vừa thấy ánh mắt nhìn người của hắn thực sự rất tốt, chúc mừng ngươi cùng đại muội muội có quý tử.”
Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương vội cười đáp lễ, đối với người muội phu này thực vừa lòng, lúc trước trong thư Kiều Ứng Hiên gửi về nhà nói không ít về Trương Lâm, nói hắn bởi vì có sở trường về kiến tạo đã được thăng chức điều vào công bộ nhậm chức chủ sự lục phẩm, tuy rằng công bộ không phải thực quyền nha môn, nhưng vì Trương Lâm nắm quyền trông nom xây dựng kinh đô, các nơi liên quan tới nha môn hoặc thương nhân biếu tặng trái lại rất nhiều, cho nên hiện giờ gia cảnh dĩ nhiên không tồi, nhưng hắn cũng chưa từng cưới vợ bé hay thu thông phòng, vẫn như trước cùng Kiều Viện Âm hai người an phận sống qua ngày, điểm ấy thập phần đáng quý, thêm nữa con trai trưởng Trương Lộ đã nửa tuổi, người một nhà rất hạnh phúc mỹ mãn.
“Đại ca quá khen……”
Trương Lâm có chút ngại ngùng cười đáp lại, chính hắn biết chuyện nhà mình, trong tộc căn bản không có thân thích gì hiển vinh, nguyên bản có thể bổ sung vào làm việc ở bộ phận cấp sự trung đang thiếu, cũng là bởi vì đó là chức quan béo bở nhàn tản, hiện giờ có thể vào được công bộ, đều là bởi vì được đại công tử Cung gia chiếu cố, mà người ta lại phản ứng nhà nhỏ của bọn họ như vậy, xem ra đều là nể mặt mũi của đại cữu ca cùng đại tẩu, Trương Lâm là một người tri ân thủ lễ, cùng thê tử lại thập phần ân ái, cho nên đối với thân thích trong nhà của thê tử cũng nhiệt tình thân cận.
“Đại ca ngươi là không nhìn thấy, Tiểu Lộ nhà đại muội muội mặt mũi thật giống ngươi, mà khuôn mặt tròn tròn lại giống muội phu, còn có hai mà lúm đồng tiền nhỏ, bộ dáng lại tuấn tú thật làm người yêu thương.”
Không đợi những người này khách sáo xong, Kiều Ứng Hiên đã cao hứng nói chen vào, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Kiều Mẫn Ngôn trong lòng Cung Trác Lương, tiểu tử hai tuổi rưỡi kia cũng không sợ người lạ, tay nhỏ bé cầm lấy vạt áo Cung Trác Lương, thân mình trái xoay xoay phải xoay xoay, ai nói liền hướng nhìn vào gương mặt của người đó, trong vô cùng hoạt bát đáng yêu. Mà bên kia Cung Cẩn Hiền một tuổi rưỡi có vẻ im lặng hơn, ôm cổ Kiều Ứng Trạch dựa vào trong lòng y ngủ gà ngủ gật, rõ ràng không có hứng thú với các ‘đại thúc’.
“Tiểu Mẫn Nhân thế nào rồi? Trong thư lần trước còn nói là bị bệnh, hiện giờ tốt hơn chưa?”
Để cho Kiều Mẫn Ngôn trong lòng kêu một tiếng nhị thúc thúc, Cung Trác Lương đem nó đưa cho Kiều Ứng Hiên ôm, sau đó chính mình tiếp nhận Cung Cẩn Hiền trong lòng Kiều Ứng Trạch, mà tiểu tử kia sau khi được hắn ôm cuối cùng cũng có chút bộ dáng tươi cười, mềm mại kêu một tiếng phụ thân.
Dương Doanh Mạt tháng chín năm trước bình an sinh một long phụng thai, tỷ tỷ Y Nguyệt trông khỏe mạnh hơn, nam hài Mẫn Nhân lại gầy yếu hơn một chút, nhưng là không có bệnh gì, mười tám tháng chính là sinh nhật một tuổi của tỷ đệ bọn họ, một nhà Cung Trác Lương vừa lúc có thể cùng tham dự lễ chọn đồ vật đón tương lai của bọn nó.
“Đã tốt lắm, chỉ là cai sữa khóc nháo mấy ngày, tiểu Hiền nhi cũng thật sinh đẹp, giống như búp bê.”
Ánh mắt Kiều Ứng Hiên dừng trên gương mặt Cung Trác Lương, nhưng rất nhanh liền chuyển qua trên mặt Cung Cẩn Hiền, cười tán thưởng hai câu.
“Cũng không phải, này là tiểu mỹ nhân xinh xắn.”
Bên kia Lư Tử Kiện cũng cười bu lại, còn đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Cẩn Hiền, nhưng tiểu tử kia hiển nhiên đối với hành động này của hắn không cao hứng, mặt uốn éo chôn trong cổ của Cung Trác Lương, còn củng củng lấy tiểu PP đối với Lư Tử Kiện, biểu lộ mất hứng không cho hắn chạm vào, đem chọc cười tất cả mọi người.
“Tốt lắm, mọi người có chuyện gì sau khi trở về chậm rãi nói, đừng nói ở nơi này.”
Cung Trác Tường cũng không khỏi nhìn Cung Cẩn Hiền thêm hai lần, cảm thấy bộ dáng của tiểu tử kia cực kỳ giống Cung Trác Lương trước đây, bởi vì biết thân thế của tiểu tử kia, cho nên Cung Trác Tường đối với sự tồn tại của nó trong lòng cũng không có vướng mắt gì, ngược lại yêu ai yêu cả đường đi thêm ba phần yêu thương.
Mọi người nghe vậy đều nói phải, Cung Trác Lương để cho Thạch Khang mang theo những người khác trực tiếp đi an trí ở nhà mới, chỉ còn lại bọn họ đi xe ngựa cùng mấy người Cung Trác Tường, đi tới tửu lâu nổi danh nhất kinh đô.
Vì những người ngồi ở đây là là trong quan trường, lại đều là những thanh niên tài giỏi, cho nên không nói đến đề tài văn vẻ phong nhã, liền từ phong cảnh đế đô chậm rãi nói đến chuyện quan trường, ngày xưa Kiều Ứng Trạch đều là hạn chế ở trong nhà tự mình học hỏi, cũng không có giao tiếp với ai, hôm nay nghe được lời mọi người đương nhiên cảm thấy hứng thú, thêm nữa có Lư Tử Kiện là nhân vật giỏi về khuấy động không khí, người một bàn trò chuyện với nhau rất vui, Nam Cung Hâm trời sinh là một khốc ca cũng bày ra bộ dáng tươi cười, bị Lư Tử Kiện chuốc không ít rượu.
Cung Trác Lương đối với đề tài của bọn họ không có nhiều hứng thú lắm, lại có Nam Cung Hâm là người ngoài ở đây, muội phu Trương Lâm cũng là lần đầu gặp mặt, lời nói của Cung Trác Lương tự giác phải có chừng mực để dành mặt mũi của Kiều Ứng Trạch, thành thật ngồi ở bên cạnh y uy đứa nhỏ ăn cơm, chỉ thấy trong lòng ngực của hắn ôm một tiểu hài tử, trên ghế lót một tấm đệm, thoạt nhìn rất có dáng của một người mẹ
“Tiểu phụ thân, ăn.”
Kiều Mẫn Ngôn đang ngồi trên ghế dựa cầm muỗng nhỏ ăn cơm, nghiêng đầu thấy Cung Trác Lương đang uy đệ đệ ăn cháo, sau đó hắn trừng trừng nhìn canh trứng chim trong bát của mình, cầm muỗng nhỏ múc một muỗng đưa tới cho Cung Trác Lương, nãi thanh nãi tức kêu hắn một tiếng.
“Mẫn Ngôn ngoan, tự mình ăn đi.”
Cung Trác Lương khẽ cười một tiếng ăn thức ăn nó uy cho, nhìn thấy tiểu tử kia tủm tỉm cười thu muỗng lại, không khỏi cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của nó, sau đó dời tầm mắt đến trên người Cung Trác Tường cùng Lư Tử Kiện.
Lại nói tiếp Lư Tử Kiện từ lần quay về Bạc thành năm trước, Cung Trác Lương đã cảm thấy giữa hai người có cái gì đó, lúc sau trong thư Kiều Ứng Hiên gửi về nói bóng nói gió hỏi vài lần, chẳng qua Kiều Ứng Hiên người này ở phương diện này thật là có chút chậm chạp, vẫn là không có nghĩ nhiều, Cung Trác Lương bọn họ cũng không phải rất thích bát quái, sau lại cũng chậm chạp không giải quyết được cái gì, nhưng hiện tại đối mặt như vậy, quan hệ giữa hai người giống như thật bình thường, muốn nói điểm đáng ngờ…… Tầm mắt hai người không chạm vào nhau có tính không?
“Nghĩ cái gì a? Chính ngươi cũng ăn nhiều chút, nếu không ta giúp ngươi ôm một chút?”
Kiều Mẫn Ngôn ngồi giữa Cung Trác Tường cùng Cung Trác Lương, thấy hắn uy no Cung Cẩn Hiền cũng không động đũa ăn cái gì, liền ôn nhu hỏi hắn một câu.
Lại nói tiếp hai người bọn họ đã hơn một năm không gặp, hiện giờ nhìn thấy đường đệ người đã muốn cao hơn mình, trong lòng Cung Trác Tường thật là có chút cảm khái, khi trước lúc mới gặp Cung Trác Lương, hắn còn chưa cao tới ngực mình, hiện giờ cũng đã lớn như vậy……
“Ngạch…….. Hiền nhi, để cho đại bá phụ ôm một chút được không? Đến, kêu bá bá.”
Cung Trác Lương mới định nói không cần làm phiền, dư quang khóe mắt thoáng nhìn thấy Lư Tử Kiện liếc nhìn qua đây, lời nói đến bên miệng không khỏi sửa lại, ôm ôm Cung Cẩn Hiền trong lòng, thấp giọng dỗ một câu.
Tiểu tổ tông nhà hắn rất biết phân biệt người, trừ hắn cùng Kiều Ứng Trạch ra, những người khác muốn ôm còn phải xem tâm tình của nó, lúc cao hứng có thể ghé vào trong lòng người khác ba ba nhìn mình, lúc mất hứng gương mặt nhỏ nhắn liền trực tiếp phồng lên, xoay a xoay chính là không cho người khác ôm, thật sự làm hắn rất giận, nhà lớn như vậy phải cẩn thận lỗ tai, đứa nhỏ này khóc lên là rất to.
Đương nhiên, người khác không bao gồm tiểu ca ca Kiều Mẫn Ngôn của nó, là bởi vì Kiều Mẫn Ngôn có cái gì tốt đều đưa cho nó, cho nên lúc bình thường Cung Cẩn Hiền đều cho tiểu ca ca của nó chút mặt mũi, cho phép nó nắm nắm tay nhỏ bé hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn hoặc là ôm cùng một khối —— bắt chước động tác thân thiết của các phụ thân.
“Bá bá…….”
Cung Cẩn Hiền nhìn theo phương hướng phụ thân mình chỉ, thấy Cung Trác Tường đang mỉm cười nhìn mình, tiểu tử kia nhìn hắn lại nhìn phụ thân nhà mình, cuối cùng vẫn là vươn tay nhỏ bé về hướng Cung Trác Tường, miệng ngọt ngào mềm mại kêu bá bá a.
“Không hổ là đường ca a, tiểu Hiền nhà ta bình thường cũng không để cho người khác chạm đâu.”
Cung Trác Lương đem Cung Cẩn Hiền đưa qua, cố ý vui đùa nhìn về phía Lư Tử Kiện, mà Lư Tử Kiện rốt cục cũng quang minh chính đại nhìn về phía hai người bọn họ, có chút không chịu thua kéo ghế ngồi bên cạnh Cung Trác Tường, hống Cung Cẩn Hiền ôm một cái, đổi lại bị người ta lấy tiểu PP đáp lại (quay mông về phía Lư ca ấy), mà Cung Trác Tường thấy thế mỉm cười ôm Cung Cẩn Hiền bất động, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lư Tử Kiện đùa giỡn bảo bảo, chỉ là ánh mắt kia tựa hồ đặc biệt….. Ôn nhu a.
Quả nhiên có vấn đề a……
Cung Trác Lương híp mắt nghiền ngẫm nhìn hai người động chạm qua lại, cảm thấy được không khí kia mờ ám như thế nào a, lúc này một chiếc đũa gắp một miến thịt đưa vào trong bát của hắn, Cung Trác Lương theo chiếc đũa nhìn về phía Kiều Ứng Trạch bên trái của mình, thấy y cũng mang vẻ mặt đầy ý cười nhìn mình, Cung Trác Lương không khỏi co rút khóe miệng nhìn y nở nụ cười xấu xa.
Sau khi cơm no rượu say, mọi người đem Kiều Ứng Trạch bọn họ đuổi về nhà mới, lại hẹn ngày mở tiệc chiêu đãi, lúc này mới tự giải tán đi về, chỉ để lại Kiều Ứng Hiên quen đường cùng hai người bọn họ đến nhà mới.
Từ lúc Cung Trác Lương đồng ý cho Kiều Ứng Trạch thi khoa cử, vì có thể thay y làm quen với nhân mạch trong kinh cùng quen thuộc với khí hậu kinh đô, cho nên liền quyết định sớm dời đến ở trong kinh, vừa vặn tòa nhà cách vách Kiều Ứng Hiên muốn bán đi, Cung Trác Lương liền để cho Kiều Ứng Hiên nhìn thử, nói là tòa nhà này nhỏ chút, chỉ có tám mẫu đất, nhưng nếu dùng nhiều tiền mua mấy căn nhà nhỏ bên cạnh gộp lại chung một chỗ, thì có thể ra mười lăm, mười sáu mẫu, so với nhà của Kiều Ứng Hiên còn muốn lớn hơn không ít.
Mới đầu Kiều Ứng Trạch bọn họ cũng không muốn ở gần ên Kiều Ứng Hiên quá, cũng không muốn xây một tòa nhà mới, dù sao trước khi ra riêng, tuy nói vẫn cùng chung gia phả, nhưng ở gần như vậy cũng không tốt, hơn nữa Kiều Ứng Hiên bên kia mới là trưởng gia, về sau tránh không được bị người ngoài lấy đó so sánh giữa thân thích ai cao ai thấp cũng không tốt.
Nhưng Kiều Ứng Hiên lại kiên trì người một nhà không nên xa lạ như vậy, còn nói bọn họ vốn cũng không phải là người nhà giàu gì, hiện giờ lại bại thành như vậy, còn phân cái gì nhà chính với không nhà chính, lại nói cho dù có họ hàng thân thuộc, cũng đều là mấy thế hệ họ hàng xa, lúc trước nhà mình gặp rủi ro có thể thấy bọn họ đã vội vã giúp nhiều? Cần gì phải kiêu ngạo xem thường phân tình cảm này, lại nói người ở kinh thành mắt cao sĩ diện, không có tiền đi vay mượn cũng phải giữ thể diện, nhà chúng ta lại không thiếu này, không bởi vì tòa nhà mộc mạc mà làm cho người ta em nhẹ.
Vì việc này Kiều Ứng Hiên còn đặc biệt cưỡi ngựa chạy về Bạc thành một chuyến, ở trước mặt huynh trưởng con mắt hồng hồng giống như đứa nhỏ chiụ ủy khuất, Kiều Ứng Trạch bọn họ không lay chuyển được hắn, cuối cùng vẫn là đồng ý.
Lúc sau Cung Trác Lương để cho quản sự hiệu sách trong kinh đi đàm phán, người quản sự kia là người địa phương hiểu công việc, người cũng rất có khả năng, trái lại đem các hộ lân cận đều đàm phán ổn thỏa, Cung Trác Lương liền mua tòa nhà này, lại cùng Bình Tích dựa theo diện tích nhà mới mà thiết kế lại, cũng mời riêng thợ xay ở phía nam đến xây dựng, gấp rút làm gấp cuối cùng đến tháng sáu năm nay đã xây xong, sau đó bọn họ chờ thời tiết mát mẻ chút liền dời đến kinh thành.
“Trác Lương có thể thiết kế tòa nhà lịch sự tao nhã như vậy, đệ đệ thật sự là bội phục a.”
Kiều Ứng Hiên đi trước dẫn đường cho hai người, liếc mắt nhìn về phía Cung Trác Lương, tiếng đại tẩu kia thật sự là không kêu ra miệng được, có chút hoài niệm khoảng thời gian đã qua, cũng có chút xấu hổ, may mà hai người đối với việc này cũng không tỏ thái độ gì, Kiều Ứng Hiên tạm thời cứ lung tung xưng hô như vậy.
“Bất quá chỉ là xem nhiều tạp thư thôi.”
Cung Trác Lương khác sáo hai câu, trong lòng cũng hết sức hài lòng với tòa nhà này, tuy rằng nơi này chỉ bằng một phần tư khu nhà cao cấp mà hắn muốn, nhưng cũng thể hiện được bố cục lịch sự tao nhã. Lại nói tòa nhà nhỏ này cũng không cần nhiều gia nhân, cũng có thể lượt bớt đi rất nhiều phiền toái, Cung Trác Lương cũng không muốn vì muốn phô trương mà nuôi không một đám sâu mọt.
“Đại ca các ngươi nghỉ ngơi một chút, muộn chút lúc đại muội muội chạy tới, ta lại đến gọi các ngươi.”
Mang theo hai người đi làm quen tòa nhà, Kiều Ứng Hiên liền các từ trước trở về nhà mình ở cách vách, đêm nay hắn đãi tiệc ở bên kia, mời hai vợ chồng Kiều Viện Âm đến đây, hắn cũng muốn về nhà chuẩn bị chút.
“Hắn nhưng thật ra càng ngày càng ổn trọng.”
Nhìn bóng dáng Kiều Ứng Hiên rời đi, Kiều Ứng Trạch hơi hơi cảm khái một tiếng, trên nét mặt cũng không hoàn toàn là vui mừng, còn có một tia bất đắc dĩ.
“Dù sao chúng ta chú ý nhiều chút, thật sự có nơi nào thích hợp hơn, chúng ta liền lấy danh nghĩa tổ mẫu mua gian nhà lớn hơn cho bọn họ, còn phải đón tổ mẫu về kinh hưởng phúc, Hưng thành bên kia có chút lạnh.”
Cung Trác Lương từ trong thư từ qua lại với hiệu sách, cũng biết Kiều Ứng Hiên cùng nhạc phụ hắn có chút bất hòa, mà bên kia đối với Kiều Ứng Hiên phân không rõ ‘khoảng cách’đi tiếp cận Cung gia tìm bất mãn, mà bởi vì bọn họ dọn nhà vào kinh, càng cho rằng Kiều Ứng Hiên mất uy tín với nhà chính, quả thực muốn đem Kiều Ứng Hiên nói đến thậm tệ, thực làm người ta buồn bực.
“Cũng chỉ có thể trước như vậy……..”
Kiều Ứng Trạch nghe vậy gật gật đầu, cũng không tiếp tục nói đến đề tài nặng nề này, một nhà bốn người đều đi ngủ hết, bôn ba nhiều ngày như vậy, cuối cùng có thể ngủ một giấc an ổn, bất quá bắt đầu từ ngày mai sẽ đi bái phỏng thân thích, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không được rảnh rỗi a.
Đợi cho Kiều Ứng Hiên tự mình đến gọi bọn họ, đã đến giờ cơm, để cho Hàm Lộ ôm hai đứa nhỏ đi theo phía sau, Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương đi đến nhà Kiều Ứng Hiên ở cách vách, mọi người tụ ở một gian ngoài của đại sảnh, ở giữa chỉ để một tầng bình phong, một tầng vải mỏng ngăn cách, nữ quyến ở bên trong tiểu thính, nam tử thì ở lại bên ngoài đại sảnh, mà Cung Trác Lương hiện tại tuy rằng mang danh ‘đại tẩu’, nhưng đương nhiên không bị phân đến bên nữ quyến, vì thế hắn thập phần bình tĩnh ở lại ngoài đại sảnh.
Đợi người một nhà đều gặp mặt tặng lễ vật, phân ra hai hai bên nói việc nhà, mà vì tuổi còn trẻ mà đều trở thành tiểu ba ba tiểu ma ma, kéo gần khoảng cách nói cùng một đề tài, đương nhiên đều nói về các bánh bao nhỏ.
Đầu tiên, lão đại Kiều gia so với mấy đứa nhỏ đồng lứa Kiều Mẫn Ngôn, kia không thể nghi ngờ là một đứa nhỏ sáng sủa nhất trong năm cái bánh bao, nhất là tạo niềm vui cho các trưởng bối thì không ai bằng.
Mà thứ hai là Cung Cẩn Hiền, là cái bánh bao xinh đẹp tinh xảo nhất, hơn nữa lúc ánh mắt tiểu tử kia mỉm cười cong cong, có thể đoán được sau khi lớn lên chính là một lam nhan chuyên đi gây họa.
Song bào thai nhà Kiều Ứng Hiên bộ dáng tuy rằng cũng không tệ, nhưng so với hai vị ca ca thì có vẻ bình thường, tỷ tỷ thích khóc thích nháo, đệ đệ có chút nhu nhược nhỏ gầy, tóm lại không có điểm đặc biệt, nhưng tương tự chính là dung mạo khiến người yêu thương.
Muốn nói đứa nhỏ nào dễ thương nhất, vẫn phải nhắc đến tiểu Trương Lộ của Kiều Viện Âm, gương mặt tuấn tú tương tự mẫu thân cùng đại cữu cữu, trên gương mặt non nớt có hai má lúm đồng tiền, có thể nói là ưu điểm dung hợp hoàn mỹ từ cha mẹ, cười rộ lên kêu một tiếng ngọt ngào, làm cho người ta gặp phải chỉ có thể yêu thương đến trong tâm khảm…..
Mọi người đều nói năm cái bánh bao nhỏ thật khiến người ta yêu thương, thẳng đến trước giờ cơm chiều đều tự đưa đến bên người mẫu thân chúng, mà cùng so sánh với các nam nhân trò chuyện vui vẻ ngoài đại sảnh, trong đại sảnh Dương Doanh Mạt cùng Kiều Viện Âm ngồi ở trong, không khí có chút nặng nề.
Tính cách Kiều Viện Âm có chút im lặng, cùng Dương Doanh Mạt vị nhị tẩu này lại không quá quen thuộc, cho nên chỉ chuyên tâm đùa nghịch cùng con của mình, cộng thêm bởi vì một nhà huynh trưởng vào kinh mà âm thầm vui mừng, mà tâm tình của Dương Doanh Mạt ngồi ở bên cạnh, giờ phút này cũng có chút phức tạp…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...