Công Giá

Kiều Ứng Hiên cùng Cung Trác Lương cách điền trang ở rất xa liền đụng phải nhóm người được phái đi tìm kiếm bọn họ, nhìn thấy thái độ khẩn trương của họ cùng thân ảnh gấp gáp chạy về báo tin, Kiều Ứng Hiên ý thức được sự tình đã rất nghiêm trọng, lập tức cũng thu liễm ý cười, ôm Cung Trác Lương dùng tốc độ nhanh như bay chạy về, thẳng đến trước điền trang mới chậm rãi thả chậm tốc độ.

Kiều Ứng Hiên đang muốn để mình xuống ngựa trước sau đó giúp Cung Trác Lương xuống, không ngờ bị hắn đẩy tay ra tự mình nhảy xuống, Kiều Ứng Hiên khẩn trương nắm lại hắn một chút cũng không bắt lấy, mắt thấy Cung Trác Lương sau khi nhảy xuống lảo đảo một chút mới đứng vững, sau đó liền thẳng hướng về phía đại môn chạy đi, mà bên kia cánh cửa, ca ca của mình đang phụng phịu đứng ở đó.

“Tỷ phu!”

Cung Trác Lương đến gần điền trang ngay lập tức tìm thân ảnh của Kiều Ứng Trạch, vừa thấy y đứng ở cửa liền vội vàng chạy qua, sau đó làm bộ thu không được cước bộ mà bổ nhào vào trong lòng ngực y, ở bên tai của y kêu một tiếng tướng công trấn an y, lúc này mới buông y ra đứng thẳng thân mình, hướng y ám chỉ nháy nháy mắt. (Các tỷ tỷ muội muội ca ca nên học hỏi để cưa soái ca nga~~~~~)

“Chính là tỷ tỷ vì Lương Nhi mà sốt ruột? Làm hại tỷ phu đi theo mệt nhọc, Lương Nhi thật là không đúng.”

“……. Phải, tỷ tỷ ngươi rất lo lắng.”

Kiều Ứng Trạch biết đây là Cung Trác Lương muốn làm cho hai huynh đệ bọn họ dịu đi, ngẫm lại chính mình bộ đáng tức giận của mình vừa rồi nhất định đã làm cho bọn gia nhân nghi hoặc, y liền không tiếp tục bày ra bộ dáng tức giận nữa, phối hợp theo lời của Cung Trác Lương.

Bất quá ánh mắt Kiều Ứng Trạch không có nhìn đến trên người Kiều Ứng Hiên nữa, bởi vì y sợ chính mình sẽ không áp chế được cơn tức. Cung Trác Lương vội vội vàng vàng chạy về như vậy, có thể thấy được trong lòng hắn là nhớ đến chính mình, Kiều Ứng Trạch đối với việc này thật cao hứng, nhưng đối với Kiều Ứng Hiên, y lại không đủ tâm bình khí hòa (bình tĩnh).

“Ca, thật xin lỗi, ta không biết tẩu tử sẽ lo lắng như vậy, ta đây phải đi đến trước mặt tẩu tử chịu tội.”

Lúc này Kiều Ứng Hiên cũng xuống ngựa đi tới, rất là thành thật áy náy đứng ở trước mặt Kiều Ứng Trạch, trong lòng âm thầm uể oải.

Kiều Ứng Hiên vốn là muốn cùng ca ca hảo hảo ở chung mới đến đây, hiện tại ngược lại chọc giận ca ca…… Bằng hữu hắn giao hảo cũng phần lớn là tính cách hướng ngoại sang sảng, ngoạn nháo là chuyện bình thường, nào nghĩ đến ở nơi này của ca ca sẽ nháo ra chuyện lớn như vậy.

“Tẩu tử ngươi chỉ là sợ Lương Nhi chấn kinh bị thương, hiện giờ đã bình an trở về, cũng không có chuyện gì nữa, ngươi không cần để trong lòng, đi về nghỉ ngơi đi.”

Kiều Ứng Trạch nhìn nhìn Kiều Ứng Hiên thần sắc không yên, rốt cuộc nói không ra lời trách cứ nào, chính là thản nhiên ứng phó vài câu, liền không muốn nhiều lời với hắn.

“Ca ca, ta biết lỗi rồi, về sau tuyệt không tái phạm, ngươi đừng giận ta a……….”


Kiều Ứng Hiên vừa nghe ngữ khí này của Kiều Ứng Trạch liền biết không xong, nhưng hắn không dám giống như Cung Trác Lương bổ nhào vào lòng Kiều Ứng Trạch, chỉ có thể thử thăm dò đến gần một chút kéo kéo ống tay áo, cộng thêm vẻ tội nghiệp nhìn y.

Kiều Ứng Hiên không sợ ca ca giáo huấn hắn quản giáo hắn, chỉ sợ ca ca không phản ứng chính y sinh hờn dỗi, ca ca vốn thân thể không được tốt.

“Ta nói không có việc gì, ngươi không cần như thế……. Về phòng trước đi.”

Kiều Ứng Trạch bị Kiều Ứng Hiên quấn đến bất đắc dĩ, lại không thể kéo ống tay áo ra làm hắn mất mặt, cơn tức trong lòng ngược lại ngược lại càng tăng lên thêm, cảm thấy hắn hiện tại không nên ở trước mặt nhiều người như vậy làm cái loại tư thái ngây thơ này.

Nhưng nhớ người này luôn tự do tùy hứng như vậy, lời dạy dỗ của Kiều Ứng Trạch lại phải nuốt xuống………. Hắn luôn luôn được mẫu thân chiều chuộng quá mức, người lớn như vậy, còn có thể làm trò mọi người trước mặt tổ mẫu, trước mặt mẫu thân thì làm nũng chơi xấu, chỉ sợ chính mình lúc này mở miệng giáo huấn hắn, rơi đến tai mẫu thân, ngược lại sẽ cảm thấy được là mình ghen tỵ đệ đệ được sủng ái.

“Đúng vậy Kiều nhị ca, trước hết để cho tỷ phu mang ta đi gặp tỷ tỷ đi.”

Cung Trác Lương ôm lấy cánh tay Kiều Ứng Trạch, thập phần tự nhiên đưa tay kéo ống tay áo của Kiều Ứng Trạch trong tay Kiều Ứng Hiên ra, thầm nghĩ Tiểu Kiều đồng học cũng quá không có nhãn lực đi, biết ca ca hắn tức giận còn cố ý tiếp cận, chính mình thích tìm ngược a.

“Ân……. Có lời gì, buổi tối sẽ nói sau.”

Kiều Ứng Trạch thuận thế xoay người muốn mang Cung Trác Lương đi vào trong, nhưng nhìn thấy Kiều Ứng Hiên bộ dáng do dự muốn đi cùng bọn họ nhưng lại không dám, trong lòng y khe khẽ thở dài, thân thủ vỗ vỗ cánh tay Kiều Ứng Hiên, sau đó liền đi cùng Cung Trác Lương.

“Vì một người ngoài mà huy động nhân lực như vậy, đáng sao?”

Gã sai vặt ngày hôm qua mang cung tiễn đến cùng Kiều Ứng Hiên tiến đến bên cạnh hắn, nhìn theo hướng hai người rời đi nhỏ giọng lầm bầm, hắn xem tiểu cữu gia kia cũng không phải là nhân vật quá cao quý, đại thiếu gia vì chuyện nhỏ xé ra to như vậy, tám phần là cố ý làm nhị thiếu gia mất mặt đi.

“Câm miệng, nói bậy cái gì, chuyện ngày hôm nay một câu cũng không được để lọt vào tai  mẫu  thân ta, đều nhớ kỹ cho ta!”

Kiều Ứng Hiên đang ai oán ca ca lại không để ý tới mình, nghe được lời nói của gia nhân nhất thời lạnh mặt xuống, trừng mắt nhìn gã sai vặt lắm miệng liếc mắt một cái, sau đó cảnh cáo nhìn một vòng gia nhân được mẫu thân phái tới, vung tay áo đi nhanh về phòng khách.


Tiểu tử ương ngạnh lắm miệng này, nếu không phải xem mẹ gã là nha hoàn đắt lực nhất của mẫu thân, hắn đã sớm đuổi đi rồi, hiện tại xem ra phải nghĩ biện pháp, dù sao tôi tớ dám nói ca ca của mình, Kiều Ứng Hiên tuyệt đối không lưu bên mình (PH: Ẻm luyến huynh a~~~~~~~~~)

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Mới trở về phòng, Cung Trác Lương liền đem Nhược Lam ba nha đầu bọn đều đuổi ra ngoài, nói cho bọn họ biết không được đến quấy rầy sau đó đem cửa phòng cài lại, liền lôi kéo Kiều Ứng Trạch một đường đi tới bên giường, sau đó đẩy ngã……..

“Trác Trác?”

Bị đẩy lên trên giường lại cởi giày ra, Kiều Ứng Trạch đang lúc không hiểu gì, lại thấy Cung Trác Lương cũng đá rớt giày bò lên giường, sau đó liền đem áo khoác và y phục cưỡi ngựa đều cởi ra để sang một bên, Kiều Ứng Trạch nhất thời mất năng lực ngôn ngữ………….. Bây giờ còn là ban ngày mà!

“Một thân mặc cái này thật là mệt quá a, tiểu thúc cưỡi ngựa quá nhanh, xương cốt ta đều tan rã, tướng công giúp ta xoa xoa, xoa xoa.”

Cung Trác Lương không biết Kiều Ứng Trạch bối rối cái gì, bản thân lại vì mục đích của mình mà ở bên cạnh y lăn lộn duỗi người, sau đó kéo gối đầu qua lười biếng nằm úp sấp xuống, để cho Kiều Ứng Trạch giúp mình xoa bóp.

“Nga, phải không?”

Vừa nghe Cung Trác Lương nói nguyên lai là muốn mình xoa bóp cho hắn, mặt Kiều Ứng Trạch liền đỏ hồng, có chút chột dạ đáp lời, vội thay hắn xoa bả vai.

“Ân, bị hắn nháo như vậy, ta biết ngươi nhất định đang lo lắng cho ta, nên tâm tình gì cũng mất hết, lại không thể cùng hắn nói rõ, chỉ có thể chính mình lo lắng suông, dù sao về sau không bao giờ cùng hắn đi chơi nữa”

Cung Trác Lương gục đầu xuống trong miệng toàn lời nói oán giận, kì thật chính là híp mắt khóe miệng cười trộm, đối với tính hay lo lắng của tiểu tướng công nhà mình, Cung Trác Lương biết mình lúc này càng vì Kiều Ứng Hiên cầu tình y càng dễ dàng hiểu sai, cho nên cứ phũ nhận rõ ràng.

“Trác Trác…….. Không thích nhị đệ sao?”


Kiều Ứng Trạch đấm vai xong lại đấm lưng cho Cung Trác Lương, nghe vậy mím môi do dự một chút, vẫn là thử hỏi ra miệng.

“Cũng không thể nói rõ có thích hay không, hắn là đệ đệ của ngươi thôi, có thể giao hảo một chút  cũng tốt, nhưng tình huống của chúng ta đặc thù, hắn lại không thận trọng như vậy, ta về sau vẫn là cách xa hắn một chút mới tốt…….. Tướng công đấm thắt lưng cho ta a.”

Cung Trác Lương tỏ vẻ không sao cả lầm bầm đáp lại, trong lòng suy nghĩ cái kia ‘có chữ’ ở trong chứa ‘a có’ ở trong [? ‘了’字有’内含’啊有’内含’.]

“Kỳ thật, Ứng Hiên cũng là có ý tốt, lại nói việc này cũng không lạ gì đối với hắn, Trác Trác ngươi đừng để ở trong lòng.”

Đem hai tay ngoan ngoãn chuyển qua lưng Cung Trác Lương tiếp tục đấm bóp, Kiều Ứng Trạch thấy hắn không thích Kiều Ứng Hiên, trong lòng ngược lại cảm thấy đối với đệ đệ có chút băn khoăn, lại nghĩ đến bộ dạng đệ đệ túm tay áo của chính mình làm cho dao động, liền ngược lại thay hắn nói chút lời tốt đẹp, hoàn toàn quên mất vừa rồi chính mình rất tức giận.

“Ta cũng hiểu được, bất quá hắn ở bên cạnh quả thật bất tiện, ta còn phải đổi thân phận đi ứng phó, còn quấy rầy thế giới của hai chúng ta a, nghĩ biện pháp cho hắn mau chóng trở về nhà chính đi, ngươi cũng không nói hắn nên sớm một chút về bồi tội với công công sao.” (Cha chồng)

Cảm giác tốt hơn rồi, Cung Trác Lương xoay người đưa mặt về phía Kiều Ứng Trạch ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn y tiếp tục đóng vai phản diện.

“Khụ….. Ta nghĩ, Ứng Hiên ở lại không quá hai ngày nữa đâu.”

Lời nói của Cung Trác Lương làm cho Kiều Ứng Trạch theo bản năng ho khan một tiếng dời tầm mắt sang chỗ khác, nhưng vẫn là không tránh được ánh mắt chuyên chú tràn ngập tò mò của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch có chút ngượng ngùng nhìn nhìn hắn, thấp giọng giải thích nguyên nhân.

“Mẫu thân ngày hôm qua phái người đến tặng đồ buổi chiều mới về, ta vừa mới trước mặt mọi người cùng Ứng Hiên phát giận, bọn họ trở về nhất định sẽ lắm miệng, mẫu thân là luyến tiếc Ứng Hiên chịu ủy khuất, có lẽ ngày mai sẽ gọi hắn về.”

“Tướng công…… Trác Trác thương ngươi.”

Cung Trác Lương rất muốn nói ‘tướng công ngươi thật gian xảo’, nhưng nhìn thấy trên mặt Kiều Ứng Trạch là thần sắc thản nhiên mất mác, Cung Trác Lương liền nói vòng vo uyển chuyển, một bên lặng lẽ nghĩ lão công thương ngươi, một bên ôm Kiều Ứng Trạch làm cho y nghiêng người nằm gối lên chân của mình, sau đó trấn an sờ sờ đầu y.

“A……..”

Kiều Ứng Trạch bị thanh âm buồn bực của Cung Trác Lương làm cho khẻ cười, cười cười cảm thấy mí mắt có chút sa sầm, liền gối lên chân Cung Trác Lương thay đổi tư thế thoải mái nằm úp sấp xuống.

“Đúng rồi, hôm nay ít nhiều có một hộ vệ theo kịp, ta mới có thể trở về nhanh như vậy, hắn là người bên cạnh ngươi sao? Kêu là Thạch Khang gì đó.”


Cung Trác Lương một tay tiếp tục vuốt ve trên đầu Kiều Ứng Trạch, một tay chống về phía sau lười nhác ngồi xuống, nhớ tới thanh niên kêu Thạch Khang kia, cảm thấy hắn là người có thể dùng được, liền thuận miệng hỏi Kiều Ứng Trạch một tiếng.

“Thạch Khang? Ta đối hộ vệ trong phủ biết đến không nhiều lắm, tên này không có gì ấn tượng.”

Nhắm mắt lại nhẹ giọng trả lời, Kiều Ứng Trạch cảm thấy cơn buồn ngủ càng đậm, Cung Trác Lương vuốt ve có quy luật làm cho y cảm thấy thực thoải mái.

“Ta thấy hắn có thể dùng được, có thời gian ngươi đi xem thử, nếu cảm thấy được thì đem người đến bên cạnh đi, chuyện ngày hôm nay cũng nên thưởng cho hắn.”

Cung Trác Lương lo lắng nên an bài cho Kiều Ứng Trạch vài người đáng tin hơn, trên danh nghĩa Kiều Ứng Trạch có ba tòa điền trang, Cung Trác Lương còn muốn đặt mua chút sản nghiệp cho chính mình, cộng thêm hắn muốn thử xem có thể hay không thu mua hoặc là thuê nhà in, phương tiện tốt cho kế hoạch viết văn thư của chính mình, thuê sách bán sách không thể so sánh với bán những thứ đồ vật này nọ, làm tốt vừa có thể kiếm tiền cũng sẽ không bị cho rằng nịnh bợ thương nhân, mà hết thảy cơ sở để thực hiện ý tưởng này không ngoài tiền, quan hệ, người, thân là thiếu gia cùng thiếu phu nhân của nhà tri phủ, hai người bọn họ hiện tại không thiếu tiền không thiếu quan hệ, nhưng lại thiếu người dùng a.

“Hảo, ngươi nói xong rồi.”

Kiều Ứng Trạch đã sắp ngủ, nghe vậy hàm hồ thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, tỏ vẻ việc này hắn làm chủ là được.

“Mệt rồi? Vậy ngủ đi.”

Thấy Kiều Ứng Trạch mắt đã mở không ra, Cung Trác Lương cười cười tháo dây buộc tóc trên đầu của y xuống, chậm rãi dùng ngón tay chải lên, đột nhiên dư quang nhìn đến một mảnh vải xanh bên người chính là góc áo nam trang của mình, Cung Trác Lương dời tầm mắt qua trầm mặc nhìn nhìn, lại đưa ánh mắt nhìn gương mặt đang ngủ của Kiều Ứng Trạch, cuối cùng thoải mái cười, đưa tay đem quần áo ném đến bên cạnh, cúi người ở trên khóe mắt của Kiều Ứng Trạch hôn một cái.

Về sau lão công thương ngươi!

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Buổi chiều, Kiều Ứng Trạch đã nghỉ ngơi tốt và Cung Trác Lương đã đổi về nữ trang cùng nhau đi gặp Kiều Ứng Hiên, Kiều Ứng Hiên chân thành bày tỏ xin lỗi, Cung Trác Lương tỏ vẻ rộng lượng không ngại việc này, việc đã qua không nhắc lại nữa, mà Kiều Ứng Trạch bởi vì trong lòng đối với đệ đệ có chút áy náy, cũng hiếm khi chủ động thân cận với hắn một chút, làm cho Kiều Ứng Hiên có chút thụ sủng nhược kinh, tóm lại ba người chính là hài hòa tốt đẹp kết thúc cuộc nói chuyện này, mà ngày hôm sau, Kiều phu nhân phái người tới truyền tin tức nàng thân thể không khỏe, vì thế nhị thiếu gia hiếu thuận lại ra roi thúc ngựa bôn ba trở về thành……

Kiều Ứng Trạch sau khi gặp qua Thạch Khang, đối với thanh niên bình tĩnh trầm ổn này rát có hảo cảm, liền tạm thời đưa hắn điều tới bên người, chờ trở về lại chính thức cùng tổ mẫu xin người, mà không quá hai ngày, thân phận tiểu cữu gia của Cung Trác Lương lại tiếp tục đi ‘du ngoạn’, thiếu phu nhân tỏ vẻ đệ đệ mình lúc này sẽ ‘rời đi’ một quãng thời gian rất dài, vì thế trong ôn tuyền điền trang chỉ còn lại hai vợ chồng chủ tử Kiều Ứng Trạch.

Không quá vài ngày, bệnh của Kiều Ứng Trạch liền hoàn toàn tốt lên, mà sinh thần Cung phu nhân cũng tới rồi, Cung Trác Lương Nhược Lam cùng Hàm Thư ăn mặc tỉ mỉ, trang phục lộng lẫy ngồi kiệu hướng về Cung phủ, vì kế hoạch hắn cùng Cung phu nhân lần thứ hai triển khai ‘quyết đấu’.

***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (manh trạng thái) Đại Kiều, quả là suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc vòng vo bao nhiêu cái vòng a~~~~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui